Hắn bình tĩnh nhìn Yến Quy, không tự chủ nâng tay, nhẹ nhàng xoa hai má đối phương. Cũng không phát hiện giọng nói mình có bao nhiêu ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Nói rất đúng. Trẫm nghĩ đến ngươi.”
Yến Quy trong mắt hiện lên một tia bi thương, đánh bạo nói: “Cho nên vi thần không vui”.
Nghe đến đó, Kỳ Huyên cũng hiểu được ý tứ của Yến Quy, hắn thở dài một hơi, buông Yến Quy ra đứng dậy.
“Yến Quy, ngươi nghĩ không sai, trẫm không hiểu thích là như thế nào.” Kì Huyên mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói. Yến Quy nhìn Kỳ Huyên lúc này, đột nhiên có một loại ảo giác gần nhau trong gang tấc mà lại xa cách muôn trùng.
Rõ ràng hai người dựa vào nhau thật gần, nhưng hai trái tim lại có khoảng cách, so với trời và đất còn xa xôi hơn.
“Chính là trẫm tuy rằng không hiểu thích là như thế nào, nhưng cũng không phải tùy tiện cùng người phát sinh loại chuyện này.” Kì Huyên bỗng chuyển đề tài, quay đầu nhìn Yến Quy nói. Tâm Yến Quy nảy lên một cái, ngồi dậy theo, mái tóc đen mềm mại vì vừa trải qua một cơn cuồng loạn mà xõa tung, thân thể thiếu niên ngây ngô dưới mái tóc đen huyền như ẩn như hiện.
Ý tứ trong lời nói vừa rồi của Kỳ Huyên quả thực rất dễ hiểu, hắn tuy không hiểu thích là gì nhưng ở trong lòng hắn Yến Quy cũng chiếm một vị trí đặc biệt. Hắn quay đầu lại, đem tình hình hậu cung nói lại một lần.
Yến Quy thật không ngờ, Kỳ Huyên thân là vua một nước nhưng lại như thế giữ mình trong sạch; lại thật không ngờ, chính mình là người đầu tiên cùng hắn thân cận.
Y có chút khiếp sợ, khiếp sợ qua đi đó là mừng thầm, chính là không bao lâu vui sướng liền phai nhạt, cho dù Kì Huyên hiện tại không sủng ái phi tử nào, nhưng hắn là vua một nước, ngày sau tất phải đối diện với hậu cung ba nghìn giai lệ; hơn nữa Kì Huyên trên vai còn gánh vác trách nhiệm khai chi tán diệp.
Yến Quy thùy hạ mi mắt, tự giễu nghĩ, cho dù mình là người đầu tiên hắn thân cận thì đã thế nào, ngày sau khi đối diện cùng ba nghìn giai nhân phấn hương diễm lệ, đến lúc ấy có lẽ ngay cả dung mạo mình thế nào hắn cũng không nhớ được.
Lần đầu Kỳ Huyên cùng Yến Quy thân mật liền trong không khí quỷ dị như vậy mà kết thúc, cả hai vội vàng mặc lại y phục, rồi Yến Quỳ liền ly khai Liễu Ngân Lâu.
Kì huyên nhìn theo bóng y rời đi, rồi xoay người đi đến bức tường bên trong, thân thủ gõ nhẹ, mặt tường đột nhiên mở ra, bên trong rõ ràng là một mật đạo. Kỳ Huyên chắp tay sau người, bước nhanh vào trong mật đạo. Hắn vừa đi vào, mặt tường liền đóng lại, làm cho người ta nhìn không ra sau tường có huyền cơ, bên trong lại khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại hai chén trà trên bàn cùng chiếc giường hỗn độn.
- oOo-
Kì Huyên theo mật đạo về đến Triều Dương cung, không có bất luận kẻ nào biết, Triều dương cung có thể trực tiếp thông đến ngoài cung, mật đạo này hiển nhiên là do hắn sau này cho người bí mật tạo thành.
Ba năm có thể thay đổi rất nhiều, hiện giờ cơ hồ một nửa kinh tế huyết mạch của Vương triều Đại Kỳ cũng bị hắn nắm trong tay. Đã trải qua một lần bị phản bội, hắn biết chỉ có đem quyền thế nắm ở trong tay chính mình mới là an toàn nhất.
Hắn ngồi ở thư phòng trong Triều Dương cung, tay trái chống cằm, ánh mắt lạnh lùng trầm tư nhìn tấu chương trước mặt, tay phải cầm bút chu sa lại chần chừ chưa hạ.
Tiểu Tứ đứng một bên phía sau liếc mắt một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt, hắn ở trong lòng thở dài một hơi, lại có đại thần không sợ chết dâng tấu chương thỉnh bệ hạ sớm ngày phong hậu.
Thái hậu nương nương bên kia cũng thúc giục không ngừng, trước mắt trong hậu cung của bệ hạ, trừ bỏ Điệp phi cũng không có triệu phi tử khác. Tiểu Tứ mỗi ngày sau bữa tối lại hỏi có hay không triệu tú nữ hầu tẩm, đều nhận được đáp án phủ định của người.
Còn tiếp tục như vậy, chẳng lẽ bệ hạ muốn phong Điệp phi làm hậu sao?
Ngày đó bữa tối qua đi, Tiểu Tứ lại y lệ nhắc tới thị tẩm, ngay tại lúc hắn nghĩ đến bệ hạ hôm nay cũng không triệu nhân thị tẩm, lại phá lệ nghe thấy bệ hạ nói: “Bãi giá tú nữ cung.”
Tiểu Tứ vội vàng chuẩn bị tốt ngự liễn, đoàn người Kì Huyên liền hướng tú nữ cung mà đi. Tin tức Kì Huyên bãi giá tú nữ cung rất nhanh liền truyền khắp hậu cung. Tú nữ trong tú nữ cung liền nhanh chóng điểm trang xiêm y diễm lệ, chờ nghênh đón vị đế vương mà sau này khó có cơ hội gặp được.
Kì Huyên tới tú nữ cung, tùy tiện điểm chọn một tú nữ, rồi liền mang nàng rời đi. Sau đó một ngày, Kỳ Huyên liền hạ chỉ, sắc phong tú nữ kia làm Nghi tần.
Điệp phi biết được tin tức, sắc mặt xanh mét một mảnh, bệ hạ đêm qua bãi giá tú nữ cung, nàng tự nhiên cũng nghe nói, không nghĩ tới cách ngày sau trong cung liền hơn một cái Nghi tần.
Nghi tần cũng là bậc tam phẩm, chính là bồi đế vương một đêm, liền trực tiếp được phong làm tần, trừ bỏ Điệp phi lúc trước ra, Nghi tần là người thứ hai trong chúng phi tần được đế vương sủng ái.
Lại nói hiện tại Điệp phi thân thể có bệnh nhẹ, đều ở Phượng Tường cung tĩnh dưỡng, nửa bước không ra ngoài cho nên Nghi tần tự nhiên trở thành phi tần nổi bật nhất hậu cung.
Nghi tần sau khi được phong tần, tự nhiên ly khai tú nữ cung. Kỳ Huyên cũng cấp cho nàng một cung điện, vừa vặn cách Phượng Tường cung không xa, hơi có chút làm cho Nghi tần cùng Điệp phi nãy sinh địch ý.
Dựa theo cấp độ, phẩm chất mà phân, Nghi tần thấy Điệp phi là phải thỉnh an, bất quá Điệp phi đang bị giam lỏng ở Phượng Tường cung, lúc này trong cung trừ bỏ thái hậu nương nương ra, Nghi tần liền có thân phận cao nhất.
Kì huyên sau khi phong Nghi tần, liên tiếp vài ngày đều bãi giá tú nữ cung, cách ngày lại phong vài cái quý nhân hoặc phi tần, thậm chí có tú nữ lướt qua Nghi tần, được phong Uyển phi.
Hành động lần này của Kỳ Huyên, hiển nhiên là để chặn miệng các vị đại thần, các đại thần thấy hậu cung bắt đầu dần dần phong phú, liền không hề lên lớp giảng bài thỉnh phong hoàng hậu.
Bất quá theo hắn phân phong hậu cung, thái hậu lại bắt đầu rục rịch, tính toán cài người ở bên cạnh hắn. Thái hậu cũng đã nhìn ra, Điệp phi đã sắp không thể dùng được, một quân cờ bị giam lỏng ở Phượng Tường cung, cùng phế đi không sai biệt lắm.
Ngay khi thái hậu tính toán tái triệu một đám tú nữ, Kì Huyên lại đem Điệp phi phóng ra, lấy lý do tự nhiên là Điệp phi tĩnh dưỡng sau một đoạn thời gian, thân thể rốt cục khỏi hẳn.
Thái hậu không hiểu được dụng ý của Kỳ Huyên, Điệp phi lại là vui sướng chính mình rốt cục thoát tội, xem ra bệ hạ quả nhiên không có chứng cớ, tình thế qua đi, đã đem chính mình thả ra.
Điệp phi sau khi có thể tự do xuất nhập Phượng Tường cung. Chuyện thứ nhất, đó là đến Phượng Nghi cung hướng thái hậu thỉnh an.
Kì Huyên nghe ám vệ bẩm báo, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, thản nhiên nói: “Tiếp tục giám sát nàng.” Ám vệ lĩnh mệnh mà đi, Kì Huyên mị mị mắt, tính ngày.
Ngày trong cung đại biến cũng đã gần kề, Kì Huyên sở dĩ đem Điệp phi phóng xuất, cũng là vì một kiện sự này. Thái hậu lần trước tránh được một kiếp, lúc này đây hắn phải kéo Thái hậu cùng Điệp phi xuống nước.
Thái hậu ở Phượng Nghi cung ung dung đẹp đẽ cao quý ngồi ngay ngắn ở trong chính điện, nghe cung nữ bẩm báo Điệp phi cầu kiến. Thái hậu kéo kéo khóe miệng, thản nhiên nói: “Truyền nàng vào đi.”
Điệp phi vào phượng nghi cung mới phát hiện, các phi tần khác đều đã ở đây, nàng âm thầm cắn răng, mang theo nụ cười vạn phần yếu ớt thướt tha hướng thái hậu thỉnh an.
Phi tần ở đây trừ bỏ Uyển phi, cấp độ, phẩm chất so với Điệp phi đều thấp hơn, tự nhiên chịu không nổi lễ của nàng, bởi vậy liền nghiêng người. Điệp phi thỉnh an xong các phi tần khác liền hướng nàng thỉnh an.
“Thật sự là khách quý, Điệp phi hôm nay như thế nào lại nghĩ đến thỉnh an ai gia?” Thái hậu nương nương mở miệng nói, Điệp phi vừa nghe liền biết không tốt, thái hậu đây là đang trách chính mình lúc trước làm càn.
Các phi tần ở đây tâm tư đều thấu suốt, thái hậu nói thế, trừ bỏ chỉ trích Điệp phi không hiểu quy củ, cho tới bây giờ không hướng nàng thỉnh an; cũng là nhắc nhở các phi tần, đừng quên mỗi ngày thỉnh an.
Điệp phi tự nhiên nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội, mãi mới khiến sắc mặt thái hậu chuyển biến tốt đẹp, bất quá trong lòng nàng đã thầm hận thái hậu không để cho nàng mặt mũi, làm trò nhiều như vậy trước mặt các phi tần, liền cùng nàng tính toán sổ sách.
Thái hậu địa vị ra sao, Điệp phi thái độ trước sau lại không đồng nhất, nàng hơi chút nghĩ lại một phen liền biết nguyên do. Tám phần là thấy Phàn Quý cùng Phàn Gia bắt đầu được trọng dụng, cho nên mới tính toán đầu nhập vào bọn họ.
Thái hậu trong lòng cười lạnh, đế vương tiền nhiệm của vương triều Đại Kỳ, cũng sở hữu gần trăm phi tần, nếu nàng không có thủ đoạn tâm kế, như thế nào có thể ổn tọa địa vị ở đông cung, trở thành thái hậu hiện tại? Một cái Điệp phi nho nhỏ cũng dám cùng nàng đấu, thật sự là không biết lượng sức.
Chúng phi tần thỉnh an cùng thái hậu lúc sau liền rời đi, chỉ có Điệp phi bị thái hậu giữ lại, ra khỏi Phượng Nghi cung, Nghi tần mang theo cung nữ lạnh lùng liếc Uyển phi một cái, cao ngạo hừ lạnh một tiếng rồi xoay người tránh ra.
“Tỷ tỷ, nàng đây là cái gì thái độ a? Một cái tần nho nhỏ, cũng dám cùng tỷ tỷ lên mặt.” Minh quý nhân bên cạnh Uyển phi căm giận nói.
“Cứ mặc kệ nàng.” Uyển phi thản nhiên nói, tựa hồ tuyệt không để ý sự vô lễ của Nghi tần, Minh quý nhân ánh mắt lóe lóe, cười nói: “Tỷ tỷ tính nết thật tốt, khó trách bệ hạ lại thích tỷ tỷ như vậy.”
Uyển phi liếc Minh quý nhân một cái, cười yếu ớt nói: “Có thể được bệ hạ yêu thích, là phúc khí đời trước tu luyện của bản cung.” Nói xong liền mang theo cung nữ ly khai.
Minh quý nhân cười nhìn theo Uyển phi rời đi, đợi cho thân ảnh Uyển phi vừa khuất mất, nàng liền thu lại tươi cười trên mặt, âm trầm trừng mắt về hướng Uyển phi vừa ly khai, hồi lâu lúc sau mới vung tay áo, trở lại cung điện của chính mình.
Uyển phi mang theo cung nữ về tới cung điện, kinh ngạc phát hiện Kì Huyên đã chờ ở chính điện, nàng bước nhanh tiến lên, cung kính thỉnh an, “Nô tỳ tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ” Kì Huyên phất phất tay, Uyển phi cung kính đứng dậy, đứng ở một bên, Kì Huyên thản nhiên hỏi: “Như thế nào?” Uyển phi bình ổn tinh thần, mở miệng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thái hậu hôm nay làm khó dễ Điệp phi, thoạt nhìn đối Điệp phi có điều bất mãn.”
“Ân, những người khác đâu?” Kì Huyên khép hờ hai mắt, lại hỏi.
“Khởi bẩm bệ hạ, Minh quý nhân vẫn chưa hành động. Chỉ là….” Uyển phi chần chờ mở miệng, Kì Huyên giương mắt, liếc nàng một cái, trầm giọng: “Nói.”
“Khởi bẩm bệ hạ, Minh quý nhân sẽ gặp chuyện xấu.” Uyển phi nhẹ giọng nói, Kì Huyên nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: “Ngươi giám sát kỹ nàng.”
“Dạ” Uyển phi cung kính đáp.
Uyển phi lại hướng Kì Huyên báo cáo động thái của các phi tần khác, sau đó Kì Huyên liền truyền lệnh cho người chuẩn bị, ở lại cùng Uyển phi dùng bữa, sau đó trực tiếp ngủ lại.
Cách ngày, tin tức bệ hạ ở lại trong cung của Uyển phi lập tức lại truyền khắp hậu cung, Nghi tần nghe xong hừ lạnh một tiếng; Minh quý nhân cùng Điệp phi vừa thấu suốt tình hình trong lòng liền phát sinh biến hóa lớn.