Yến Quy không chỉ mặt đỏ tim đập, còn có chút xấu hổ, vừa rồi ngoài đình còn có nội thị cùng thị vệ, bọn họ có phải đã thấy mình với đế vương thân mật hay không?
Đại Kỳ vương triều xưa nay nam phong rất thịnh hành, rất nhiều vương công quý tộc có vài nam sủng, ngay cả các đời đế vương cũng có nam phi. Chỉ là nam sủng cùng nam phi, tất nhiên không thể so sánh với chính thê cùng phi tử, vài nam sủng kia thậm chí ngay cả thiếp cũng không bằng.
Yến Quy chưa từng nghĩ tới chuyện trở thành nam phi của Kỳ Huyên, tuy rằng y phải lòng Kỳ Huyên, cũng không muốn đôi cánh tự do của mình bị chặt đứt, bị cấm cản trong thâm cung nội viện. Y là người của Yến gia, là quân của Yến gia, từ nhỏ đã định phải chinh chiến sa trường.
Thế nhưng Kỳ Huyên lại nhiều lần biểu hiện ra hứng thú với y, khiến y vừa vui vừa buồn, y sợ Hoàng Thượng một lời định đoạt, như vậy y phải đi vào hậu cung, trở thành một trong hằng hà sa số phi tần của hắn.
Y ôm bất an đứng yên, lời Kỳ Huyên nói cần y cũng quăng hết ra sau đầu. Kỳ Huyên thấy thần sắc của Yến Quy, đoán được suy nghĩ trong đầu y, trong lòng dâng lên cảm giác không vui.
Yến Quy không tín nhiệm hắn đến vậy sao? Hắn thản nhiên mở miệng nói: “Yến Quy, lời trẫm đã nói với ngươi, ngươi nhớ rõ không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không dám quên.”
“Một khi đã như vậy, ngươi còn lo lắng sợ hãi cái gì?” Lời nói Đế vương đã nhiễm một tia tức giận, Yến Quy trong lòng nhảy dựng, nháy mắt nảy lên rất nhiều cảm giác, y quỳ gối xuống, chậm rãi nói: “Vi thần biết tội.”
Lúc này trong lòng Yến Quy đều là cảm động, mặc dù có vài phần mất mác, lại bị y cứng rắn chôn vào đáy lòng. Nụ hôn vừa rồi của y với Kỳ Huyên, y tự tự nhắc mình không đề cập tới nữa, cái hôn kia, sẽ chỉ tồn tại trong mộng cùng trong lòng y mà thôi.
“Yến Quy, mới vừa rồi ngươi thấy Phàn tướng đi cùng Thái úy, có ý nghĩ gì?” Kỳ Huyên không gọi đứng lên, chỉ đột nhiên đổi đề tài.
“Khởi bẩm bệ hạ, Phàn tướng gần đây liên tiếp hành động, theo vi thần, đối phương đang muốn mua chuộc Thái úy.” Yến Quy trả lời thật chi tiết.
“Ừ, Phàn tướng thật sự có ý này.” Kỳ Huyên gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Như vậy theo ý kiến của ngươi, Thái úy có bị Phàn tướng làm động tâm không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng sẽ không.”
“Vì sao?”
“Khởi bẩm bệ hạ, cho phép vi thần cả gan, đáp án trong lòng bệ hạ là rõ nhất.”
“Ha ha ha, hảo cho đáp án trong lòng là rõ nhất.” Kỳ Huyên vỗ tay cười to, nhìn Yến Quy quỳ gối trước mắt, trong lòng thật vừa lòng cùng tán thưởng.
“Đứng lên đi.” Kỳ Huyên lúc này mới kêu đứng lên, Yến Quy tạ ơn, đứng lên lui về phía sau, Kỳ Huyên cười nói: “Như ngươi sở liệu, Thái úy quả thật là người của trẫm.”
Trong lòng Yến Quy chấn động, không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ nói thẳng ra, giờ nghĩ đến trước đây, cảm thấy không sai, xem ra Thái úy là quân cờ Kỳ Huyên đặt ở trong cung.
“Trẫm dùng hai năm thời gian, loại bỏ quyền trong tay Thừa tướng, thiết lập thứ tướng……” Kỳ Huyên nói thật êm tai, nói đại khái về sự bài trí của hắn, khiến Yến Quy rõ hơn tình thế trong triều.
Yến Quy chuyên tâm nghe, không hề nghĩ đến y chỉ mới ly khai Vương Thành hai năm, trong triều đã có biến hóa lớn nhường này. Lúc y vừa về triều, quả thật thực nghi hoặc sự sắp xếp Tả tướng cùng Thái úy, không nghĩ tới là vì phân quyền của Phàn tướng.
Chỉ là thực quyền trong tay Phàn tướng tuy rằng không nhiều, nhưng gã là trọng thần tiền triều, ở trong triều đã có căn cơ, thế lực quan hệ rắc rối khó gỡ; Kỳ Huyên sở dĩ không thể trực tiếp giết đối phương, cũng là do sợ rút dây động rừng, hắn không thể vì trừ bỏ Phàn tướng mà mất cả triều đình Đại Kỳ vương triều.
Bởi vậy hắn không ngừng tìm cơ hội, viện ra một lý do hợp tình hợp lý, diệt trừ nhanh chóng Phàn tướng. Bất quá đối phương cũng thật giảo hoạt, nhận thấy hắn muốn đối phó Phàn gia, trở nên cực kỳ an phận, không thể tìm ra bất cứ lỗi sai nào.
Nay Kỳ Huyên tính xuống tay từ bên trong Phàn gia, Yến Quy cùng Phàn Quý quen biết, đây là một cơ hội rất tốt, nếu có thể lợi dụng được, một Phàn Quý hẳn có thể vặn ngã toàn bộ Phàn gia.
Chỉ là Yến Quy vừa nghe xong, sắc mặt có chút ngưng trọng, Phàn Quý là hảo hữu của y, nhưng Hoàng Thượng hiện tại lại cần người, cần liên hợp với bạn tốt của mình, thu thập tội trạng trong nhà, vặn ngã phụ thân của chính mình.
Trung hiếu không thể trọn vẹn, Phàn Quý sẽ vì tận trung mà đại nghĩa không quản tình thân không, Yến Quy không dám chắc, dù gì Phàn Quý cho tới nay rất hiếu thuận. Kỳ Huyên nhìn sắc mặt y có chút khó xử, biết y lo lắng cho Phàn Quý, trong lòng lại cảm thấy không vui.
Yến Quy do dự nhiều lần, vẫn nói ra lo lắng trong lòng, “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cùng Phàn Quý quen biết gần mười năm, Phàn Quý cực kỳ hiếu thuận, vi thần lo lắng hắn không chịu làm chứng chống lại Phàn tướng.”
Kỳ Huyên giờ mới biết nguyên nhân khiến đối phương lo lắng, cảm giác không vui nháy mắt biến mất, song hắn vẫn cố ý nói: “Ngươi cùng Phàn Quý quen biết gần mười năm, nay muốn lợi dụng hắn vặn ngã Phàn gia, liệu có không muốn làm không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cũng không phải không muốn.” Yến Quy cung kính đáp, Kỳ Huyên hừ hừ vài tiếng, xem như tin y.
Sau đó hai người lại thương nghị một hồi, Kỳ Huyên mới cho đối phương trở về, Yến Quy vừa đi, Kỳ Huyên lập tức trở lại Triêu Dương cung. Đi đến nhà tắm, sau khi vẫy lui hết nội thị cùng cung nữ, hắn mới trần trụi thân mình đi vào bồn, vật trước người dâng trào đứng thẳng, biểu hiện nỗi hưng phấn của Kỳ Huyên.
Hắn ngồi trong bồn tắm, dựa vào vách phòng tắm ngẩng đầu lên, lấy tay tự giải quyết cho mình. Vừa rồi trong một khoảnh khắc, hắn thật sự muốn liều mạng áp Yến Quy xuống, cuối cùng vẫn còn lại một tia lý trí, biết thời gian cùng địa điểm đều không thích hợp.
Yến Quy rất trẻ, mới có mười sáu tuổi, là một thiếu niên, tản ra hương vị ngây ngô, lại như mang theo một phong vị khác, chỉ là Kỳ Huyên không muốn làm đối phương bị thương. Hắn nghĩ, chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Yến Quy lớn hơn một chút, hắn nhất định sẽ nếm cho bằng được hương vị của đối phương.
Phóng ra hai lần rồi, dục vọng mới thoáng bình ổn lại, Kỳ Huyên cười khổ không thôi, mười bảy tuổi, thân mình cực kỳ dễ dàng xúc động, tinh lực lại tràn đầy, Thái hậu cùng Điệp phi còn thường thường đổi biện pháp bồi bổ cho mình.
Thái hậu đương nhiên là vì muốn hắn sủng hạnh tú nữ mình đã tuyển chọn; Điệp phi cũng hy vọng có thể chiếm được ân sủng, tốt nhất còn có thể sinh được long tử, như vậy địa vị của nàng sẽ càng được củng cố.
Bởi vậy đối với việc Thái Hậu hay Điệp phi luôn sai người đưa canh bồi bổ, Kỳ Huyên luôn trực tiếp mang đi đổ, nhưng vẫn sẽ có mấy lần, bởi vì không thể diễn trò nên phải uống cho xong chuyện.
Hắn cũng từng nghĩ tới việc triệu đến tú nữ hoặc cung nữ sạch sẽ để thị tẩm, chỉ là không biết sao, mỗi khi ý nghĩ này chợt lóe, trong đầu sẽ hiện lên một đôi mắt.
Ánh mắt của Yến Quy một lần lại một lần khiến hắn chẳng thể nào hứng thú được nữa, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, bất quá ánh mắt của Yến Quy quả thật khiến hắn cảm thấy chột dạ cùng xin lỗi, cảm giác mình làm chuyện có lỗi với Yến Quy.
Hắn biết loại ý nghĩ này không cần thiết, cũng cực kỳ đáng cười, nhưng là hắn quản không nổi suy nghĩ bản thân. Hắn cũng không nguyện ý suy nghĩ sâu xa, Yến Quy trong lòng hắn, đến cùng là có vị trí như thế nào.
Đối với hắn của hiện tại mà nói, hắn cần một tướng quân, cần một đội ngũ trung tâm, như vậy Yến Quy cũng chỉ có thể là tướng quân, là thần tử trung tâm với hắn.
Nếu vượt qua ranh giới đó, hắn lo lắng mình sẽ mềm lòng, sẽ bởi vì thương tiếc đối phương, luyến tiếc mà không để đối phương lên chiến trường.
Thế nhưng hắn biết, đây không phải điều Yến Quy muốn, đương nhiên, cũng không phải điều hắn muốn.
Hắn ngâm mình trong bồn, suy nghĩ dần dần phiêu xa, cho đến khi ngoài cửa có tiếng nội thị bẩm báo, Thái úy cầu kiến, hắn mới đứng lên, triệu cung nữ cùng nội thị đến hầu hạ hắn mặc quần áo.
Kỳ Huyên đi đến thư phòng Triêu Dương cung, Thái úy đã chờ ở bên trong, hắn miễn Thái úy thỉnh an, mở miệng nói: “Thời điểm không sớm, ái khanh không cần đa lễ, nói thẳng trọng điểm đi.”
Thái úy chắp tay tạ ơn, bắt đầu kể lại cuộc đối thoại giữa Phàn tướng cùng hắn, Kỳ Huyên ngồi đó, nhắm mắt nghe. Thái úy dứt lời rồi, hắn mới chậm rãi mở to mắt, thản nhiên hỏi:“Phàn tướng cùng Thư quốc có thư từ qua lại không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, theo vi thần thì, có.” Thái úy cung kính đáp, Kỳ Huyên trầm ngâm một hồi, mở miệng nói:“Ừ, trẫm biết, ngày mai ngươi cho hắn một câu trả lời thuyết phục đi.”
“Vi thần tuân chỉ.” Thái úy cung kính đáp ứng, sau đó rời khỏi thư phòng. Sau khi Thái úy rời khỏi, Kỳ Huyên vẫn ngồi trong thư phòng, giây lát sau, mở miệng hỏi: “Thái úy có dị động gì không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, không có.” Chỉ có mình Kỳ Huyên trong thư phòng, nhưng rõ ràng lại truyền ra thanh âm của người thứ hai.
“Tiếp tục quan sát, phủ tả tướng có tin tức gì không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, không có.”
Kỳ Huyên híp híp mắt, thản nhiên nói:“Đi xuống đi, có bất cứ tin tức nào, tùy thời đến báo.” Nói xong liền có tiếng người cung kính vâng dạ, Kỳ Huyên lúc này mới đứng dậy rời thư phòng.
Kỳ Huyên rời thư phòng, đi đến ám phòng của Triêu Dương cung, bên trong giam giữ hai cung nữ, nội thị đang khảo vấn cung nữ nhìn thấy Kỳ Huyên đến, vội vàng tiến lên thỉnh an.
“Đứng lên đi, các nàng vẫn không nói?” Kỳ Huyên hai tay chắp sau người, mắt lạnh nhìn hai cung nữ đang bị treo trước mặt.
“Khởi bẩm bệ hạ, nô tài dùng hết biện pháp, các nàng vẫn không mở miệng.”
“Xem ra biện pháp của ngươi quá mức ôn hòa, thử biện pháp của trẫm xem.” Kỳ Huyên thản nhiên mở miệng, hai cung nữ thần sắc kinh hoàng, các nàng vạn vạn không hề nghĩ đến, Hoàng Thượng lại đích thẩm vấn.
“Trẫm không hiểu được Điệp phi ưu đãi cho các ngươi cái gì, mà lại có thể đổi lại trung tâm đến vậy, càng quên trẫm mới là quốc gia chi chủ, nếu các ngươi cho rằng Điệp phi mới là chủ tử, trẫm liền thành toàn cho các ngươi.” Kỳ Huyên chậm rãi nói.
Hai cung nữ vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, nội thị thấp giọng quát: “Làm càn, trước mặt bệ hạ dám can đảm tự tiện mở miệng lớn tiếng ồn ào, còn không mau câm miệng.”
“Trẫm cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không nói, về sau cũng không cần nói nữa.” Kỳ Huyên thản nhiên nói, hai cung nữ lập tức tiếp lời nhau mở miệng, chỉ là các nàng rất ăn ý, làm chứng nhưng không ai khai tên Điệp phi ra cả.
“Như thế rất tốt.” Kỳ Huyên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, hai cung nữ bị thị vệ phía sau tha đi, các cung nữ hô to oan uổng, Kỳ Huyên lạnh lùng nhìn các nàng, mỉa mai nói: “Quả thật tưởng rằng trẫm tuổi nhỏ dễ ức hiếp? Nếu các ngươi xem nhẹ trẫm, trẫm sẽ cho các ngươi nhớ kỹ, ai mới là đế vương của Đại Kỳ vương triều.”