Phàn Uyển Như tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp lại Hoàng thượng, ai biết ngày hôm sau Kỳ Huyên sau khi hạ triều, không ngờ đến tú nữ cung, tới nghe nàng đánh đàn, nghe cả một buổi chiều, trong khi vẫn chưa nói một câu.
Liên tục vài ngày, sau khi Hoàng Thượng hạ triều, đều trực tiếp bãi giá tú nữ cung, tin tức này rất nhanh truyền đến tai Thái Hậu, bất quá Thái Hậu không tỏ vẻ gì cả.
Kỳ Huyên mỗi ngày đều đi nghe cầm, trong lòng tính toán thời gian, đến nửa tháng sau, Phượng Nghi cung rốt cuộc cũng có động tĩnh. Ngày hôm đó hắn vừa hạ triều, Thái Hậu liền sai người đến báo, nói là thỉnh Hoàng Thượng đến Phượng Nghi cung dùng bữa.
Kỳ Huyên trong lòng cười lạnh vài tiếng, sai người bãi giá Phượng Nghi cung. Đến Phượng Nghi cung, quả nhiên Phàn Uyển Như đã tùy thị cạnh Thái Hậu. Hắn như thường đi vào, đầu tiên thỉnh an Thái Hậu, đến khi Phàn Uyển Như thỉnh an mình, hắn biểu lộ bộ dáng thương tiếc, lập tức kêu đứng lên.
Thái Hậu biểu tình không biến hóa gì, bất quá trong ánh mắt lộ rõ vẻ vừa lòng, sau khi cho người ngồi xuống, liền sai người truyền thiện. Dùng xong bữa cơm, Thái Hậu lôi kéo tay Phàn Uyển Như, thân thiết nói: “Ai gia nghe nói ngươi biết đánh đàn?”
“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nô tỳ chỉ là biết chút chút thôi.” Phàn Uyển Như khiêm tốn nói, Thái Hậu cười nói: “Ngươi không nên khiêm tốn, ai gia nghe nói Hoàng Thượng rất thích tiếng đàn của ngươi, mỗi ngày đều phải đi nghe ngươi đánh đàn.”
Kỳ Huyên mỗi ngày kiên trì, hạ triều xong liền bãi giá tú nữ cung, ý muốn hình thành ấn tượng rằng hắn cảm thấy hứng thú với Phàn Uyển Như, cho nên quang minh chính đại. Hắn còn cố ý để người tung tin tức, cho nên Thái Hậu biết cũng không có gì khó hiểu.
“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nô tỳ không dám, là bệ hạ không ghét bỏ nô tỳ thôi.” Phàn Uyển Như thẹn thùng cúi đầu nói, Kỳ Huyên lạnh mặt nhìn nàng cùng Thái Hậu đàm luận, không bao lâu Thái Hậu đã chuyển đề tài lên người hắn.
Tâm phúc lẫn tai mắt của Thái Hậu đều bị Kỳ Huyên trừ bỏ, nàng hiện tại chỉ có thể biết được tin tức Kỳ Huyên muốn cho nàng biết, cho nên đối với việc Kỳ Huyên mỗi ngày đến tú nữ cung, đến cùng có thật sự chỉ thuần túy tới nghe cầm hay không, cũng không thể biết rõ.
Kỳ Huyên tất nhiên biết, chỉ cần hắn không tỏ thái độ, Phàn Uyển Như cũng sẽ không chủ động nhắc tới việc chưa bị sủng hạnh, dù gì đây là chuyện rất bẽ mặt, Hoàng Thượng ngày ngày đến tú nữ cung, lại chưa bao giờ lâm hạnh nàng.
Còn nữa, hậu cung của Kỳ Huyên tuy rằng nhân số không nhiều, cũng vẫn là có mấy tú nữ, các tú nữ khác thấy nàng mỗi ngày đều cung nghênh thánh giá, đã sớm đố kỵ không thôi, chắc chắn đang tìm cơ hội chỉnh nàng.
Bất quá bởi vì nàng đang được thánh thượng quan tâm, cho nên các tú nữ khác chỉ có thể nén giận. Nhưng nếu bị các nàng biết được, nàng căn bản không được đế vương sủng hạnh, khẳng định sẽ giải quyết nàng sạch sẽ.
Phàn Uyển Như bình thường làm người cực kỳ cao ngạo, bởi vì nhờ Thái Hậu ra mặt, rồi vào trong cung, tự nhận mình thân phận cao hơn các tú nữ khác; hơn nữa nàng tính nết không tốt, nói chuyện lại cay nghiệt, đã sớm đắc tội rất nhiều người.
Bởi vậy dù thế nào nàng cũng không thể chủ động tiết lộ tình hình của nàng với Kỳ Huyên. Kỳ Huyên cũng đoán chắc điểm này, cũng không sợ nàng vạch trần trò diễn của mình, trước mặt Thái hậu làm bộ sủng ái nàng.
Sau sự kiện ở Phượng Nghi cung, bên Thái Hậu không còn người nào có thể tín nhiệm nữa, không dám truyền tin tức qua lại với Phàn Uyển Như, huống huống hồ gì Phàn Uyển Như cũng thật sự chán ghét lần nào cũng phải nghe một bà già chỉ huy.
Nàng không phải người Phàn gia chân chính, thân thế của nàng là bịa đặt, vì có thể tiến cung làm tú nữ, cho nên nàng trở thành Phàn Uyển Như. Cũng bởi vì như thế, quan hệ của nàng cùng Phàn tướng, Thái Hậu, là hợp tác song phương đều có lợi.
Đối với thân phận của nàng, ngày đầu tiên Kỳ Huyên đã sai điều tra rõ ràng, tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Sau khi phái người đi điều tra, quả nhiên Phàn Uyển Như này là giả, Phàn Uyển Như thật đã sớm bị Phàn tướng tiễn sang thế giới bên kia rồi.
Kiếp trước Phàn Uyển Như tuy rằng không tiến cung, nhưng vô tình hắn cũng đã từng gặp đối phương, trong trí nhớ dung mạo đã có chút mơ hồ, thế nhưng hắn có thể khẳng định, đối phương cùng Điệp phi không có một chỗ giống nhau.
Kỳ Huyên không biết, kiếp này Điệp phi vì sao lại vào cung, hắn rõ ràng vừa tỉnh đã đem Phàn Trọng đuổi ra, không có khả năng nói cho đối phương người mình muốn tìm là ai.
Xem ra Điệp phi đã định là sẽ vào cung rồi, mặc kệ lý do là gì, nàng vẫn đã xuất hiện trước mặt mình đấy thôi.
Kỳ Huyên híp híp mắt, giấu đi tia sắc bén trong mắt, không sao, vào cung rồi càng tốt, đỡ phải tốn công tìm nàng. Vốn định tha cho đối phương một mạng, dù gì kiếp trước hắn từng thật sự yêu thích nàng. Lại nói, đối phương cũng không làm sai gì, hết thảy là do hắn nhận sai người, đặt chân tâm sai chỗ.
Nhưng nay nàng đến trước mặt mình, bộ dáng kệch cỡm, trong mắt đều là hư vinh, cơ hồ cái tốt đẹp mơ hồ của kiếp trước chỉ có mỗi ngoại hình.
Kỳ Huyên nghĩ, giả quả nhiên chính là giả, ánh mắt giả dối của Phàn Uyển Như, làm sao có thể so sánh với tình ý chân thành thiết tha của Yến Quy được? Vừa nghĩ đến đây, lòng hắn như được an ủi phần nào.
Yến Quy nhỏ tuổi, Yến Quy tuổi thiếu niên, cùng Yến Quy thành thục, các diện mạo bất đồng của Yến Quy, xuất hiện luân phiên trong đầu hắn, mặc kệ khuôn mặt đối phương thay đổi như thế nào, đôi mắt kia, lại chưa bao giờ thay đổi.
Kỳ Huyên ngồi trên ghế, suy nghĩ đã sớm bay thật xa, Phàn Uyển Như trước mắt cùng Thái Hậu đều bị hắn vất ra sau đầu. Bất quá biểu hiện của hắn trong mắt Thái hậu, thoạt nhìn giống như nhìn chằm chằm Phàn Uyển Như không buông.
Trên gương mặt nghiêm túc của Thái Hậu mang theo tiếu ý, trong lòng có chút dương dương tự đắc, cho rằng Phàn Uyển Như thật sự đã mê hoặc được Kỳ Huyên, bởi vậy càng thân cận với Phàn Uyển Như hơn.
“Hoàng Thượng, ai gia thấy cũng không còn sớm nữa, Hoàng Thượng phải bảo trọng long thể, mang Uyển Như đi về trước đi.” Thái Hậu thay Phàn Uyển Như tạo cơ hội, cười nói.
Kỳ Huyên từ chối cho ý kiến, nhìn Phàn Uyển Như đang xấu hổ, trong lòng cảm thấy phiền chán, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười, cuối cùng trong ánh mắt ái muội của Thái Hậu, mang theo đối phương rời Phượng Nghi cung.
Kỳ Huyên diễn kịch rất toàn vẹn, còn mở miệng cho Phàn Uyển Như lên ngự liễn, Phàn Uyển Như mừng đến phát điên, cưỡng chế kích động trong lòng, bộ dạng đầy thụ sủng nhược kinh.
“Tạ bệ hạ ân điển, nô tỳ không dám, sợ mất quy củ.” Phàn Uyển Như giả mù sa mưa nói, ai ngờ Kỳ Huyên lập tức nói: “Nếu như thế, ngươi tự trở về đi.”
Nói xong ngự liễn liền rời đi, lưu lại Phàn Uyển Như kinh ngạc đứng tại chỗ, lại ngại quanh mình đều là nô tài, chỉ có thể bưng khuôn mặt tươi cười, thẳng lưng đi trở về tú nữ cung.
Bất quá khi trở lại tú nữ cung, ngự liễn của Kỳ Huyên đang đợi ở cửa, Phàn Uyển Như chuyển nộ vi hỉ, nhanh chóng nghênh đón. Đêm nay, Kỳ Huyên vào tẩm cung của Phàn Uyển Như.
Tin tức Hoàng Thượng ở lại tẩm cung của Phàn Uyển Như, trong một đêm đã nhanh chóng lan truyền, sớm hôm sau, Kỳ Huyên liền hạ chỉ, phong Phàn Uyển Như thành Điệp phi, vào ở trong Phượng Tường cung.
Phàn Uyển Như nhảy liền ba bậc, trực tiếp được phong phi, điều này khiến tú nữ cung nổ tung. Lúc trước các nàng vào cung, vừa dịp Hoàng Thượng nhiễm phong hàn, sau đó bởi vì Ngự Y nói Hoàng Thượng muốn tĩnh dưỡng thân thể, khiến cho các nàng căn bản không có cơ hội thị tẩm.
Không nghĩ tới Phàn Uyển Như vào cung không bao lâu, liền lọt vào mắt Hoàng Thượng, không chỉ ngày ngày hầu hạ, hiện tại trực tiếp thành Điệp phi, còn có cung điện độc lập, không ở lại tú nữ cung nữa.
Trong mắt đa số mọi người, Phàn Uyển Như dường như rất được sủng ái, chỉ có chính nàng biết, Hoàng Thượng đến bây giờ còn chưa chạm qua nàng. Ngay cả một đêm kia ở lại tẩm cung của nàng, cũng chỉ ra lệnh cho nàng chép sách chí Thiên Minh.
Nàng ngồi trên chủ vị Phượng Tường cung, mặt tối sầm, tay nắm chặt chiếc khăn, nhớ tới lời Hoàng thượng nói đêm đó, tiếng đàn của nàng khuếch đại không thật, tình cảm bên trong không đủ chân thành tha thiết, lại ẩn trong đó sự nóng nảy.
Lại nghĩ đến câu nói trước kia,“Người như tiếng đàn.” càng khiến nàng nghiến răng nghiến lợi. Tiếng đàn của nàng từ đó tới giờ được rất nhiều người tâng bốc, vậy mà Hoàng Thượng chỉ nói một câu, liền đem lòng tự tin của nàng đạp nát.
Hơn nữa Hoàng Thượng phạt nàng chép sách, dù sao vẫn là nữ giới, càng khiến nàng cảm giác bị nhục nhã. Sắc mặt nàng xanh mét, nghĩ đến giọng điệu băng lãnh của Hoàng Thượng lúc ấy, nói nàng không biết khiêm tốn, kính trọng, và thân phận nữ nhi của mình, trong lòng chỉ có thể nén giận.
Nhưng hôm sau Hoàng Thượng lại hạ chỉ phong phi, lúc này Phàn Uyển Như cũng mơ hồ nhận ra, chỉ sợ nàng chỉ là lá chắn, hoặc là một quân cờ mà thôi. Về phần người chơi cờ, đương nhiên là Hoàng Thượng cùng Thái Hậu rồi.
Chuyện tới nước này, nàng cũng không thể cởi mặt nạ xuống, tìm Thái Hậu che chở được. Lúc trước nàng cố hết sức vì mặt mũi mình, trước mặt người khác biểu hiện ra dáng vẻ được đế vương ân sủng đến cực độ, hiện tại mới nói nàng không được sủng hạnh, ai thèm tin đây.
Vả lại, nàng cũng gỡ không được cái mặt nạ ấy, không thể để những người khác biết, nàng đến bây giờ vẫn là trinh nữ, cho nên nàng chỉ có thể ra sức kìm nén, lạnh lùng ngồi giữa Phượng Tường cung.
Kỳ Huyên tuy rằng phong phi cho nàng, lại không cho nàng hậu lễ tương ứng, bên người nàng vẫn chỉ có vài nô tài để có thể sai sử, toàn bộ Phượng Tường cung trống rỗng, so ra còn kém hơn cả lúc nàng ở tú nữ cung.
Bất quá sau Liễu phi, nàng là người đầu tiên được Hoàng thượng phong phi, nhóm nô tài hiển nhiên không dám phục vụ nàng chậm trễ; nhóm tú nữ cũng muốn gia tăng tình cảm, không thiếu chuyện nịnh bợ tặng lễ.
Chỉ là nàng vốn rất kiêu căng, hiện tại càng không để vài tú nữ kia vào mắt, gặp ở Ngự Hoa Viên, châm chọc khiêu khích không nói, còn thường xuyên lấy thân phận đàn áp người khác.
Kỳ Huyên nhìn thị vệ thu thập tình báo, không chỉ một lần hoài nghi, kiếp trước ánh mắt mình bị dùng sai cách hay sao, mới có thể nhận sai người, còn yêu phải nữ tử như vậy…….
Không lâu sau, Yến tướng quân lĩnh đại quân chiến thắng trở về, Kỳ Huyên dành ra buổi chầu hôm đó biểu dương Yến tướng quân cùng Yến Quy, cũng không quên các tướng lĩnh có công.
Kỳ Huyên đề bạt Yến tướng quân cùng Yến Quy, còn ban thưởng rất nhiều châu báu cùng ruộng tốt, sau khi luận công trao thưởng, đêm đó còn tổ chức bữa yến tiệc dành riêng cho Yến tướng quân.
Trên triều đình, đại thần đều là tinh anh, vừa nhìn đã biết Hoàng Thượng muốn trọng dụng Yến tướng quân, Yến gia cũng bởi vì trận chiến biên thuỳ kia, hạ bệ Phàn gia, trở thành tân sủng của Hoàng thượng.