Đế Vương Vạn Giới

Chương 50: Tiên ma môn (1)




Nhưng nghĩ đến tiểu Thiên là một Thiên Đạo Thần Thú, Phiên Hồng liền hiểu tại sao mà đầu Phong Lôi Ưng Đế này lại hành xử khác như vậy.

- Đúng lên đứng lên…tiểu Nhị ngoan…

Tiểu Thiên nói, ánh mắt ngạo nghễ. Làm Phiên Hồng buồn bực chính là đầu ưng thú này, nghe tiểu Thiên thì răm rắp, nghe bản thân ra lệnh thì phải nói đến khan cổ họng mới được.

Cay cú thế chứ lại, chênh lệch thế chứ?

Sau khi đầu ưng thú đứng lên, Phiên Hồng cảm thấy trng cơ thể như có dòng lửa nóng chảy qua, khi nhìn tiểu Nhị cũng thấy quen thuộc hơn đôi phần.

Phiên Hồng có thể cảm nhận được, tất nhiên là hai đầu thú cũng cảm nhận được dị biến, nhưng lại không hiểu có chuyện gì phát sinh.

- Vạn Thú Phục Pháp Quyết lại mở thêm một con nữa sao?

Phiên Hồng thì thầm, cái đầu ngó từ trên tán một cái cây ra, cảm nhận khí tức xung quanh. Sau khi xác nhận không có ai trong phạm vi trăm trượng, hắn mới thở phào, bắt đầu ngồi xuống xếp bằng.

Điều hòa dòng nhiệt lưu trong cơ thể, Phiên Hồng cảm thấy hơi thở càng trở nên trầm ổn, khí tức thế mà lại càng cuồng bạo. Nội biến bên trong, bên ngoài cũng sẽ có. Thân thể của Phiên Hồng chẳng biết đã không còn mảnh vải từ lúc nào, trên da thịt trắng trẻo của hắn dần xuất hiện từng cái lông vũ dài nhọn, màu sắc y hệt của Phong Lôi Ưng Đế.

Gré….

Phiên Hồng mở mắt ra, đôi mắt lấp lóe lam quang sáng chói thét lên, âm thanh lan xa mà đến tiểu Nhị cũng phải phản ứng lại, cũng kêu lên đồng hưởng.

- Chủ nhân, ngài giống với Dực nhân tộc quá…

Tiểu Thiên từ đằng xa đang chơi cùng tiểu Nhị nghe động thì chạy lại, thấy hình dáng của Phiên Hồng thì không khỏi cảm thán một câu.

Toàn thân Phiên Hồng đã bận vào một bộ bạch y, sau lưng là đôi cánh màu đen liên tục vỗ vỗ. Mái tóc đen đã ngả màu xanh lam, đôi mắt cũng thuần một màu lam trông vô cùng bắt mắt.

- Thế sao, để ta xem một chút dị năng của tiểu Nhị nào..

Phiên Hồng cười thần bí, bàn tay phất một cái tùy tiện…và…

- Aaaaaa!

Chỉ thấy bóng dáng Phiên Hồng trên trời biến mất trong tức khắc, và tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng từ phương…

- Chủ nhân!

Tiểu Thiên dùng cái tốc độ chớp nhoáng mà đuổi theo Phiên Hồng, tuy chạy trên đất bằng nhưng vẫn rất nhanh. Theo sau đó là tiểu Nhị đang bay với tốc độ kinh khủng.

Khoảng một khắc sau, hai con thú đã đuổi đến nơi Phiên Hồng đang ở. Là một vách núi cao vạn trượng, còn có đá nhọn lởm chởm. Giờ đây đã có một cái hố rất sâu được hình thành, trung tâm cái hố ấy chính là Phiên Hồng đang bất tỉnh nhân sự.

Bên cạnh cái hố là lông vũ đen xanh rơi lả tả, tiểu Thiên chạy nhanh lại, liếm láp mặt Phiên Hồng, ánh mắt lo lắng. Một phút sau, tiểu Nhị cũng đến, nhưng chỉ đứng phía sau tiểu Thiên.

- Có ai kìa, hắn đang bất tỉnh…

Bỗng từ một hướng trong rừng, một thanh âm kiều mị vang lên. Từ trong rừng là một thiếu nữ xinh đẹp đi ra. Mái tóc đen dài phất phơ trong không khí, đôi mắt đen sáng như bảo thạch. Thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng chạy lại, cúi đầu nhìn Phiên Hồng, ánh mắt lo lắng.

- Nè, tiểu Nhị, chủ nhân lại không cưa mà gái đã đổ hả?

Tiểu Thiên nhìn tiểu Nhị, dùng thú ngữ ô a mà nói. Tiểu Nhị nhìn thiếu nữ, ánh mắt cảnh giác nói:

- Không biết được đâu, ta không thấy bất cứ tình cảm gì trong mắt cô ta.

- Thế sao, ta còn tưởng chủ nhân lại phóng ra mị lực…

Tiểu Thiên tiếc rẻ nói, ánh mắt lóe lên chút quang mang nhìn thiếu nữ. Sau một lúc sờ soạng, thiếu nữ mới đứng lên, thở phào:

- Phù, may mắn chỉ là ngoại thương, hắn sẽ tỉnh nhanh thôi.

Câu nói vừa dứt, Phiên Hồng mở to mí mắt nặng trĩu, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh:

- Ta..đang ở đâu…

Lúc này lông cánh của Phiên Hồng đã hết hiệu lực, nếu không để thiếu nữ nhìn thấy thì có lẽ bị hù chết mất. Nhưng ánh mắt hắn vừa mở, thiếu nữ đã bình tĩnh lại mới để ý đến dung mạo của Phiên Hồng, khuôn mặt đẹp không khỏi đỏ hồng:

- Trời ạ, trên đời này lại có người đẹp vậy sao…

Lạch cạch lạch cạch…

Một viên tinh thể màu đỏ bỗng nhiên lăn lông lốc, chầm chậm đến trước mặt thiếu nữ. Cũng từ hướng thiếu nữ đi ra, một âm thanh lo lắng vang lên:

- Tiểu thư, người chạy mau, Đại trưởng lão lừa..hự..

Một trung niên mỹ phụ khuôn mặt có phần xinh đẹp vừa chạy ra, một thanh kiếm đã đâm xuyên ngực, máu nhuộm đỏ cả một vạt áo. Một thanh niên khuôn mặt xấu xí đi ra, ánh mắt tiếc hận:

- Chà chà, giá mà giữ được cái lão bà này mà chơi đùa…

Thiếu nữ thẫn thờ, khi đang muốn hét lên thì cả thân thể nhẹ bẫng, chỉ trong cái chớp mắt đã dịch chuyển xa xa trăm thước.

Ầm!

Chỉ sau khi hai người vừa chạy đi, một âm thanh bạo tạc gầm vang, đinh tai nhức óc. Khói lửa mịt mù, dưới đất cỏ vương đầy lửa nóng.

- Bạo Hỏa Tinh?

Ánh mắt Phiên Hồng phát lạnh, nhìn vào sau màn khói bụi mờ nhạt là hai thân ảnh không tính là cao lớn, và một thân ảnh nữ nhân nằm dưới đất, chảy máu lênh láng.

- Đường Hi!

Thiếu nữ bi thương hét lên, không quan tâm đến vụ nổ có thể lấy mạng bản thân mà cấp tốc chạy lại cứu người, nhưng Phiên Hồng đã níu lại không cho đi.

- Ở lại!

- Thả ta ra!

Thiếu nữ hét lớn, muốn giãy ra khỏi tay Phiên Hồng. Nhưng một người khổ cái lại không thể tu luyện như nàng thì làm sao được? Phiên Hồng đã nhận ra điều đó mới cản nàng lại.

- Khà khà, xem con nhỏ này đi..đảm bảo khi đè lên sẽ thích lắm đây…

Thanh niên mặc đồ đen, khuôn mặt xấu xí cười dâm tà nói, ánh mắt nhìn một lượt thân thể của thiếu nữ.

- Nguyệt Vũ tiểu thư..chạy đi..

- Im lặng! Còn chưa chết, giết con đàn bà này đi!

Thanh niên kia nói lần nữa, nhưng trước mắt hắn bỗng nhiên hoa lên, vừa hồi tỉnh thì đã cảm thấy dưới đầu mát lạnh, ánh mắt kinh hãi.

Một tên lâu la nhìn cột máu bay lên cao, khuôn mặt hung thần ác sát tức thời trắng bệch, liền dập đầu cầu xin:

- Vị đại nhân này tha cho ta đi a…

Câu cú còn chưa dứt, một lần nữa máu phun trào, đầu lại lăn, người lại chết. Phiên Hồng cầm thanh kiếm, như một vị thần giáng lâm.

Cấp tốc chạy lại nơi thiếu phụ đang nằm, Phiên Hồng bắt mạch xem xét, cuối cùng thở phào một hơi:

- May mắn, còn chưa đâm phải tim, chỉ là mất máu quá nhiều.

Nói rồi hắn lấy từ trong người một viên Bồi Huyết Đan, ném vào miệng thiếu phụ. Ngay tức khắc, máu liền ngừng chảy, sắc mặt thiếu phụ cũng đã hồng hào lên nhiều.