Đế Vương Vạn Giới

Chương 49: Thu phục ưng thú




- Hừ, chỉ là Tiên Tôn, còn dám phách lối?

Phiên Hồng hừ lạnh, trong đầu hắn đang có một cái cường giả siêu việt Thánh cấp, gần chết có người cứu, sợ gì dăm ba cái Tôn cấp?

Vân Khải Đình nghe được, trong lòng khịt mũi khinh thường, ngoài mặt cũng làm vẻ không thể tin được:

- Ngươi lừa ai đó? Còn là Ma Giả mà muốn đánh Tôn cấp? Ma Giả?

Vân Khải Đình đang muốn trận trận giáo huấn Phiên Hồng thì nghĩ đến tên này là Ma Giả, thế mà cân ba tên Tiên Tướng! Ánh mắt hắn tức thời co rút lại, nhìn Phiên Hồng như một con quái vật.

- Nè, ngươi thực là Ma Giả?

Hắn hỏi Phiên Hồng, giọng điệu run run, khuôn mặt nhìn vô cùng tức cười. Phiên Hồng chỉ đưa hai ngón tay vân vê cái cằm, mày nhíu lại, nói:

- Ta thực không phải Ma Giả…

Vân Khải Đình vừa mới thở phào một hơi, nghe được câu sau thì khuôn mặt tuấn tú không khỏi nhăn như mặt khỉ.

- Ta chỉ là Ma Giả nhị trọng, ngươi đọc thiếu rồi kìa.

Phiên Hồng cười nói, ánh mắt giáo huấn nhìn Vân Khải Đình khiến hắn câm nín không nói được gì, bởi vì hắn lúc này đang cực kỳ sốc. Một Ma Giả vượt đại cảnh giới đồ sát Tướng cấp, chuyện này là kinh thế hãi tục bực nào?

- Haizz, ta nói cho tiểu huynh đài này nghe à, cuộc sống nó thú vị lắm, đừng sốc như vậy.

Nhìn Vân Khải Đình đang đứng ngơ ngác nhìn bản thân, Phiên Hồng dùng giọng điệu trách cứ mà nói, rồi vác hai lão già xấu số kia bỏ chạy đi mất.

- Ơ, người đâu?

Vân Khải Đình vừa mới hoàn hồn lại đã không còn thấy Phiên Hồng đâu, tâm trạng có phần hụt hẫng. Rồi thân ảnh của hắn mờ nhạt dần trong không khí, cũng mất hút.

Phiên Hồng vừa đi được tầm một canh giờ thì dừng lại, tìm một cái bụi rậm gần đó rôi nhảy vào, ném hai lão già xuống đất. Nhìn một lượt, ánh mắt Phiên Hồng tỏ vẻ hài lòng, bởi vì hai cái tên Tiên Tướng này đủ để hắn thăng cấp Tiên Giả tứ trọng.

Thường thường, hút hai cái Tiên Tướng tam trọng là một Tiên Giả bình thường đã bạo thể mà chết, nhưng Phiên Hồng trong lần đánh nhau với Huyết Dị còn thừa nhận được cả lực lượng Thánh cấp, bây giờ hắn còn có thể thôn phệ cả Vương cấp cơ.

Hai tay hắn bắt đầu đặt lên huyệt thái dương của hai lão già, hấp lực kinh khủng đang không ngừng thôn phệ linh khí trong cơ thể. Một luồng năng lượng như sông lớn đang tràn ngập tứ chi bách hải của Phiên Hồng, không ngừng va đập lộn xộn khiến cả thể xác hắn đang bị dày vò đau đớn không thôi.

- Hự…

Phun ra một ngụm máu tươi, Phiên Hồng nhất thời cảm thấy có chút quá tải, nhưng vừa luyện hóa vừa thôn phệ khiến tu vi hắn không ngừng tăng nhanh.

Đất trời bắt đầu rung chuyển, mây đen bắt đầu kéo đến. Trên trời cao là những tia lửa điện màu lam đang không ngừng chớp giật, uốn lượn như giao long.

Đoàng!

Bỗng một tiếng ầm vang, một đạo tia điện như vẫn thạch, sáng chói lòa nện xuống, trời đất nhuộm thuần sắc trắng. Phiên Hồng không biết từ khi nào đã bay lên trên cao, như một vị chiến thần đem sấm sét giáng lâm.

Nhưng quần áo hắn lúc này rách nát tả tơi, trên người toàn là vết cháy xém. Trên tay hắn là một cây quạt lông đang hứng chịu từng tia lửa, hoặc có thể nói là đang thôn phệ từng tia điện mang, nhưng Phiên Hồng lại không thấy được.

- Phù, cái lôi kiếp cộng dồn ba tiểu cấp thế này vẫn là không chơi nổi!

Phiên Hồng nhìn bộ đồ đã rách nát trên cơ thể, cười khổ không ngớt rồi nhanh chóng lấy một bộ đồ khác mặc vào. Ngay lúc hắn đang muốn tìm thêm tu luyện giả thôn phệ, một tiếng kêu lớn vang lên khiến hắn phải ngoảnh đầu lại.

Greee…

Một đầu ưng thú xé gió lao lại, đôi mắt to màu xanh lam hung hãn nhìn Phiên Hồng như muốn ăn tươi nuốt sống. Toàn thân ưng thú là bộ lông đen tuyền, dưới cổ có chút lông xanh bắt mắt. Đôi cánh dài như lưỡi dao gió trong không khí, không ngừng cắt đứt không gian mà bay với tốc độ chóng mặt.

- Mía thật, sao lại là Phong Lôi Ưng Đế chứ?

Phiên Hồng thở dài ngao ngán, một thanh Huyền cấp trường kiếm đã được tuốt khỏi vỏ, lam quang lấp lóe nhàn nhạt trên thân kiếm.

- Lôi Đình Kiếm!

Đoàng!

Một tia sét nhỏ như ngón tay đánh xuống, thế nhưng cũng đủ làm Phong Lôi Ưng đế kinh hãi mà tạm lui binh. Đôi cánh vỗ phần phật trên bầu trời, thân ảnh to lớn đứng im nhìn Phiên Hồng, ánh mắt vô cùng cảnh giác.

Xoẹt!

Gre?

Ưng thú bỗng kêu lên một tiếng khó hiểu, bởi vì thân ảnh nó chú định, chỉ trong cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Nhưng chỉ một chút lơ là ấy, lại chính là cơ hội của Phiên Hồng.

- Hừ, ngoan ngoãn làm thú sủng của ta đi!

Phiên Hồng kiêu ngạo cười lớn, một giọt máu như mũi tên màu đỏ bắn vào mi tâm của Phong Lôi Ưng Đế, rất nhanh đã bị hòa tan. Còn thân ảnh hắn vừa lơ lửng trên không trung rơi bộp xuống đất, khó khăn lắm mới đứng dậy được.

Trước mắt hắn bây giờ là đồng thời cảnh thực và cảnh một nơi xa lạ. Nơi ấy thuần một màu đen, chỉ có một điểm sáng nhỏ, tuy nhiên cái điểm sáng ấy là thứ Phiên Hồng cần phải chiến đấu thực sự.

- Nhân loại thấp kém, không ngờ có thể qua mắt được ta… a?

Còn chưa nói hết câu, thân ảnh mờ nhạt của Phiên Hồng dần dần biến mất, lại như quỷ ảnh xuất hiện trước mặt nó. Ánh mắt của hắn lúc này vô cùng âm tàn, một quyền rồi lại một quyền đánh vào người ưng thú khiến nó kêu lên thảm thiết.

Nó không ngờ rằng, đường đường bản thân là một linh thú Tướng cấp thất trọng, lại bị một Tiên Giả tứ trọng vờn như vờn chuột. Nhưng cái khó hiểu không nằm ở đó, nó cứ thắc mắc về tốc độ của Phiên Hồng, với lại cả cái dị năng càng đánh càng khiến nó thuần phục kia.

- Ta..ta nhận ngươi làm chủ, dừng lại đi…

Sau hơn mười canh giờ chịu tra tấn, cuối cùng ưng thú không cam lòng mà kêu lên. Nếu còn không kêu, thể nào cũng bị phệ hết hồn lực, được không bù mất rồi.

- Như thế từ đầu có phải ngoan? Đỡ ta phải gần một ngày đánh ngươi, mỏi tay lắm à.

Phiên Hồng thở phào nói, lại vẽ một cái kí hiệu lên trán ưng thú. Sau khi lóe sáng rồi biến mất, hắn và Phong Lôi Ưng Đế có một mối liên kết không hiểu.

- Được rồi, bây giờ gọi ngươi là tiểu Nhị, tại vì ngươi không tranh được với tiểu Thiên.

Phiên Hồng nói, vỗ vỗ trán tiểu Nhị. Bỗng tiểu Thiên luôn nằm sau lưng hắn đi ra, ánh mắt tò mò nhìn Phong Lôi Ưng Đế. Nhưng tiểu Nhị khi thấy tiểu Thiên thì dập ngay cái đầu, âm thanh sùng kính truyền vào trong thức hải Phiên Hồng và tiểu Thiên:

- Bái kiến Thiên Báo đại nhân…

Tiểu Thiên và Phiên Hồng nhìn nhau, trong mắt cả hai là sự mù mịt.