Đế Vương Vạn Giới

Chương 38: Hắc nguyệt kì lạ




Nhìn Xích Ưng hí hửng rời đi, Phiên Hồng đứng đó chẳng biết ra làm sao. Bỗng hắn nhớ tới Xích Minh Tuyết đang ở một góc khán đài liền đảo mắt lại nhìn chỗ ấy, tuy nhiên cảnh còn, người đã mất.

- Haiz, đi rồi sao? Chắc nàng đang buồn lắm à…

Hắn chỉ đành thở dài một hơi rồi thản nhiên bước xuống núi, tìm một nơi uống rượu. Nhưng chưa kịp ngự kiếm bay đi, một thanh âm trong trẻo đã níu hắn lại:

- Phiên Hồng, chờ….

Ngoảnh đầu lại, thấy người gọi mình là Mạc Vũ Uyên, hắn cũng cười vui vẻ hỏi lại:

- Uyên nhi, chuyện gì vậy?

Mạc Vũ Uyên thở gấp, cuống quýt nói:

- Thánh Nữ…có chuyện rồi!

Phiên Hồng chẳng hiểu ra sao, nhưng nghe thấy Hắc Nguyệt có chuyện thì không khỏi gấp gáp hỏi:

- Cụ thể là sao? Nàng ấy có chuyện gì?

Dù sao cô nàng này cũng vì mình mà chạy đi mất dạng, hắn cũng phải có một chút trách nhiệm. Mạc Vũ Uyên ấp a ấp úng chẳng biết nói như thế nào, chỉ đành thở dài:

- Đi với muội…

Phiên Hồng nhíu mày, nhưng cũng không quan tâm lắm mà nhảy lên kiếm, hai người một mạch bay tới đỉnh núi của Hắc Nguyệt.

Nơi đây trồng rất nhiều kì hoa dị thảo, muôn màu muôn sắc có cả. Không ngờ vị Thánh Nữ lạnh lùng lại có thể có một cái sở thích nữ tính như thế này, Phiên Hồng lại thêm một cái hiểu rõ về nữ nhân này.

- Thánh Nữ…nàng ấy ở bên trong, huynh vào xem đi…

Mạc Vũ Uyên cổ quái nhìn vào bên trong nhưng không dám bước vào, chỉ đành đẩy đẩy lưng Phiên Hồng cho hắn đi vào một mình.

Hắn cũng chỉ đành thở dài mà đi vào bên trong. Nhưng cảnh sắc bên trong căn đình viện này lại khiến hắn thất thần, triệt để ngây dại.

Chỉ thấy Hắc Nguyệt lúc này không mặc một bộ áo choàng của Thánh Nữ như thường ngày, đồng phục của Hắc Dực Giáo cũng cởi ra. Thay vào đó là một bộ hồng y có thêu những họa tiết bông hoa, trên đầu cũng cài một cái trâm, khuôn mặt trắng nõn trng điểm thêm lúc này đang chứa vô tận sự bối rối, ngại ngùng.

- Ta thế này xấu quá chăng? Ai, hắn mà thấy ta như này thì biết sao bây giờ? Ngại chết mất…

Hắc Nguyệt lo lắng lẩm bẩm trong gương một mình, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc, đồng thời cũng có lo sợ…

Nhưng khi nàng muốn tìm một thứ gì đó để thay, ánh mắt trong trẻo của nàng lại bắt gặp thân ảnh không tính là cao lớn của Phiên Hồng đang ngây dại nhìn mình.

Tức thì khuôn mặt của nàng đỏ ửng cả lên, cả thân thể bỗng mềm nhũn vô lực, trong đầu chạy loạn vô vàn suy nghĩ.

- Chết rồi, sao lại là ngay lúc này chứ? Ngại chết mất thôi….

Tâm trạng lo lắng tích trữ, thêm một cái yếu tố bất ngờ là Phiên Hồng, Hắc Nguyệt lúc này không chịu nổi nữa mà bắt đầu khóc thút thít.

Phiên Hồng nghe được Hắc Nguyệt khóc lên mới giật mình tỉnh lai từ cơn thất thần kia. Ánh mắt hắn nhìn vào Hắc Nguyệt, chẳng biết nên làm gì cho tốt.

- S…sao lại khóc như vậy?

Rôt cuộc hắn cũng không nhịn được mà hỏi han. Lúc này hắn cũng đã hiểu vì sao Mạc Vũ Uyên cổ quái như vậy, thì ra là chưa quen với Hắc Nguyệt trong bộ dáng thiểu nữ thẹn thùng như lúc này.

Nhưng trái với suy nghĩ là Hắc Nguyệt sẽ trả lời hắn, nàng ta lại càng khóc to hơn, cuối cũng cũng nấc lên thành tiếng. Phiên Hồng lúc này thực sự bối rối à nha. Hắn quả thực chuyện gì cũng có thể tìm cách giải quyết, thế nhưng làm dịu tâm tư nữ nhân thì không được rồi.

Thế là hắn đành cắn răng chạy lại, ôm lấy thân thể đang run rẩy của Hắc Nguyệt ôm vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng ong của nàng.

- Ngoan, đừng khóc, được chứ?

Ghé đầu thì thầm vào tai Hắc Nguyệt, Phiên Hồng cố gắng nói ra những lời dỗ dành. Hắn bây giờ như đang lạc vào thế giới khác vậy a.

Quả nhiên cảm thấy hơi nóng ập vào tai, Hắc Nguyệt mới ngừng khóc, khuôn mặt đỏ đến mang tai. Bởi vì nàng nhận ra rằng, bản thân không biết đã bị Phiên Hồng ôm lấy từ lúc nào.

- Nhìn mắt nàng thâm đen thế này kìa, đi ngủ đi, ngày mai ta sẽ đến tìm nàng, được chứ?

Khẽ vuốt ve má của Hắc Nguyệt, Phiên Hồng ôn nhu nói, đồng thời nhấc bổng cô rồi đặt lên giường. Nàng cũng chỉ đành che giấu sự xấu hổ của bản thân mà gật đầu, trong lòng thì như đàn nai chạy loạn, một cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Chờ đến khi Hắc Nguyệt đã bắt đầu ngủ, Phiên Hồng mới bắt đầu im lặng đi ra ngoài. Lúc này đây Mạc Vũ Uyên vẫn đang đứng trước cửa, thần tình lo lắng. Thấy nàng như vậy, Phiên Hông mỉm cười trấn an:

- Nàng phụ trách chăm sóc cho Nguyệt nhi đúng không? Nàng ấy đã không sao rồi, Uyên nhi của ta cũng vào đó xem một lượt đi.

Dứt lời, Phiên Hồng liền cưỡi kiếm bay đi, để lại một vệt sáng đỏ trên bầu trời.

Nửa canh giờ sau, hắn đã đứng trước tiểu viện của Xích Minh Tuyết. Nhìn căn tiểu viện trống trải tỏa ra chút không khí u ám, Phiên Hồng lo lắng đi vào.

Hắn biết nàng dù cho hắn lập hậu cung nhưng có nữ nhân nào nguyện chia sẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác? Dù chuyện tam thê tứ thiếp rất bình thường, cha nàng cũng có không ít mỹ nữ bầu bạn kia kìa. Thế nhưng mỗi người mỗi nơi, Xích Ưng vẫn quan tâm đến mẫu thân nàng nhất.

Nhưng hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy căn tiểu viện lúc này trống vắng vô cùng, một bóng người cũng không có, chỉ để lại hương thơm nhàn nhạt.

- Nàng ấy ở đâu?

Tìm khắp xung quanh nhưng không thấy ai, Phiên Hồng đành ảo não về tiểu viện của bản thân mà ngủ một giấc.

Sáng hôm sau, Phiên Hồng theo lời hẹn đến thăm Hắc Nguyệt. Lúc này Mạc Vũ Uyên cũng không có ở đó, hẳn là nàng lại tìm người đánh lộn, tuy là nữ nhân nhưng Mạc Vũ Uyên không có thứ gì gọi là nhu mì cả.

- Nguyệt nhi?

Đi vào trong căn phòng ngủ, Phiên Hồng thấy Hắc Nguyệt đang nằm trên giường, hơi thở đều đều mà ngủ thì không khỏi nhẹ nhàng thốt lên.

Nhưng Hắc Nguyệt vẫn không có chút động tĩnh, mặc dù Phiên Hồng kêu rất to những lần tiếp theo.

- Hì hì, không lẽ nàng muốn ta động phòng hoa trúc sao?

Vừa nghe đến đấy, đồng thời bên tai Hắc Nguyệt truyền tới thanh âm soàn soạt của y phục đang được cởi thì không khỏi giật mình ngồi thẳng dậy.

Thế nhưng chỉ bắt gặp được cái nụ cười vui vẻ của Phiên Hồng. Hắc Nguyệt tức thì muốn đánh cho tên này một trận, bản thân mà cố nén thêm một tí nữa thì chắc chắn bị tên này chiếm tiện nghi à!

Quả thực Phiên Hồng cũng có những ý nghĩ như vậy a. Đã lâu lắm rồi hắn không vận động thân thể, có chút thèm muốn.