Đế Vương Vạn Giới

Chương 17: Vòng thứ nhất




Trong khi Phiên Hồng và Mặc Huyền Đao đang ung dung uống rượu thì ở một nơi trong Hắc Dực Giáo.

Xích Ưng là giáo chủ của Ma giáo đứng đầu phía Nam này, hiện tại hắn đang ngồi bế quan. Bỗng một cái ngọc phù huyết sắc bên cạnh người hắn lóe lên, Xích Ưng cũng từ trong bế quan tỉnh lại. Khi nhìn thấy phản ứng của lệnh bài, hắn bỗng kích động lên, không kìm được mà hô:

- Tuyết nhi? Đích xác là của Tuyết nhi!

Rầm một cái, Xích Ưng không có phong phạm thượng vị giả gì mà sút tung cánh cửa mật thất, tên đệ tử chân truyền của hắn đang thủ quan bỗng bị của nện trúng, cả thân thể bay ngược về phía sau.

- Sư phụ…

Tên này thảm thiết kêu lên nhưng Xích Ưng đang trong trạng thái kích động, làm sao để ý? Con gái hắn mất tích bao năm bây giờ mới tìm lại được, bị thương một cái đệ tử mà thôi, sau “đút” một ít coi như là đền bù thì xong ngay a.

- Phụ thân! Tuyết nhi của người về rồi!

Xích Minh Tuyết từ đằng xa thấy hình bóng cao lớn quen thuộc của phụ thân mình thì kêu lên vui sướng. Xa vòng tay phụ mẫu bốn năm năm ròng, đổi lại là ai cũng sẽ thổn thức a.

Xích Ưng từ xa bay lại, nhìn xem con gái vẫn đang lành lặn không chút sứt mẻ, ngược lại ngày càng xinh đẹp lên khiến hắn trút ra được một tia lo lắng cuối cùng.

- Được rồi, Tuyết nhi về rồi, cũng nên gặp mẫu thân ngươi mà hảo hảo tâm sự chuyện của ngươi đi!

Nói là gặp mẫu thân mới kể nhưng Xích Ưng không giấu nổi vẻ tò mò trong con mắt. Xích Minh Tuyết thấy bộ dạng của phụ thân mình như vậy thì cười nhẹ, cả hai người bước đi đến một cái tiểu viện, trong đó tràn đầy kỳ hoa dị thảo, xinh đẹp vô cùng.

- Hinh nhi, đoán xem là ai đây?

Xích Ưng khi thấy một thiếu phụ đang ngồi cạnh đống hoa cỏ mà tưới nước thì vui vẻ nói. Thiếu phụ nhìn qua, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, liền cấp tốc lao tới Xích Minh Tuyết mà mở rộng vòng tay.

- Tuyết nhi, về rồi sao?

Nước mắt của nàng bỗng nhiên tuôn trào ra như suối. Đây là đứa con gái duy nhất của nàng, tuy tu vi cao nhất trong các huynh đệ tỷ muội nhưng trong mắt nàng vẫn là tiểu hài tử chưa trưởng thành mà thôi, con cái đi lâu như vậy trở về tất nhiên là vui đến phát khóc rồi.

Ba người gặp lại, tất nhiên là phải tưởng niệm một lúc rồi. Sau đó Xích Minh Tuyết bắt đầu kể lại chuyện bắt đầu từ khi nàng mất tích, không thêm bớt chút gì. Đặc biệt là khi nói tới Phiên Hồng, giọng nói của nàng vô cùng ngọt ngào, khiến cả hai người Xích Ưng và thiếu phụ phải trố mắt mà nhìn nữ nhi.

Trước đó, Xích Minh Tuyết phải nói là người cự người khác ngoài nàn dặm, lạnh lùng vô cảm vô cùng, chỉ có một người bạn thân nhất là Hắc Nguyệt, chân truyền của mẫu thân nàng. Đặc biệt là nam nhân, chưa nói chuyện với nàng còn tốt, xum xoe một câu là không biết gãy bao nhiêu cái răng.

Mà lúc này…. Chính là bộ dáng của một nữ nhân khi yêu! Trời ạ, hai người chúng ta không nhìn nhầm chứ?

Xích Ưng và thiếu phụ nhìn nhau, ánh mắt của người kia đã cho biết tất cả.

- Để ta xem đảm lượng của tiểu tử đó tới đâu mà Tuyết nhi của ta vuốt hắn như bảo kìa. Khẳng định hắn có đến vì chiêu mộ đệ tử!

- Ưng ca, vậy thì ngày mai luôn đi, muội nóng lòng quá rồi!

Sau khi Xích Minh Tuyết rời đi, hai vị “nhạc phụ nhạc mẫu tương lai” của Phiên Hồng bắt đầu bày mưu tính kế.

Sáng hôm sau…

- Tất cả những người tham gia kì chiêu mộ đệ tử của Hắc Dực Giáo ta nghe lệnh! Lập tức tiến tới Hắc Nha Sơn tiến hành khảo hạch vòng thứ nhất!

Khi tất cả mọi người đang trong giấc mộng đẹp, thanh âm của Xích Ưng đã phá hỏng tất cả. Nhiều người không nhịn được mà chửi ầm lên, không ít tên đang ăn mà phun hết vào mặt người đối diện. Thảm nhất là mấy tên đang “giải quyết” thì giật mình mà rơi hết xuống quần, ướt nhẹp một mảnh.

- Hừm, đi thôi!

Phiên Hồng đang đi dạo trên đường, khi nghe được thanh âm thì nhìn tới Mặc Huyền Đao. Hắn gật đầu, hai thân ảnh rất nhanh đã không còn thấy tung tích trong đoàn người đông đúc nữa.

Một nén hương thời gian sau, hai người Phiên Hồng đã tới chân núi Hắc Nha Sơn. Lúc này đây có vô số anh tài đang tụ tập, khí tức tỏa ra đều khiến cho người ta rét run, tu vi có đủ tất cả, từ Bán Tiên, Bán Ma cho tới Tướng cấp đều tụ họp cả, mọi giới tính mọi lứa tuổi tập trung đông đúc, nhân số cũng hơn vạn.

Lúc này, một thanh niên bay ra, nếu Phiên Hồng mà để ý lúc bước vào khách điếm thì đó chính là Diệp An. Hắn lúc này cưỡi một đầu Hắc Sí Lang bay lại, thanh âm vang lên không dứt:

- Được rồi, ta là Diệp An, người sẽ giám sát các ngươi trong vòng này. Kì chiêu mộ này có ba vòng, ta quản lí vòng thứ nhất. Điều kiện hoàn thành vòng này rất đơn giản. Trên đỉnh núi là một tu sĩ Ma Giả tứ trọng thả ra uy áp, người nào chống cự được mà lên tới đỉnh thì thông qua, thời gian một canh giờ.

- Ta tuyên bố… bắt đầu!

Sau khi chờ hơn vạn người phía dưới tiêu hóa tin tức, Diệp An hét lên, cùng lúc đó cả vạn người chen lấn mà lên, tiếng giao thủ vô cùng kịch liệt.

Tuy hầu hết đều lên nhưng chỉ có sô ít là ở lại, tỷ như Phiên Hồng và Mặc Huyền Đao. Bọn họ biết rằng nếu lên trước sẽ có hỗn chiến, với thực lực của họ mười phần không chịu nổi tu sĩ đồng cấp vây công. Thế nên những người ở dưới dều chọn lựa kế sách án binh bất động, chờ khi nào nhân số giảm bớt rồi tính sau.

Qua một phần tư canh giờ, nhân số lúc này chỉ còn lại chưa đến hai ngàn, lúc này hơn hai trăm người ở dưới mới động, tốc độ như lưu tinh lao lên đỉnh núi, chỉ trừ…

- Ha ha, bản thiếu lần này thu hoạch lớn rồi! Nhẫn trữ vật bọn chúng đeo nha, toàn là những tên nhà giàu chảy mỡ, không tiện tay thu vét một phen thì làm sao được?

Một đám đang hết sức chạy lên nghe được câu của Phiên Hồng thì ngoảnh mặt nhìn lại. Trong mắt họ là hai thanh niên vô cùng anh tuấn, đồ trên người cũng vô cùng sang trọng thế mà…

Nhặt nhẫn trữ vật của những tên bị đánh thành thịt nát! Trời ạ, có cần ghê tởm vậy không? Bộ hai người các ngươi không sợ oan hồn nó bám sao?

- Mặc huynh, thu nhập như thế nào?

Mặc Huyền Đao sau khi nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng vật có giá trị nào nữa thì cười nhẹ nói:

- Không, Phiên huynh, chúng ta đây là làm từ thiện nhặt rác gây ô nhiễm môi trường! Tóm lại ta chỉ nhặt được ba ngàn hai trăm mười bảy thứ nên vứt đi, ngẫm lại ta cảm thấy mình thật là quá vô dụng a, ngay cả lặt rác cũng ít như vậy…

- Mặc huynh, của ta cũng đâu có nhiều hơn ngươi, chỉ có năm ngàn bốn trăm ba mươi hai cái, vứt đi hết rồi…

Hai người Phiên Hồng và Mặc Huyền Đao thi nhau kể khổ không thôi khiến tên đệ tử Ma Giả tứ trọng, Diệp An và hơn một ngàn tên đằng trước sửng sốt, còn nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ.

Mẹ nó chứ hai người các ngươi có cần vô sỉ như thế không? Lặt đồ người chết còn làm bộ mặt tích đức như Phật? Nhưng bọn ta muốn vô sỉ như hai người các ngươi cũng không thể a, thực nghĩ bản thân sao mà ngu dốt…

- Được rồi, lên, xem ta và Mặc huynh ai nhanh hơn!

Phiên Hồng bỗng nảy ra một cái chủ ý rồi nói với Mặc Huyền Đao, người kia cũng đồng dạng vô cùng hứng thú mà gật đầu, chiến ý rạo rực.

Bọn họ luận bàn cho đến bây giờ đã là hai tuần, ngày nào cũng có cái mà thi đấu, nội dung đặc sắc vô cùng. Nào là thi uống rượu, thi vật tay, tán gái, đủ thứ linh tinh nhưng đều bất phân thắng bại, từ đó đến giờ đã thành quen, việc gì mà hai người họ cảm thấy hứng thú sẽ trở thành nội dung thi đấu, xem thử ai tốt hơn ai.

Cả hai người chuẩn bị một lúc rồi tức tốc phóng lên như thiểm điện, rất nhanh đã vượt qua hơn một ngàn thí sinh kia. Những người này đứng đó chỉ thấy hai luồng gió vụt nhẹ qua, phản ứng lại thì hai tên này đã đi được ba phần tư chặng đường, liền cấp tốc đuổi theo.

Nhưng quãng đường cuối cùng này lại vô cùng gian nan, Phiên Hồng và Mặc Huyền Đao cảm thấy bước chân của mình ngày càng chậm, tiến một bước phải gọi là khó vô cùng.

Nhưng hai người chiến ý ngày càng tăng, với ý chí của mình vẫn cố gắng mà đi tiếp, nửa canh giờ sau đã bước tới bậc thang cuối cùng, chỉ cần một cái nhấc chân nữa mà thôi.

- Bạo!

Tên đệ tử kia cười vui vẻ mà tăng lên uy áp, thân hình hai người khẽ cúi xuống một lúc nhưng rất nhanh vững lại. Khó khăn nhấc bàn chân lên, cả hai hét lớn:

- Ta. Hoàn. Thành!

Rầm!

Khi bàn chân của hai người Phiên Hồng đồng thời chạm đất thì đã tạo ra một cái hố nhỏ. Cả hai người nhìn nhau, thở hồng hộc vô cùng mỏi mệt. Phiên Hồng cười nhạt nói:

- Mặc huynh, lại bất phân thắng bại rồi!

Mặc Huyền Đao cười nói:

- Ta sẽ không thua!