Đế Vương Vạn Giới

Chương 14: Thân thế của mẫu thân




Phiên Hồng một mạch ngự kiếm bay thẳng tới căn tiểu viện của mình. Lúc này hắn đang nghĩ bản thân nên đi đâu mới tốt, dù sao hắn cũng chẳng biết gì nhiều bên ngoài Hắc Hà Thành.

- Nương, con về rồi!

Phiên Hồng vui vẻ kêu lên, liền nhảy xuống khỏi kiếm mà chạy vào nhà. Nguyên lai Nhan Thanh Tâm đang lo lắng bất an về việc nhi tử bị triệu kiến thì nghe được giọng nói quen thuộc của con trai liền chạy ra đón, lo lắng hỏi:

- Tiểu tử, không sao chứ? Mấy cái lão già kia có dám bắt nạt con không?

Hắn thấy dáng vẻ mẹ mình quan tâm như vậy thì trong lòng có một cỗ ấm áp chảy xuôi, đây là tình mẫu tử a! Phiên Hồng gật đầu, vui vẻ nói:

- Không sao, ngược lại bọn họ bị con làm tức chết a! Nhớ lại vẻ mặt kia, cười chết con mất!

Bỗng hắn cười lên ha hả, Nhan Thanh Tâm thấy vậy thì bản tính tò mò của phụ nữ không khỏi nổi lên, nói:

- Được rồi, vào đây kể cho ta nghe xem có chuyện gì, thuận tiện trấn an Tuyết nhi đi, nó có xu hướng muốn đánh người rồi a.

Thế là cả hai người đi vào căn tiểu viện.Thuận tiện dỗ dành Xích Minh Tuyết, hắn bắt đầu kể lại câu chuyện của mình khiến cả ba người còn lại cười lên ha hả, khắp căn tiểu viện trống vắng lâu lắm mới có sự náo nhiệt như này.

Nhưng chuyện giữa hắn và Phiên Hải Minh thì Phiên Hồng không nói nửa lời,miễn cho mẫu thân của hắn nháo lên. Hắn biết Nhan Thanh Tâm là người coi trọng tình cảm đến mức nào, một ngày phu thê, tuy chỉ là trên danh nghĩa nhưng đối với nàng là đủ, cũng coi như cả đời là vợ chồng rồi.

Bốn người nói chuyện phiếm cho đến tận chiều tà, lúc này Nhan Thanh Tâm mới đi làm đồ ăn. Lúc này chỉ còn Phiên Hồng và Xích Minh Tuyết, Phiên Bạch Long đã đi làm một ít công việc khác rồi.

- Tuyết nhi, ta dự định một tuần sau sẽ rời khỏi Hắc Hà Thành, không bao giờ quay lại Phiên gia nữa! Nhưng lại chẳng biết đi nơi nào, theo nàng thì bây giờ làm gì mới tốt?

Phiên Hồng nghiêm túc hỏi, chuyện này cũng không phải đùa, dù gì hắn với Phiên gia cũng chẳng khác gì nước với lửa, sớm muộn cũng phải đi. Mà hắn còn có lí tưởng và ước mơ của mình trên con đường tu luyện, ở lại nơi này cũng chỉ làm chậm tiền đồ của hắn mà thôi.

Xích Minh Tuyết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Hừm, Nhan gia là gia tộc của mẫu thân chàng thì chẳng về được…

Chưa để nàng kịp nói hết câu, Phiên Hồng tò mò hỏi:

- Là sao?

- Chuyện này mẫu thân chưa kể cho chàng lần nào sao?

Nàng khó hiểu hỏi, nhưng nhìn cái khuôn mặt như sa vào mây mù của hắn là hiểu ra tình hình. Thế là Xích Minh Tuyết kể lại một lượt, Phiên Hồng càng nghe càng khiếp sợ.

Hắc Dực Giáo cai quản ma địa của bản thân, mà ở đây có vô số thế lực thay giáo phái này quản hạt những địa phương khác, dù sao một đại tông môn giáo phái cũng không thừa hơi mà chạy đến những cái nơi ở thâm sơn cùng cốc mà quản lí. Mà thế lực cường đại nhất chính là Nhan gia, gia tộc của Nhan Thanh Tâm.

- Mẫu thân lại có hậu thuẫn lớn như vậy? Mà khoan, nếu vậy sao người lại phải làm thị nữ, đến cả tiểu thiếp cũng không được?

Nghe được Phiên Hồng khó hiểu hỏi, Xích Minh Tuyết thở dài nói:

- Thực chất mẫu thân chàng là đại tiểu thư gia tộc, trong một lần lịch luyện mà gặp phụ thân chàng, cả hai tâm đầu ý hợp, lâu ngày sinh tình rồi có chàng đây.

- Nhưng khi về đến gia tộc, cả hai muốn tổ chức hôn lễ thì mấy cái lão già cổ hủ nhà huynh lại không tin mẫu thân chàng là đại tiểu thư. Cũng đúng thôi, một cái đại tiểu thư không lo an phận hưởng lạc lại chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?

Phiên Hồng gật đầu không nói gì mà tiếp tục nghe giải thích.

- Nhưng ngay lúc mẫu thân sinh hạ chàng, cùng lúc một cái lão đầu của Nhan gia chạy đến đây, vừa tìm được mẫu thân chàng chỉ kịp nói diệt tộc rồi chết. Thế là tất cả gia tộc đều biết thân thế của mẫu thân chàng, ban đầu đối đãi vô cùng nhiệt tình, sau đó không biết ai loan ra cái tin diệt tộc, thế là mẫu thân chàng bị ném xuống làm thị nữ, Phiên Hải Minh cố gắng cản nhưng không được. Chuyện sau đó là cuộc sống của hai mẹ con chàng, ta cũng không kể nữa.

Phiên Hồng nghe kể được thì ánh mắt không khỏi lạnh lẽo hỏi:

- Vậy thế lực nào đã diệt Nhan gia?

- Bá Nam Cung! Nghe nói thực lực cái này còn trên cả Hắc Dực Giáo, Hồng Liên Môn nhưng tại sao cố kị chưa ra tay thì ta không biết! Cái thế lực này có tận mười đại cao thủ Tà Thần tọa trấn, Hắc Dực Giáo chỉ có năm vị, so ra không phải đối thủ!

Nắm tay Phiên Hồng chặt lại, ánh mắt đằng đằng sát khí. Cái thế lực này đã gián tiếp phá tan cuộc sống của mẫu thân hắn, hơn nữa còn giết ngoại công và thân thích chưa gặp mặt của hắn, thù này nhất định phải báo!

- Ta biết huynh đang nghĩ đến cái gì nhưng tốt nhất nên từ bỏ đi! Bá Nam Cung không thu nhận đệ tử đâu!

Hắn thở dài một tiếng, cũng thầm cất cái đại thù này ở trong lòng, thực lực chưa đủ chỉ có thế thôi a. Xích Minh Tuyết như nhớ ra cái gì, nói:

- A, có chỗ cho bốn người chúng ta đi rồi đây! Hắc Dực Thành, thành trấn do Hắc Dực Giáo trực tiếp quản hạt, hai chúng ta đến đó gia nhập giáo này không phải là ý tồi!

Phiên Hồng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, dù sao hắn không biết đi đâu, nghe nàng an bài cũng tốt.

- Vậy khi nào chúng ta khởi hành?

Hắn hỏi nàng một câu.Xích Minh Tuyết cười nhẹ nói:

- Ngày mai đi! Dù sao chỉ còn bốn tháng nữa là tới kì chiêu mộ đệ tử rồi!

- Ừm! A, mà sao nàng lại biết rõ mấy cái thông tin của bọn tay to này vậy?

Phiên Hồng thắc mắc hỏi. Hắn biết thân phận nàng không tầm thường, nhưng biết được mấy cái thông tin gần như cơ mật này vẫn là khiến hắn không thể hiểu nổi.

- Bí mật!

Xích Minh Tuyết cười thần bí nói rồi chạy đi mất, để lại Phiên Hồng đứng cười khổ. Quả là tâm tư nữ nhân a, lúc không hỏi lại nói tường tận, lúc muốn biết lại ra vẻ thần bí. Khó hiểu khó hiểu a…

Thế là hai ngày nay Phiên Hồng cố gắng thuyết phục mẫu thân cùng đi với hắn, Phiên Bạch Long thì khỏi bàn đi, nhưng tên này lưu luyến bạn gái quá, bắt hắn phải mang theo nàng.

- Ừ, cái tên này…

Phiên Bạch Long nghe được hắn đồng ý thì vỗ mông ngựa một lúc rồi rời đi. Nhưng lúc này Phiên Hồng bỗng nhận ra một vấn đề.

Bốn người ngự một thanh kiếm còn được, chứ năm người…. sợ là Huyết Lam bỗng nhiên gãy xương mất! Nếu thế, phải đi bằng cái gì đây?

- Chủ nhân anh minh!

Nếu Huyết Lam biết được ý nghĩ của hắn lúc này thì chắc chắn giơ ngón tay cái mà khen Phiên Hồng a.

- Quả nhiên vẫn phải đi tìm một con thú a…

Phiên Hồng thở dài, một lần nữa bay thẳng vào rừng. Chuyện không gian trong thanh kiếm có thể chứa người hắn không thể nói. Nếu chỉ là bốn người mẫu thân còn được, chứ thêm nữ nhân của Bạch Long thì chưa chắc.

Nhân phẩm của người mới gặp vẫn chưa đủ đáng tin để hắn lộ bí mật của mình ra!

Nửa ngày sau, Phiên Hồng vết thương chồng chất mà đem về một con Hắc Sí Lang tu vi Ma Giả tam trọng. Thế là kế hoạch tạm hoãn hai ngày để hắn khôi phục thương thế, đó là do có một ít đan dược liệu thương mà Xích Minh Tuyết cho nên mới nhanh như vậy.

Lúc này trên lưng Hắc Sí Lang đang ngồi một nữ tử xinh đẹp, có phần thành thục, chẳng ai khác ngoài Nhan Thanh Tâm. Nàng lúc này đang lầu bầu khó chịu:

- Cái tên tiểu Bạch này, đợi nhà ngươi hơi lâu rồi a.

Xích Minh Tuyết và Phiên Hồng đang đứng trên Huyết Lam thì cười nhẹ, nàng nói:

- Ha ha, có lẽ tiểu Bạch… đang làm chuyện xấu cho nhà người ta nha, ngang nhiên như vậy chứ, chút nữa sẽ thê thảm lắm cho coi!

Nhan Thanh Tâm nghe được thì không khỏi tò mò. Sau vụ đó tu vi nàng mất hết, tu luyện lại từ năm năm trước cũng chỉ là Ma Giả nhất trọng, thần thức không quét được xa như vậy nên không biết Phiên Bạch Long đang làm cái gì.

- Về rồi sao?

Phiên Hồng nhàn nhạt nói. Từ nơi xa, Phiên Bạch Long đang ôm một thiếu nữ mà chạy thục mạng, khắp thân thể tràn đầy vết máu, hiển nhiên vừa có một phen giao thủ.

- Đi!

Ngay khi một nam một nữ nhảy lên lưng Hắc Sí Lang, Phiên Hồng vui vẻ mà hét lớn một tiếng, ngự kiếm mà lao đi như chớp. Hắc Sí Lang thấy chủ nhân đi cũng cuống quýt đuổi theo, tốc độ nhanh đến cùng cực.

Ở nơi xa có một đoàn người. Bọn chúng nhìn hai cái tia sáng một đỏ một xanh như ánh sáng bay đi thì nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mẹ nó cái tên vô sỉ này vậy mà dám cướp dâu! Phiên Bạch Long, ta với ngươi không chết không thôi!

Một tên có vẻ mặt anh tuấn đứng giữa không khỏi căm hận chủi thề vài câu rồi mới tức tối đi về.

Trên thanh kiếm huyết sắc, Phiên Hồng bế Xích Minh Tuyết trên tay, hét lớn:

- Hắc Dực Giáo, bản thiếu gia tới đây!