Đế Vương Vạn Giới

Chương 12: Thổ lộ




- Chuyện.. chuyện gì vừa xảy ra? Ta đang nằm mộng hả?

Phiên Hồng ngây ngốc nói, một bạt tai tự động bay thẳng vào một bên mặt. Cảm giác nóng rát khiến hắn nhận ra rằng đây không phải là mơ!

- Trời ạ, số của ta sao thế này?

Phiên Hồng thở dài một hơi rồi đi vào phòng bếp phụ giúp mẫu thân hắn làm chút đồ ăn. Cái câu thở dài của hắn mà để người khác nghe được thì Phiên Hồng có mà ăn hành dài dài a.

Nha, cuộc sống người ta còn không kiếm nổi đạo lữ, ngươi một cái nam nhân có tận hai giai nhân làm bạn, than thở cái gì?

Rất nhanh, một bữa cơm thịnh soạn đã được bày ra. Nhan Thanh Tâm nhìn quanh mà chẳng thấy Xích Minh Tuyết đâu, liền hỏi Phiên Hồng:

- Hồng nhi, Tuyết nhi đi đâu rôi?

Nghe được câu hỏi, Phiên Hồng thoáng lắp bắp nói:

- C..con không biết. Nàng lúc nãy nói chuyện phiếm xong rồi đi đâu mất a.

Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn nhi tử. Từ trước tới nay đâu có chuyện gì có thể khiến nó bối rối như này, nhất định có mờ ám!

Trong lòng nàng cười thầm một tiếng mà nhìn nhi tử. Phiên Hồng cũng dáo dác nhìn quanh mà không thấy ai thì liền cấp tốc phóng đi, chỉ chừa lại câu nói một lúc sau về.

Ngoài thành, Phiên Hồng đang ngự kiếm bay trên trời cao, ánh mắt đảo quang khắp mọi nơi, mọi ngõ hẻm dù là nhỏ nhất nhưng vẫn không thấy thân ảnh thiếu nữ quen thuộc kia đâu.

- Trời ạ cái cô nàng này đi đâu mất rồi? Cái tính hay chạy vẫn không đổi nha…

Tìm suốt một canh giờ mà chẳng thấy người đâu, Phiên Hồng thất vọng về nhà. Nhưng khi bước vào phòng ăn thì hắn trố mắt, ngay cả tâm muốn khóc cũng có.

- Trời ạ, cái gì đây? Hố người sao, lại không cho ta chút gì nhét miệng!

Phiên Hồng buồn bực mà dạo khắp căn nhà, thần thức tỏa ra, hắn thấy mẫu thân đang ngồi nói chuyện trong phòng của hắn.

- Minh Tuyết, mẫu thân, hai người muốn âm mưu cái gì đây?

Phiên Hồng cười gian xảo, không một tiếng động mà đi lại vách tường ngăn cách phòng của hắn. Đề thăng thính lực hết mức, Phiên Hồng dần nghe được tiếng nói bên trong.

- Ha ha, Hồng nhi thế mà bị chúng ta âm kìa! Này cái bộ dáng khi nãy oai phong như vậy, không biết lúc này nó như nào ha?

Nhan Thanh Tâm cười cười nói, không nhịn được mà cười lên ha hả, tiếng Xích Minh Tuyết cười khúc khích cũng lẫn vào tai hắn.

- Con đoán là bây giờ đang nghe lén chúng ta kìa!

Xích Minh Tuyết cười nhẹ trả lời, ánh mắt vô tình hay cố ý không biết mà nhìn tới nơi Phiên Hồng đang ngồi. Hắn cảm nhận được ánh mắt đảo qua bản thân thì có cảm giác lành lạnh, như bị lột sạch giữa thanh thiên bạch nhật a.

- Ha ha, đúng vậy đấy, xem hai người bây giờ làm sao nào!

Biết bản thân bị lộ, Phiên Hồng cũng không tiếp tục trốn tránh mà nhảy thẳng vào phòng nhìn nhị nữ, ánh mắt tập trung Xích Minh Tuyết. Trong đầu hắn lúc này nghĩ rằng nàng chính là chủ mưu nha.

Roẹt!

Nhan Thanh Tâm triển khai thân pháp mà chạy đi, để lại không gian cho đôi “uyên ương” tâm sự.

- Bây giờ nàng còn lời gì muốn nói?

Phiên Hồng cười cười nhìn thân ảnh xinh đẹp trước mắt. Xích Minh Tuyết nhìn hắn hỏi:

- Nha, huynh làm gì được ta sao?

Đến lúc này thì sau lưng Phiên Hồng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Đúng thật, nàng là Tiên Tướng, bản thân chỉ là Hóa Ma cửu trọng, chênh lệch này thì hắn có thể làm được gì nàng?

- Đùa thôi, vậy huynh muốn gì?

Xích Minh Tuyết cười nói, nhìn khuôn mặt có chút đắc ý. Phiên Hồng vô thức lấy tay nhéo má nàng một cái, lúc phản ứng được thì rụt tay lại, thần tình bối rối.

- Huynh… lưu manh!

Nàng cũng không ngờ hắn không một từ mà nhéo má nàng như vậy, khuôn mặt có chút ửng hồng, nhưng nhớ đến tràng cảnh lúc chiều thì khắp khuôn mặt và cái cổ nhỏ nhắn mổi lên một rặng mây đỏ chót, kiều diễm vô cùng.

- Ta không cố ý a…

Phiên Hồng bối rối nói, nhìn khuôn mặt dễ thương của nàng mà tâm tình không khỏi xao động. Từ lần ở chung với Ninh Phi Nguyệt một đoạn thời gian kia ra, đã lâu lắm rồi tâm trạng của hắn mới như thế này.

- Ta đói, nàng đưa ta đi ăn đi…

Bỗng cái bụng của hắn kêu òng ọc. Tuy tu luyện giả có khả năng không ăn không ngủ nhưng cũng phải tùy cấp bậc, hắn chỉ là Hóa Ma cửu trọng, nhiều lắm là nhịn ăn được ba tháng thôi, hắn đã không ăn hai tháng rồi.

Xích Minh Tuyết cười cười gật đầu, bầu không khí xấu hổ vừa rồi bỗng mất đi như chưa từng tồn tại. Cả hai rất nhanh mà đi ra nội thành, nhìn những tửu lâu xung quanh chật kín người mà không khỏi thở dài, quả thực muốn ăn cũng khó a.

Nhưng khi đi qua một con hẻm nhỏ, Phiên Hồng không nhịn được mà để ý đến một cái tửu lâu nhỏ trong đó. Cảm giác như có cái gì đó đang kêu gọi hắn vậy.

- Ở đây đi!

Hắn nắm tay Xích Minh Tuyết đi vào đây, không để ý tới bản thân vừa khiến nàng ngượng ngùng không thôi.

Trong tửu lâu nhỏ này rõ ràng chỉ có một cái thực khách đang ngồi. Phiên Hồng nhìn quanh nhưng cái khí tức mời gọi hắn lúc nãy như biến mất vô tung vô ảnh.

- Khách nhân dùng gì vậy?

Lão bản từ trong đi ra, khi thấy Phiên Hồng thì cười cười nói, có vẻ rất nhiệt tình.

- Một bình rượu ngon nhất và hai phần thịt Hỏa Ngư!

Lão bản ghi chép một lúc rồi chạy vào nấu nướng, rất nhanh đã đem ra đồ ăn thức uống. Hai người ăn như hổ đói, rất nhanh đã hết đồ trên bàn.

- Ngon quá, lâu nay ta lại không biết có nơi như thế này!

Phiên Hồng vỗ bụng khen tấm tắc, trả tiền rồi cùng Xích Minh Tuyết đi.

Ngay khi hai người vừa bước chân ra khỏi con hẻm, lão bản nhìn vào thực khách, nói:

- Tiên Ma Thần Quyết sao? Không ngờ sư muội đã tìm được một cái truyền nhân!

- Ha ha, ta cũng không ngờ lại có người phù hợp để tu luyện cái này đây. Hẳn là nàng cũng đã biết, cứ xem tên này như thế nào. Nếu tâm tính tốt thì có giúp hắn được phần nào thì giúp, sau gặp lại nàng ít ra còn đỡ thẹn thùng!

Âm thanh khàn khàn của thực khách vang lên. Lão bản có bộ dáng to lớn, có phần khôi ngô nhìn thực khách, hỏi:

- Sư huynh sẽ làm gì nếu tên này tâm tính không tốt, dễ sa vào tà đạo?

Vị “sư huynh” làm một cái thủ thế chém ngang cổ, lão bản cũng không nói nhiều nữa mà tiếp tục công việc của mình.



- Minh Tuyết, muốn đi ngắm cảnh không?

Phiên Hồng đang đi dạo thì bỗng nhiên nảy ra một cái chủ ý thì hỏi Xích Minh Tuyết. Nàng thoáng do dự rồi gật đầu, khuôn mặt có chút ửng đỏ, nở một nụ cười mê người.

- Đi! Ngự kiếm phi hành!

Lập tức lấy Huyết Lam Kiếm trong giới chỉ ra, Phiên Hồng bế nàng nhảy lên thân kiếm. Hai người một kiếm như tia chớp xoẹt qua, chỉ trong tích tắc đã lên cao năm trăm trượng.

Lúc này hắn mới thả nàng tự đứng trên thân kiếm. Nguyên bản có chút hờn dỗi nhìn hắn, nhưng khi Phiên Hồng chỉ tay xuống dười thì nàng cũng tập trung mà nhìn.

- Đẹp quá!

Xích Minh Tuyết không tự chủ được mà thốt lên. Cho dù nàng ở nhà thì cũng khó mà thấy được cảnh đẹp thế này. Dù sao tâm tư nữ nhân luôn thích cái đẹp mà.

- Đâu đẹp bằng nàng, trong mắt ta lúc này, Tuyết nhi là đẹp nhất!

Phiên Hồng ghé đầu lại gần tai nàng, thì thầm nói. Xích Minh Tuyết nghe được thì khuôn mặt không khỏi đỏ bừng lên. Nàng quay đầu lại, mong chờ hỏi hắn:

- Thật?

- Ừm!

Hắn vui vẻ gật đầu. Quả thật Xích Minh Tuyết chẳng thua gì về nhan sắc so với Cổ Phi Yên, Ninh Phi Nguyệt. Chỉ vì hai người kia thực lực cừng đại, có khí chất dễ nổi bật nên thường bị chú ý mà thôi.

Bất ngờ…

Hai đôi môi nhỏ chạm nhau…

Giữa trăng thanh gió mát, khung cảnh lãng mạn, hai con người thổ lộ tình cảm đã vô tình tạo nên một bức tranh tình yêu đẹp đẽ trong giới tu luyện khắc nghiệt, âm mưu.

- Ta, đã lâu lắm rồi muốn nói…

- Ta yêu chàng!

Xích Minh Tuyết rời khỏi Phiên Hồng, hạnh phúc nói. Nàng đã chờ bốn năm chỉ để nói câu này. Phiên Hồng nghe được cũng cười nhẹ, cúi đầu hôn nàng một lượt nữa.

- Được rồi, về thôi!

Xích Minh Tuyết bị xâm lược thì không khỏi mặt đỏ đến mang tai, nhỏ nhẹ nói. Phiên Hồng cũng chỉ cười hì hì mà ngự kiếm bay về hướng tiểu viện đang ở.