Lê Tỉnh được hai nàng đỡ dậy, bỗng nhìn từ xa tiến lại Sue đang mặc kimono, liền có một chút khó hiểu:
“ Cớ sao nhanh như vậy thay đồ ??”
“ Thân làm con trong gia tộc chuyên may truyền thống phục, người đời mất nửa tiếng, ta đơn thuần năm phút có thừa.” Nàng cúi người nói.
“ Tiểu nữ Killta Susume, hân hạnh được bái kiến ba vị…” Nàng nhẹ giọng nói.
“ !?!?!” Lê Tỉnh có chút không thông.
Sue lúc này, lòng đang ngập trong lo sợ, cứ thử tưởng tượng hai cái này nữ nhân cáu lên xem, e rằng nàng 10 cái mạng không đủ cho người ta giết.
Bởi vậy, vì mạng mà cung kính.
“ Nếu các vị có nhã hứng, liền thay một cái chỉnh tề đồ một chút, theo ta lên cái kia lớn nhất lịch sử khinh khí cầu…” Nàng tiếp lời, hảo hảo đảm bảo cho cái kia khinh khí cầu không lấm trong những thứ tầm thường.
“ Ừm, ta không phản đối…” Linh Linh cũng cao ngạo đáp lại.
“ Ta không có ý kiến…” Nguyệt Vĩ Hồ một dạng nhận xét.
“ Liền cứ như vậy, hai ngươi lên trên đó, ta ở mặt đất vẫn hơn…” Hắn cười cợt nói.
Hai, à không, ba cái sắc lẹm ánh mắt nhằm hướng hắn mà nhìn, thôi cũng đành tự an ủi, cung kính không bằng tuân lệnh lê xác đi mặc lại bộ kimono.
Thường thường mà nói, Linh Linh và Nguyệt Vĩ Hồ muốn mặc lên cái này mất chí ít một tiếng, dù sao sơ sài quá không được, cái này truyền thống phục vẫn nổi tiếng cầu kì.
Nhưng, liền để Sue giúp sức, rất nhanh liền xong, không hổ danh người bán kimono.
“ Lê Tỉnh, ta nghĩ theo cái này khinh khí cầu tới thẳng núi Phú Sĩ cũng không phải không thể.” Nguyệt Vĩ Hồ gợi ý.
“ Nó quá lớn, rất hút mắt a !” Hắn đáp.
“ Yên tâm, ta nhìn qua rồi, Killta Susume này quả thực là một nhân tài, trên túi khí có khớp nối để thu lại thể tích, khoang lái đồng dạng có thể hoá thành phi cơ mà tiến, ngươi thấy hiện giờ chỉ là lớn nhất hình dạng thôi…” Nàng bộc bạch.
Hắn có chút cười ngốc, liền một tiểu thợ may Kimono giờ lại thành kĩ sư chuyên ngành hàng không rồi.
“ Để ta hỏi nàng…” Lê Tỉnh chốt lại.
Sue trên thân một bộ màu xanh bạc hà, nàng thoăn thoắt di chuyển, mặt cứ như vậy bất giác lưu một nụ cười.
“ Ngươi có vẻ vui nhỉ ??” Lê Tỉnh hỏi.
“ Ừm, lắm lúc ta nghĩ, đến hết đời khinh khí cầu này vẫn sẽ nằm xó, giờ được ở trên nó, ta…ta đang có rất hỗn độn cảm xúc, mong sao nó duy trì được lâu…” Nàng đăm chiêu nhìn cái gió thổi tới, nói.
“ Có vấn đề gì sao ??” Hắn nhận thấy ngữ điệu kia thăng trầm bất đồng.
“ Có, người giữ kỉ lục của ngành khinh khí cầu, Vọng Thương, hắn ta thù ghét với ta đã lâu, luôn cản trở ta tìm nguồn nhiệt để phóng cái này lên, có thể ngay lúc này đây, hắn đang lao đến chuẩn bị đánh vỡ…” Sue một mặt rầu rầu nói.
“ Hắn có năng lực gì đặc biệt ??”
“ Hắn là tông sư một chi nhánh kiếm tông, điều động được không dưới 200 người, bản thân hắn cũng là lực chiến Trung Đoàn Cấp ở trên, hơn 5000…” Nàng càng nói càng gục xuống, tựa như căm phẫn cái yếu đuối của mình.
Một phút huy hoàng rồi phụt tắt, còn hơn le lói suốt ngàn thu…
Khinh khí cầu này thà một lần duy nhất bay lên, còn hơn để lắt để léo trong kho…
“ Ta cần ngươi đưa đến núi Phú Sĩ, vì vậy, khinh khí cầu này chắc chắn sẽ yên lành !!” Hắn dùng một cái sôi nổi ngữ điệu động viên nàng.
“ Núi Phú Sĩ ??” Sue gạt nước mắt nói, thoáng nhận ra một cơ hội.
“ Ừm, được chứ ??”
“ T-Tất nhiên, ta không biết để đâu cho hết biết ơn ngươi !!!” Nàng như trống rỗng, khắp thân mình đều run lên vì sung sướng, nhào đến ôm hắn.
“ Ừ, cùng cố gắng nhé !!” Hắn khả ái cười, vòng tay đẩy nàng ra.
Nước mắt Sue vẫn rơi, nhưng, dường như màu sắc ấy không phải của u hận, nó như ban mai nắng giọt, từng viên đều chứa chan hi vọng.
Lê Tỉnh phóng mắt ra xa nhìn, liền thấy một đoàn kẻ cưỡi ván đang nhằm hướng này bay tới. Hắn hừ lạnh một cái, tháo mặt nạ, nhảy từ khinh khí cầu xuống.
“ Sự kiện gì đây ??” Linh Linh hỏi.
“ Vé tàu tới núi Phú Sĩ đó, ráng mà xử lí, không giết, chỉ đánh gục.” Hắn dặn dò.
“ Không chiến như vậy, ngươi không mạnh bằng ta…” Linh Linh cười cợt nói.
“ Hừ, nếu muốn đại khai sát giới, một cái rút Bích Huyền Lượng Kiếm liền xong !!” Hắn dỗi.
“ Khụ khụ, đại tỉ, kì thực cái bao kiếm kia đâu phải chỉ để tụ năng lượng, bản thân nó chính là một cái ván bay, đúng câu ngự kiếm phi hành !” Nguyệt Vĩ Hồ chen miệng.
Lê Tỉnh cùng Linh Linh bất giác quay lại, mặt như viết mấy chữ ‘Không tin’.
Nguyệt Vĩ Hồ tiến tới, nhẹ như không nhấc Bích Huyền Lượng Kiếm dậy, đưa cho hắn, nói:
“ Thử liền biết, ta công nghệ loài người còn đang co cổ lên đuổi !!”
Hắn truyền vào Hắc Kim, chúng bám bám, chúng trào trào, chúng rất nhanh phủ kín bao kiếm bên ngoài.
“ Rút kiếm lúc này đi, nếu không để nó tụ đủ năng lượng, ta không chắc mạng mấy tên kia đâu…” Nguyệt Vĩ Hồ tiếp tục.
Hắn rút kiếm, bao kiếm vẫn im lìm không chuyển, lúc này, cả hai trông như rất dỗi bình phàm bao cùng vỏ.
Lê Tỉnh quan sát, thấy bao kiếm không phải tụ năng lượng cho lưỡi liền rất nhanh sáng lên, dần nhẹ bẫng đi, lơ lửng lên, nằm ngang y hệt một cái ván bay.
“ Do ngươi cùng Hắc Kim đồng nhất ý niệm nên học lái cũng không khó lắm đâu…”
Hắn mặt chăm chú nhìn Bích Huyền Lượng Ván, đặt nhẹ một chân lên…
-Rầm !!-
“ Đau !!”
Lê Tỉnh bò dậy, mặt một bộ khó chịu, hắn cứ như vậy ngã ngửa, quả thực ngoài đau thân còn đau tự trọng a !
Hắn thử lại, lại thử lại, một hồi liền qua sang nói:
“ Ta nghỉ đây, rút kiến giết hết cho dễ !!”
“ Còn muốn làm vua không mà đại khai sát giới ??” Linh Linh nhằm hắn tim đen nói.
“ Thôi thôi…” Hắn lại gượng dậy thử lại.
Lần này, hai chân hắn đều đã bước lên, người ngả nghiêng ngả nghiêng, hai tay múa loạn lên giữ thăng bằng.
“ Như đi xe đạp ý, tăng tốc lên liền hết ngã !!” Nguyệt Vĩ Hồ khuyên.
“ Sợ thế này tăng tốc bằng mang tai à !!” Hắn gắt lên, miệng há hốc, mặt như sắp khóc.
Linh Linh cáu, nàng vận Hoàng Kim, trực tiếp tóm lấy ván và hắn, tạo hình một cái bệ phóng.
“L-Linh tỉ, ngươi đừng doạ ta !!!” Lê Tỉnh gào lên.
“ Đi yên lành…” Nàng cười đáp lại.
-Vút !!!-
Lê Tỉnh cưỡi Bích Huyền Lượng Ván lao đi, tiếng gió lẫn tiếng hắn hét, hắn từ từ thấp người xuống, bám chặt vào ván.
“Vương gia, chúng thần giữ chân người rồi !!” Hắc Kim lên tiếng.
“ Giữ ích gì !!” Hắn mắng.
Mấy tên cưỡi ván bên kia thấy Lê Tỉnh, tưởng một cái chiếu chưa trải lần đầu bay có thể bắt nạt liền đuổi theo.
“ Á !!!” Hắn hét lên.
“ Vương gia, sau lưng có đuôi !!” Hắc Kim lại thông báo.
Lê Tỉnh quay đầu lại, bỗng nhiên lại như xua hết hãi cảm, hắn từ từ đứng lên, xiết chặt Bích Huyền Lượng Kiếm, tay còn lại triệu hồi Hajime Nhật Kiếm.
“ Song Kiếm – Phú Sĩ Tuyến !!”
Kiếm này ta đánh, muốn đoạt vé tới núi Phú Sĩ a !
Choang choang tiếng kim loại không hề vang lên, ngược lại là tiếng sụt sụt như thủng giấy một dạng, Lê Tĩnh hai tay hai kiếm, chém như chém bùn mấy cái ván kia, mặc cho bọn chúng mất kiếm soát rơi xuống.
“Oái oái, tên quái vật tóc trắng !!!” Tiếng chửi vang lên.
Hắn nghe thấy, đảm bảo chúng chưa chết, máu thích chọc chó lại như reo hò.
“ Hirohisui và Hajime, lần đầu ta dùng hai thanh bảo kiếm cùng một lúc như vậy, theo vương gia ta lên !!” Hắn tự cổ vũ, đẩy sợ hãi sang một bên.
Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .