Đế Vương Tiền Truyện

Chương 67: Quản Tống Hiên, ngươi im đi.




Quản Tống Hiên đưa mắt nhìn dòng nước, đẫn đờ đến cực điểm, phải nói ai cũng có thể nhận ra đó là một cái vực thẳm thất vọng trong mắt hắn.

Hắn khó khăn đưa tay lên, cào cào vào mặt đất, đá cuội bờ sông lăn công cốc, từng chút khó khăn nhích đến mặt nước.

Tay hắn, vai hắn dần dần tắm trong nước, tuy rằng lạnh đến run người nhưng hắn vẫn như cũ tiếp tục.

…….

“ Quản Tống Hiên, ngươi đây rồi !!!” Giọng Lưu Kim truyền đến.

Trước mắt Lưu Kim lúc này, Quản Tống Hiên đang chìm dần xuống hồ đục ngầu máu, từ từ khuất đi mất dạng. Hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp lao xuống muốn vớt Quản Tống Hiên lên.

-Ùng!!!-

Lưu Kim đằm mình xuống nước, âm thanh xung quanh như nhạt đi, hắn mắt trừng mở trước cái lạnh thấu xương đó, rùng mình một cái lớn rồi mới bắt đầu đạp chân lặn xuống.

Quản Tống Hiên ý thức vẫn còn, hắn lờ mờ nhận ra một bóng người đuổi theo hắn, kẻ kia dưới ánh sáng bình minh còn lấp loá sau lưng, phải nói là rất giống một cái đấng cứu thế chuẩn bị hành động.

“ Đừng chết !!!” Lưu Kim hô lên, mặc cho nước tràn vào khoé miệng.

Hắn nghiêng mình, tóm lấy Quản Tống Hiên, khó khăn đạp nước trồi lên.

Nếu như trong điện ảnh, xuống nước cứu người, thực sự là rất dễ nhưng thực tế, mọi hành động trong nước đều bất tiện, nếu không cẩn thận, hoàn toàn là tự dìm mình chết chung với người ta.

Lưu Kim trải qua một trận chiến, mệt mỏi là tất yếu, việc mạo hiểm cứu Quản Tống Hiên hoàn toàn có thể đe doạ tính mạng cả hai.

Thứ nhất, Quản Tống Hiên quá nặng, Lưu Kim có thể chết chìm theo hoặc cũng phải bỏ lại đối phương…

Thứ hai, việc kéo Quản Tống Hiên lên nếu như quá thô bạo, liền có thể đem xương sườn toàn bộ gãy ra, xương sống ngay lập tức bị bẻ, xuất huyết trong người vô phương cứu chữa…

Lưu Kim cảm thấy như nghẹn lại ở họng một thứ gì, đó như là sự bất lực, hắn cảm giác như…không kéo Quản Tống Hiên lên được…

Hắn không giỏi bơi, càng là không toàn vẹn thể lực.



Lưu Kim gắng sức, cả người như nứt ra, hắn cong người, vùng vẫy càng lúc càng loạn xạ.

-Rào !!!-

Lưu Kim quăng Quản Tống Hiên lên khỏi mặt nước, hắn từ từ theo bờ đá thoải leo, thoáng một chút ho sặc sụa vì nước lạnh, hắn bắt đầu…

Hắc Kim theo lệnh hắn từ thừ trào lên, xuyên vào trong cổ họng Quản Tống Hiên, tạo hình một cái ống.

Theo quy tắc bình thông nhau, khi hai bình đồng chất được nối với nhau, tại độ cao như nhau liền sẽ có áp suất như nhau…

Nói cách khác, Lưu Kim sẽ dùng cái ống Hắc Kim này để nối thông phổi ngập nước của Quản Tống Hiên với dòng sông, lưu ý một chút là phải mồi nước, thứ hai là phải cho ống trong lòng sông dài một chút, liền có thể hút nước ra…

Sau khi đảm bảo phổi sạch sẽ liền có thể hô hấp, ấn lồng ngực ba lần một giây, cứ một lúc kiểm tra xem hắn thở chưa…

“ Khè!!! Khụ khụ khụ !!!”

Quản Tống Hiên sau ca cấp cứu này mặt đỏ như gấc chín, ho liên tục, thở hồng hộc, ngơ ngác một hồi liền hỏi Lưu Kim:

“ Ngươi…có phải đã hô hấp nhân tạo cho…ta ???”

“ Tống Hiên, ngươi im đi, không phải đâu !!!” Lưu Kim lừ mắt nói.

Quản Tống Hiên gật gù, nằm vật ra, nói với Lưu Kim:

“Ta không muốn sống nữa, ngươi sao lại cản ta…”

“ Vết thương trên tay ngươi làm ngươi lo lắng hả, yên tâm, có nhị nương tử của ta, bất cứ thương thế nào cũng có thể hồi phục.” Lưu Kim thở dốc vì lạnh nói.

“ Không, cho dù như vậy, cho dù ta toàn lực…cũng không thể thắng được Lục Đằng…” Quản Tống Hiên sầu não nói.


“ Lục Đằng, Lục Đằng, danh tự này ta nghe có chút quen, hình như hắn từng cứu ta một mạng…” Lưu Kim nhíu mày.

“ Hắn là sư đệ ta, việc ngươi bị chặt tay chính là do tính toán của hắn, không chỉ cao minh hơn Noz Á Quốc mà còn cao minh hơn ngươi, ta sẽ kể chi tiết…” Quản Tống Hiên từ tốn kể lại, nói chung là lửa giận lại bốc lên ầm ầm.

…….

Lưu Kim gật đầu xác nhận thông tin, khẽ một chút thán phục, cũng khẽ một chút giận dữ, hắn nói:

“ Lục Đằng là một kẻ có tài, nhưng hắn lại có vẻ khá đơn độc, ta tin rằng có thể kéo hắn hoàn lương !!!”

Quản Tống Hiên giật mình nhìn Lưu Kim, khó hiểu đến cực điểm. Lưu Kim nhận ra liền nói:

“ Người tài là người tài, tốt xấu là tốt xấu, ai ai cũng có thể thay đổi, dù là hắc hoá hay giác ngộ đều có thể, ta tin rằng, tương lai Lục Đằng sẽ xưng làm đồng đội của ta !!!”

“ Lưu trưởng môn, thế này có chút quá hoang đường…” Quản Tống Hiên thở dài.

“ Ngươi phải có niềm tin, tin vào hắn sẽ hoàn lương, tin vào đôi tay ngươi sẽ có thể vung kiếm !!!

Hôm nay, tại chân thác Cam Ly này, ta sẽ để lại hai thanh Đinh Quang Trường Kiếm và Dạ Bức Trường Kiếm ở đáy, mong sao một ngày không xa ngươi liền có thể dũng mãnh lao xuống lấy !!!

Quản Tống Hiên, ngươi còn có môn phái, còn có tương lai, còn có lời tiên tri như vậy, chết ư, thế là hèn nhát, thế là vô trách nhiệm !!!!”

Lưu Kim kéo Quản Tống Hiên lên, lớn giọng thuyết giáo, cố gắng vực dậy kẻ sầu đời này.

Đào Hải Bảo từ phía xa đi tới, chạy mau vụt qua vách đá, hét lên:

“ Tống Hiên ca, nơi này ngắm cảnh hả ???”

“ Ngươi !!!” Lưu Kim gằn giọng.

“ Ừ, Tiểu Bảo, ta ở nơi này ngắm một chút cảnh, nhớ lâu một chút để sau còn quay lại.” Quản Tống Hiên ôn hoà ngắt lời Lưu Kim nói.


Lưu Kim cười, nhìn phía thác nước đang ào ào chảy, mở miệng nói:

“ Nơi này gọi là Đà Lạt, thành phố của tình yêu, thanh phố của ngàn hoa, dịp này tuy có vội vã, cũng là nên ở lại thưởng thức một chút.”

“ Đạo sư !!”

“ Lưu Kim !!”

Hai thân ảnh cực nhanh phi hành lao đến, cùng lúc đáp xuống, quay sang gọi hắn.

“ Ừm, nghỉ một chút đi, mọi người đều đã lao lực rồi…” Lưu Kim đáp lại.

“ Tỉ phu à tỉ phu, ngươi ung dung đi với tình nhân vậy sao ??” Dương Túc cười cợt nói.

Hắn thừa biết Lưu Kim thế nào, tuấn mỹ, phong độ, bá đạo, phải gọi là nam châm thu hút, nếu như không phải kẻ cầu làm vương, làm một siêu sao điện ảnh cũng không phải không thể.

“ Lưu huynh, tiếp tới có nhiệm vụ, ở một địa điểm gọi hồ Xuân Hương, tới đó tìm giả kim thuật mất tích !”

“ Như trong cổ tích, một tiều phu chân chất đánh rơi rìu sắt xuống nước, liền một vị cầm rìu vàng nổi lên hỏi: “ Rìu vàng này của ngươi hả ?” Tiều phu lắc đầu cung kính đáp không phải, vị kia liền một lần nữa chím xuống, lấy lên một cây rìu bằng bạc, tiều phu vẫn chân chất trả lời. Vị kia liền cười, xoè ra ba cái rìu sắt, bạc, vàng, nói: “ Ngươi là người tốt, lấy hết đi.” Đào Hải Bảo tiếp lời.

“ Ừ, vậy lấy rìu hả ??”

“ Không, chúng ta sẽ đi tìm nhà giả kim ấy, người có thể tuỳ tiện nhân bản đồ vật, tuỳ tiện đem sắt hoá thành vàng !!!” Đào Hải Bảo đáp.

“ Được, vụ này có vẻ nhiều thú vị, ta đi thôi !!” Quản Tống Hiên nói.

( Hôm nay 8/3, liền tác nghĩ chẳng bạn nữ nào đọc cuốn này, nên cái nho nhỏ ở cuối này để nhắc nhở mấy ông, dù không thể có nữ nhân bên cạnh như Lưu Kim, vẫn nên dành một tiểu lời chúc đến đấng sinh thành, vậy thôi…)

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...