Đế Vương Tiền Truyện

Chương 32: Lại muốn chết.




.........

Lưu Kim đi khỏi đó, lên mặt đất, hỏi han một chút được, chỉ dẫn đến nơi, hắn nói với nhân viên trực ban:

“ Ta là Lưu Kim, tới đăng kí tham gia giải vô địch thợ săn quân khu.”

“ Rồi, điền vào đây…” Nhân viên kia thờ ơ đặt một cái máy tính bảng lên.

Hắn vừa điền, vừa ngoái lại sau lưng, cũng bởi linh cảm thấy hơi rợn rợn.

Kì thực, lại có kẻ theo đuôi muốn chết rồi !!!

……

Dương Liễu tay cầm ống tiêm nhỏ, tới trích lấy một phần máu Linh Linh, làm rất nhẹ, không giống cái Á Thao lần trước, nàng thoáng một loạt động tác, chờ đợi máy chạy xong chuẩn đoán.

Một lúc sau, nàng chiếu các thứ trên máy tính sang màn hình lớn, lùi sang ngồi cạnh Linh Linh, nói:

“ Linh Linh, máu ngươi đang mang Hoàng Kim, chắc hẳn ngươi đã tiếp xúc với máu hắn qua vết thương hở, tuy vậy, người bình thường cũng không có khả năng sống sót, chưa nói đến kim khiển năng lực. Ngươi là nhờ dị bẩm tam hồng cầu, chống chịu được với hàm lượng kim loại trong máu tăng lên, ngoài ra thành mạch ngươi to hơn, cũng mang một chút giống với mạch máu Lưu Kim, có thể cái dị biến đó cho ngươi cả một chút khả năng huyết vận!!” Dương Liễu nắm phải gọi là rất rõ khả năng của Lưu Kim, nhờ thế mà đợt trước mới tái tạo cánh tay cho hắn được.

Trao đổi máu, ấy là lúc vết thương hở ở tay nàng chạm vào máu hắn khi băng bó.

Linh Linh phải nói là hơi sửng sốt, nàng không ngờ cái dị bẩm của bản thân lại là mạnh như vậy thiên phú, cũng quay sang cảm tạ lấy một câu.


….

Lưu Kim khi nãy đăng kí xong, đi thẳng ra cửa
Lưu Kim khi nãy đăng kí xong, đi thẳng ra ngoài cửa, lướt qua một loạt các dãy phố, đến một nơi vắng vẻ liền quay lưng trở lại. Hắn nhìn cái kẻ trước mắt, dồng phục rõ của Tử Sắc Giáo Phái, hai tay đều quấn băng, nhân dạng che khuất, không tài nào xác định được lực lượng. Lưu Kim nói:

“ Nếu có thể, ta sẽ bắt sống ngươi.”

Hắn hỏi vậy, biết rằng kẻ trước mắt cũng không hẳn là muốn giết mình, chỉ đang bị Tử Sắc Khống điều khiển mục đích, hắn không mong phải giết người vô tội.

Kẻ trùm mũ không đáp, lao nhanh tới, đấm Lưu Kim như vũ bão, hắn hôm nay bận đưa Linh Linh, quên không mang theo Hoàng Kim, đành đưa tay ra đỡ, đau rát vô cùng. Hắn đang tập trung vào cuồng nộ chi quyền vũ ấy, bỗng lại từ đâu bay tới một cước giáng ngang tai, rạch một đường trên mặt, Lưu Kim mất đà nghiêng người sang, lại nhận thêm một hích thẳng vào bụng.

Hắn nén đau, ngửa người đứng thẳng định phản công, đã không thấy kẻ địch còn ở trước mắt, quay ra sau nhìn thì bị đấm vào mặt đến nổ đom đóm mắt.

Lưu Kim nhớ lại lời Linh Linh dạy, nếu địch đông, phải đánh sao cho không bị vây tứ phía, nếu địch ít, đánh ra sao cho chiêu thức diện rộng nhất có thể.

Hắn nén lại đau đớn, cúi thấp mình, tay phải dần dần vận tia điện:

“ Lôi Long Nộ Vũ !!”

Khi có Hoàng Kim kết hợp, khoảng cách sẽ rộng, uy lực sẽ lớn, còn khi không có Hoàng Kim hỗ trợ, hắn chỉ có thể phóng bừa điện tích, đợi sự hô ứng trong không khí.

Lôi điện bay ra từ cổ cái cực nhanh thân ảnh đấy lao thẳng đến Lưu Kim quyền, hắc y nhân sau đó bỗng gục xuống, đơ người một lúc, đứng dậy đá vào tường rồi bỏ chạy. Lưu Kim dùng chiêu thức Thánh Kim nhiều rồi, cũng không còn quá lớn phản phệ, hắn nhìn cái nét cong trên tường một lát, tuy biết đây là một kí hiệu nhưng vẫn là không hiểu được , đành lấy thiết bị ra chụp lại.



…...


Hắn về trụ sở bộ quốc phòng, thân hình tàn tạ, ngập trong những vết thâm tím, mấy vết thương lúc trước cũng rách ra, hơi rỉ máu. Linh Linh đứng đợi hắn, thấy vậy liền chạy ra hỏi:

“ Ngươi làm sao mà lại đến nước này, đi vào đây băng bó đã !!”


“ Ta đấu với kẻ đó, khẳng định chính là cổ võ Muay Thái, thế nhưng tốc độ so với kẻ khác còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, không hiểu sao lại tuyệt diệu đến vậy.” Lưu Kim đi thẳng, hoàn toàn không để ý đến vết thương của bản thân, chỉ trưng ra một vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Lúc sau, Dương Liễu nhìn thấy hắn thế này, cũng có hoảng, nói:

“ Chắc ngươi giao thủ với cái bậc thầy đó đúng không ??”

“ Ừ, Liễu tỉ, trên cổ của khôi lỗi Tử Sắc Giáo Phái có gì vậy ?”

“ Trên đấy đích xác là vị trí gắn Tử Sắc Khống, ngươi định đánh nát nó cứu người cũng không được, bởi rằng tác dụng lực vật lý đủ mạnh nó sẽ giải phóng độc thẳng vào động mạch chủ, chết ngay tức khắc.”


Lưu Kim im lặng, thử tưởng tượng cái cường giả bí ẩn kia về với chính nghĩa, sẽ là thế nào tốt, vậy mà giờ đây chỉ có thể giết đi, cũng quá là đáng tiếc.

Đáng ghét, không phải ở việc bọn chúng hại người, mà nhiều hơn là ở việc bắt người tốt đi làm ác sự !!!



…...

Áo đen kia sau khi rời đi, phi thân nhanh chóng tới một biệt phủ sang trọng, hắn bước chậm lên thềm, đẩy cửa hé một chút rồi lách người vào. Trong đó đang sẵn một bàn họp lớn, thưa thưa mấy kẻ áo đen ngồi, một tên nhìn thấy hắn đi vào liền nói:

“ Nguyệt Tử, có vẻ lần này nhiệm vụ không thành công ???”

“ Thưa Giáo gia, ta không được thông báo tên này có súng kích điện, không đối phó nổi.” Hắn quỳ xuống nói.

“ Hắn vốn không phải là sử dụng súng kích điện, ngươi không thấy Lỗ Giáo gia đã từng miêu tả năng lực hắn, bản thân có thể phóng điện !!!!” Nam tử kia khoát tay, hét lên giận dữ.

“ Giáo trưởng nhìn trúng tên tiểu tử này, hôm trước lệnh toàn bộ giáo chúng gát gao truy bắt, không thì cái tội hình giáng qua Tử Sắc Khống này, các ngươi có chịu được không !!!”

Hắn dứt lời, rút ra một cái điều khiển, bấm một nhát, mặt hiện lên giọng cười quỷ dị, cùng lúc ấy tất thảy những kẻ áo đen ở đây gục xuống, ôm cổ trong đau đớn.

Cái kẻ gọi là Nguyệt Tử kia nhìn thấy điều khiển, cắn răng chuẩn bị nhận thống khổ, ai ngờ lúc này lại bình an vô sự, không chút nào đau đớn, phải chăng hắn Tử Sắc khống trên cổ đã hỏng ??

…....

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...