Đế Vương Tiền Truyện

Chương 156: Cổ Loa chi thành.




“ Lão bộ trưởng, dù sao ta cũng đã đến đây rồi, nói đi, địa điểm lần này.” Lưu Kim phá tan nghị luận, dõng dạc nói ra.

“ Lần này ?? Xin lỗi đi, chúng ta còn đường về sao, ai ngờ ít khiên thịt thế này chứ !!” Một vị là mặt nữ tử nói ra.

-Oành !!!-

“ Cút đi, một con giun dế, cho dù bề ngoài ngươi có là mãnh hổ mà nội tâm và lý tưởng là giun dế thì mãi mãi chỉ có cạp đất lên ăn thôi, đồ hèn hạ !!” Lưu Kim tung xong một quyền kia, đánh bay cái ác miệng nữ nhân này một đoạn dài, nói.

“ Ta cho các ngươi lựa chọn, tự do và hòa bình phải do chúng ta nắm lấy, không phải cứ để đó mà ảo tưởng nó sẽ tới, bây giờ, chiến đấu thì đứng sang đây, không muốn thì quỳ xuống, nhận ta một cước rồi cút như chó mà đi !!!” Lưu Kim gắt trong lòng, gào lên.

“ Ngươi là ai mà lại như vậy ngạo mạn !!” Một nam tử không nhịn được, hét.

“ Ta...chỉ là một kẻ có tầm nhìn thôi, giun dế ạ.” Hắn cười đáp lại, xuống thế tung quyền.

-Oành !!!!-

Nam tử kia ngay lập tức văng ra xa, Lưu Kim mãnh liệt quyền đến quá sức nhanh, căn bản là không kịp thở, đừng nói là tránh né.

“ Nếu như là nuối tiếc sức mạnh, ta sẽ cho các ngươi thấy, sức mạnh các ngươi níu giữ là có đáng hay không, có nghịch thiên chuyển địa hay không, ta sẽ chứng minh, nó không khác gì một thứ cặn bã mà không tài nào đứng lên so sánh với lũ kia thần !!!” Lưu Kim xiết mạnh trên tay quyền, tỏa ra bức người khí thế, nói.

Huyết Tổ Long thân ảnh sau lưng hắn hiện ra, cực điểm mờ nhạt, căn bản không có cái gì đe dọa thực sự, nhưng, phảng phất muốn thông báo cho tất thảy những kẻ muốn chống đối chính là muốn chết một dạng.

“ Ta theo ngươi, Lưu Kim.” Phong Lôi Phong nói ra.

“ Chúng tôi theo ngài.”

“ Ta theo.”

“ Đằng nào cũng phải vậy, ta theo.”



“ Lạy, ta theo.”

“ Nghe các ngươi nói cứ như đánh đĩa vậy, nhưng, ta theo.”

“...”

Đếm đến tận cùng, chỉ còn vị kia nữ nhân chưa bước sang Lưu Kim phía bên này.

“ Ngươi, ta không cần thiết phải giết đến, về mà tận hưởng cái lý tưởng giun dế tầm thường của ngươi đi.” Lưu Kim phẩy tay nói.

“ Được, tầm thường cũng được, ta muốn sống !!!” Nữ nhân kia đáp, vụt người đi.

“ Hừ, sắp thâu tóm hết rồi mà...” Lưu Kim thở dài một tiếng.

“ Đó, khí chất Huyết Vương, rất không tệ mà...” Ngay lúc ấy, một âm thanh nhẹ vụt qua Lưu Kim bên tai, đồng thời để lại một làn mươn mướt gió phả, dạng như đối phương có thể tùy ý đem hắn chém giết, dọa Lưu Kim một phen không rét mà run. Hắn lại cảm nhận được rồi, cái bất lực của bản thân, giống như khi đối mặt với Barachiel vậy.

“ Huyết Tổ Long, l-là sao ??” Lưu Kim cắn môi thở dốc, nói.

“ Chủ nhân, kẻ đấy, ta có quen biết, cách nói chuyện ấy, quả thực rất quen, nhưng...ày, ta không nhớ ra !!” Huyết Tổ Long mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, hắn có thể cảm thấy, nếu như đối phương muốn, Lưu Kim không còn đứng được ở cái này Nhân giới, nhưng, ngặt một nỗi là không nhớ ra kẻ ấy là ai.

“ Là người Huyết giới sao, dù sao ngươi nói ngươi ở đấy rất lâu mà.” Lưu Kim hỏi.

“ Rất có khả năng. Là Count Vlad ??” Huyết Tổ Long đáp lại, đầu tiếp tục động não.

“ Không, giọng đấy, là của một nữ nhân, kĩ thuật này là tự rụt lưỡi lại để nói, âm điệu ngắn, có chút đáng yêu, mất đi âm bật của một số chữ, càng là cách kéo dài chữ “Đó” như vậy chỉ có nữ nhân, à không, tuyệt sắc mỹ nhân mới dùng.” Lưu Kim phân tích một tràng.


“?!?” Huyết Tổ Long có chút không muốn tham gia tiếp cuộc nói chuyện này.

“ Lưu Kim, đi thôi, tới Cổ Loa Thành.” Nguyễn Nam nói ra.

“ Cổ Loa Thành, quả thực ta đã muốn tới đó từ lâu, một cái đắc địa kinh đô.” Lưu Kim cười.

“ Nằm ở đồng bằng, cái đặc điểm của nó quả thực quá ư vượt trội, khi trước có một con sông bắt ngang sang tại đó, liền là giao thông gia thương giữa thời xa xưa như vậy cũng dễ dàng, địa hình thì phẳng, cao ráo, tuy không quá lớn nhưng có rất phù hợp nền đất, đất có, sông có, biển cũng không xa, quả thực rất giống Linh Quang Thành.”

“ Gượm đã, Linh Quang Thành 1/3 diện tích là núi mà, Cổ Loa Thành làm gì có núi, giao thương tứ phía so ra bội phần tiện.” Nguyễn Nam thản nhiên nói.

“Ngạch...” Lưu Kim đau đớn kêu.

“ Nhưng ngươi nói rất không sai, địa thế tự nhiên mà được như vậy thuận lợi quả là rất hiếm, chính bởi vậy, nó địa hình là được đạo tạc lên, chắc chắn người xây thành cùng vị kia phong ấn thần có liên can, gài gắm bên trong là phong ấn cơ chế.” Nguyễn Nam an ủi.

Người cho xây Cổ Loa Thành, chính là An Dương Vương, bỗng, Lưu Kim sực nhớ lại, khi trước, trong cuộc nói chuyện với An Dương Vương Thục Phán, ngài có nói:

“ ...tên đó kì thực phong ấn được sao...”

“ Chắc chắn là An Dương Vương biết gì đó, ta sẽ cần một đại lượng linh khí chuyển vào miếng lệnh bài này, hảo hảo cùng ngài nói thêm, nếu vậy, danh tính kẻ kia ta sẽ rõ ràng.” Lưu Kim nhìn Hoàng Hạc Lệnh Bài treo bên người, nói.

“ Đi nhanh, nơi đó cách đây không xa.” Nguyễn Nam chỉ về phía Bắc, nói.

-Phốc ! Phốc ! Phốc ! Phốc !-

Liên tiếp đám người nhảy đi, kéo thành một đoàn cực tốc phi hành.

...........


Trong bóng nắng dưới hàng cây, khẽ khẽ vài tiếng sinh vật chuyển động vang lên, khung cảnh hết sức nên thơ, có thể thấy lững lờ trôi nổi giữa không trung từ chút từng chút hạt giống hay lá cây.

“ Khốn...nạn...” Nữ nhân khi nãy chạy được một đoạn, khí lực đã cực điểm yếu, nhưng, trong lòng lửa giận vẫn bốc lên ngùn ngụt, hoàn toàn lơ đi cái này cảnh rừng xanh.

“ Ai nha ai nha, phá ta chỗ nghỉ ngơi.” Một nam ngữ điệu từ đâu đáp lại.

Nữ nhân kia rùng mình, nàng không cảm nhận được kẻ kia khí tức, rõ ràng là không phải kẻ tu hành, nhưng, trong lòng linh cảm là vô cùng cảnh giác. Nàng nhấc lên chính mình hai quyền, bước chậm từng bước, định rời khỏi đấy trong yên lặng.

“ Ngươi, quá mức xấu, ngũ quan lệch lạc, nhân loại đã cỡ này thoái hóa rồi sao ??” Bước ra một vị nam tử áo xanh, trên thân một chút chi tiết khảm lông thú bay bay, tựa hồ như vô cùng cuồng dã cùng tế nhị xen chung, hắn xương quai xanh lộ ra, toàn thân hình thể có chút nhỏ yếu, tựa hồ như còn muốn nhỏ hơn cái này nữ nhân.

“ Muốn chết !!” Nàng gào lên, lao đến, ngũ quan lệch lạc này đều là Lưu Kim cái kia quyền tặng cho, nghĩ đến liền muốn tức điên lên.

“ Không chỉ bại sắc, não cũng đồng thời bại.” Nam tử kia khẽ lắc đầu, dịch chuyển một chút thân mình, hai mắt lộ ra vẻ khinh thường, đưa tay ra dễ dàng chặn lại đợt tấn công.

“ Ngươi là cực điểm võ tu, đúng chứ, nếu thế đừng hòng có cửa thắng ta thần thông !! ” Nữ nhân kia nhìn hành động chống đỡ này, cười điên dại.

“ Hơ, não tàn, ta tại sao không có khí tức, giấu đi để muôn thú không sợ thôi mà.” Nam tử kia dửng dưng đáp, chuẩn bị giải phóng ra mình khí tràng.

Ngay lập tức, nghe bên tai một tiếng gầm lớn, một tiếng tru vang vọng, lần lượt vô ngần tiếng mãnh thú vang lên, rừng xanh kịch liệt rung động, nữ nhân kia càng là ngã khuỵu xuống, không còn đủ sức đứng vững.

“ Xin tự giới thiệu, ta là Pan Thần Rừng, một trong Thập Nhị Cổ Thần. Ngươi có vẻ như đang chạy trốn gì đó, ở nhân giới hiện tại, ta không nghĩ tu vi ngươi thấp, chắc hẳn có sự kiện gì đó nhỉ ?” Pan cười hiền hòa, tựa như chính màu xanh yên ả rừng này vậy, nói.

“ T-Ta sẽ kể hết, nói hết, đ-đừng giết ta !!”

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...