-Ầm !!!-
-Ầm !!!-
“ Quốc Vương, chúng ta phải đắc tội ngài rồi !!” Một tên hộ pháp mặt ngồ nghề vô cùng, tốc tai dựng lên, nom không khác gì một đầu hổ núi chuyển sinh.
Phong La Quốc Quốc Vương không đáp, trên thân còn vương lại một ít vết rách, càng là mấy đạo máu tươi đã bị cắt ra, hắn áo bào rách nát, nhưng, nét mặt sắt đá lộ ra một vẻ cao thượng hơn tất cả, căn bản cái này nguy hiểm tình huống không có cái vị gì làm hắn e sợ.
Toàn bộ Hoàng Cung, không có lấy một cái thiết bị liên lạc ra ngoại giới, nếu nói có, cũng chỉ có Đại Hoàng Tử Phong Lôi Phong.
Phong La Quốc Quốc Vương cái chính là muốn thoát khỏi Hoàng Cung, ra ngoài, liên lạc với chính quyền thế giới đến ứng cứu, hơn nữa, hắn nghe tin, hôm nay người chính quyền cũng là có khả năng đến, chắc chắn hắn phải lấy một phen liều tới gặp.
“ Quốc Vương, đừng làm chúng ta khó, căn bản bọn ta không phải do ngươi thu nạp, chịu ơn chính là Hoàng Tử ơn, nặng tay đó.” Mặt như hổ nam tử nói, mắt lộ ra một vẻ chân chính dã thú cuồng bạo.
“ Nghịch tử, là mắt ta mù !!” Phong La Quốc Quốc Vương quát lên một tiếng, đay nghiến có, đau đớn có, chung quy là cực kì khó chịu.
Hắn thân tu vi chính là Đại vị đại viên mãn, kẹt bực này đã được đến 5 năm có hơn, căn bản khoảng cách giữa Đại vị với Linh vị chính là quá sức lớn, cơ duyên không đủ.
Mấy hộ pháp kia cũng vậy, Đại vị đại viên mãn.
Nếu như nói Phàm vị lên Tiểu vị khoảng cách là một cái rãnh nước xanh, Tiểu vị lên Đại vị là một cái sông dài hai bờ xa cách, thì, Đại vị lên Linh vị chính là một cái đại dương ngăn trở.
Xác thực, lên Linh vị, chính là thoát tục lẽ thường, hiếm ai đạt tới.
Phong La Quốc Quốc Vương nhìn lại, đếm ngót sau lưng 4, 5 tên hộ pháp đang phi hành, thân ảnh có chút quỷ dị, kiểu như bứt tốc mà lên, hoàn toàn giống hình ảnh dã thú phá xích, càng đánh càng hăng.
Hắn không ham đánh, cùng một cảnh giới, lại là chênh người, lao vào chính là muốn lưỡng bại câu thông.
“ Hai ngươi, nhanh một chút, chỗ kia nút thắt tóm lấy hắn.” Mặt như hổ nam tử nói ra với hai tên đồng hành.
“ Được.” Hai tên kia hộ pháp đáp gọn, miệng nghiến lên ken két răng mấy hồi, lao đi.
Phong La Quốc Quốc Vương mặt lạnh, tình thế rơi vào cực điểm bất lợi, hắn Nhị Công Chúa đã đến tuổi 25 trở lên, bản thân cũng đã có thể đóng vai cha già cầu cho nhi nữ một tấm chồng, tuổi tác khó khăn, đối mặt với lũ hộ pháp trẻ này, căn bản không thể đọ sức tương đương.
Rất nhanh, như cá sa vào lưới, Phong La Quốc Quốc Vương đã bị bịt lấy hai đầu chạy, càng là thật nhanh bị bao vây.
“ Ta không phải chủ của các ngươi, nhưng, các ngươi không nghĩ hành động các ngươi là sai trái sao ??” Phong La Quốc Quốc Vương nói.
“ Quốc Vương, vì đại nghiệp của Hoàng Tử, bọn ta sẽ hết lòng phục vụ, lời Hoàng Tử nói, chính là thiên lệnh, bọn ta không quan tâm lấy đúng sai !!” Mặt hổ hộ pháp đáp.
“ Ha ha, con trai, ngươi khá, ngươi khá, có thể thực sự thu phục như vậy, khiến cho bề tôi bọn chúng tâm phục khẩu phục như vậy, nhưng, ta..., ngươi..., căn bản vẫn không đủ để đứng ra so sánh !!” Phong La Quốc Quốc Vương bỗng dưng cười lớn, nói vọng đến tận trời xanh.
“ Hoàng Tử chính là bậc minh vương tương lai, bọn ta sẽ hết lòng phò tá, đừng hòng hạ nhục ngài !” Mặt hổ hộ pháp nói.
“ Khà, mấy tên u minh bất tỉnh, ngươi xem bao năm qua Phong La Quốc an lành, nhẽ nào do Hoàng Tử sao, đều là nhờ vào Phong La Quốc Quốc Vương, Hoàng Tử có thể thu được các ngươi nhân tâm, nhưng, chắc gì đã thu được 12 cái Phong Quận nhân tâm, chắc gì đã thu được thiên thời, chắc gì thu được địa lợi !!” Một âm thanh vọng đến, ha hả trào phúng.
“ Ra mặt đi, nói đạo lý mà sống như cái gì !!” Mặt hổ nam tử quát to.
-Xạc !!!-
Từ một góc trời, thình lình xuất hiện một vị kiếm tiên bước ra, kiếm dưới chân xé gió, từng lọn từng lọn không khí vẫn còn vẩn vẩn xung quanh, tạo ra cái thế cực tốc mà phiêu lãng phi hành, khí tràng là vô cùng mạnh liệt, cảm giác như đang hướng mắt nhìn một cái tiểu thế giới, đầy đủ đến vẹn toàn.
Từ khi thu được Ô Mã chi lực của Edward Hắc Hoàng Tử, Bích Huyền Lượng Kiếm tốc độ xác thực là bạo tăng.
“ Ngũ hành chi khí...” Phong La Quốc Quốc Vương học thức uyên thâm, giọng nói âm trầm, sững sờ nhìn.
Lê Tỉnh đáp xuống, Bích Huyền Lượng Kiếm bám lấy hắn sau lưng, phiêu dật bên người, lững lờ quay quanh, tựa như một vẻ vô cùng cao cao tại thượng cùng thần bí.
“ Ngươi...Hắc Kiếm Sĩ làm gì ở đây !!” Mặt hổ hộ pháp đay nghiến nói.
Hắn biết kẻ này, một lần đi Nhật Bản Cổ Quốc săn cổ vật bị tên này phá đám, đến giờ còn cay.
“ Hắc Kiếm Sĩ...Lê Tỉnh ?” Phong La Quốc Quốc Vương ngay lập tức nhận ra cái này danh xưng.
Lê Tỉnh ngẩng cao đầu, trên tay Hoàng Kim Chi Giới hóa thành Hajime Nhật Kiếm, bên này Bích Huyền Lượng Kiếm tuốt vỏ, để lại bên trong một lưỡi kiếm dài.
Bích Huyền Lượng Kiếm, mang vỏ chính là mãnh man, tuốt vỏ chính là sắc bén, vạn phần linh hoạt.
“ Song Kiếm, Hỏa Tức !!” Lê Tỉnh đưa lên song kiếm, thi triển Musashi kiếm pháp.
Mấy tên hộ pháp bất giác đơ người, bọn hắn thiên địa xung quanh phảng phất như lò luyện vậy, nóng, thiêu vào đến tận tâm can nỗi sợ, nhìn phía kia đang thủ thế Lê Tỉnh mà muốn khóc thật to.
Ngũ hành, chính là tương sinh tương khắc, nếu chỉ có một có hai, căn bản là không thể điều khiển tốt, bởi rằng không có gì khắc lấy nó, càng là không thể bộc phát tốt, bởi không có gì sinh ra trợ lực nó.
Hỏa Tức, trên có Thủy Tức kiềm chế, dưới có Mộc Tức trợ thế, chung quy là tối cường uy lực.
-Xạc !!!-
Lê Tỉnh dấn người một bước, rất nhanh nhún người, lao tới, chém xuống một đòn lại một đòn, song kiếm kiếm khí đan vào nhau, kết thành một cái Hỏa Diễm Chi Ấn, đánh thẳng đến mấy cái kia hộ pháp.
Hộ pháp trúng đòn, hai tên đứng bên này chặn đầu ngay lập tức bị chém trọng thương, xa xa nhìn đến mấy kẻ còn lại cũng đang thụ thương, trên thân hỏa diễm vẫn bốc đến ngùn ngụt.
“ Không dập được !!” Mặt hổ hộ pháp điên cuồng đánh vào đám lửa trên thân mình, tức tối rít gào.
“ Khà, hỏa của ta, là Ngũ Hành Chi Hỏa, là một dạng thiên địa đản sinh mà ra, ngươi nghĩ đâu ra thứ tạp nham phàm hỏa mà muốn dập như vậy ??” Lê Tỉnh trào phúng.
Một hộ pháp bị đốt quá sức ghê gớm, đã ngã xuống, nhìn lại, chính là kẻ thứ ba.
“ Ta có chết cũng phải kéo ngươi xuống mồ !!!” Mặt hổ hộ pháp bất lực, chuyển sang trạng thái muốn đồng quy vu tận.
“ Xàm.” Lê Tỉnh nhẹ một câu, song kiếm lại giơ lên.
“ Song Kiếm, Hỏa Tức, Trảm !!!” Lê Tỉnh áp sát mặt hổ hộ pháp, xẻ một đường mãnh liệt xuống.
Phải nói, khi có tương sinh tương khắc, uy lực này muốn vượt xa đòn Musashi tung khi trước bên trong Thiên Địa Tâm Thức.
Mặt hổ hộ pháp là võ tu, nhưng, không phải là rèn đến thể tu như Lưu Kim, thân thể không phải kim cang bất hoại, rất nhanh phải hàng phục.
-Phụt !!!!-
Hai cánh tay đại hộ pháp bị chém xuống, máu phụt ra, tàn lửa càng là nhằm vết thương thiêu đốt, trực tiếp ngăn lại máu chảy, nhưng, thống khổ là không ai kể xiết.
“ Ta không phải Lưu Kim, đừng hòng nhận ta thương tình.” Lê Tỉnh tự dấy lên hỏa diễm, đốt trụi những cái này máu bám trên song kiếm, bá đạo nói.
Hai tên hộ pháp còn lại, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
“ Hắc Kiếm Sĩ, đừng đuổi bọn hắn, ta chỉ cần đi liên lạc với ngoại giới, nếu bọn chúng về báo tin, thời gian sẽ kéo dài một chút, động tĩnh cũng lớn một chút, ta có thể tránh đi.” Phong La Quốc Quốc Vương nhìn hai bóng người kia, nói.
“ Quốc Vương, ta căn bản không phải chỉ cứu ngươi, diệt hết sâu bọ cũng nằm trong ta công việc.” Lê Tỉnh song kiếm đan chéo nhau, nói.
“Ngươi...”
-Xạc !!!-
Phong La Quốc Quốc Vương toan nói gì đó, rất nhanh bị một đạo phi ảnh nhanh như thiểm điện của Lê Tỉnh chặn lại, ánh mắt đưa đến phía kia, lại một lần nữa thấy hai cột máu phun.
“ ...bá đạo.” Thu lại chính mình lời định nói, Phong La Quốc Quốc Vương cảm thán nhẹ một câu.
đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...