Đế Vương Tiền Truyện

Chương 116: Lý Thường Kiệt truyền thừa.




“ Ngươi đã lĩnh hội được cái gì năng lực ??” Linh Linh trong mắt hỏi, nhìn theo Lưu Kim dẫn ba tên họ Triệu vào thành.

“ Nội công, linh khí, chung quy là thứ sẽ tái xuất trong tương lai gần.” Hắn cười.

Nàng cũng chỉ biết gật đầu, trong lòng tuy không hiểu, nhưng, xác thực cũng có hứng thú.

Lưu Kim đi có chút xiêu vẹo, vốn dĩ ăn cái kia một trận ngược xong, toàn thân đã đạt đến mức độ của phế nhân, hắn còn đứng được cũng là một loại phép màu.

Nộ Hộ Huyết Pháp chỉ là gia trì phòng thủ, không có khả năng hồi phục.

“ Lưu Kim !!” Một âm thanh từ trên cao truyền tới.

“ Đến hẹn lại lên, hoàn toàn không bỏ được cái thói này…” Hắn ngước lên nhìn, khẽ thở dài.

-Ầm !!!-

Sue một mực lao thẳng từ thiên không xuống, không chút nào do dự hoà vào hắn trong Không Gian Chi Hoả.

Từng điểm gãy vỡ trên da Lưu Kim rất nhanh được chữa lành, bên trong cái này hoả diễm, thực sự ấm áp mà khoan khoái đến cực điểm.

Nội thương cũng không ngoại lệ, rất nhanh được bổ khuyết hồi phục.

“Lưu…Kim…” Sue hoàn thành công việc, ngay lập tức trở nên yếu ớt, ngả vào vai hắn mà nhẹ giọng.

Lưu Kim bắt mạch nàng, nhíu mày, hắn dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Mỗi khi thực hiện chữa trọng thương, Sue thể chất đều nhận đả kích to lớn, Huyết Kim trong máu sụt giảm nghiêm trọng.

Nói cách khác, để tạo ra Không Gian Chi Hoả, nàng đã phải sử dụng đến chính mình huyết mạch để làm nguyên liệu.

Nhưng, cái này sự tình, e rằng chính Sue cũng không rõ.

“ Há miệng…” Lưu Kim lấy ra lọ Hỗn Kim lỏng, ghé vào, nói.

“A…”

-Ực !!-

Hỗn Kim dần được hoà tan, cảm giác như nóng không tả nổi ở vùng ngực, huyết sắc đỏ tươi tuôn mạnh mẽ khắp thân thể, trạng thái Sue cũng được nhanh chóng cải thiện.


“ Về sau nhớ đem theo một bình Hỗn Kim đi, chóng mặt liền uống.” Hắn đặt lọ nhỏ Hỗn Kim vào tay nàng, nhấn giọng mà dặn.

“ Ừm !!” Sue khí sắc tươi tỉnh đáp.

“ Đã phá qua lớp ngăn sóng của Phong La Quốc, chuẩn bị điện đàm với đội B !!” Một cái lính nhỏ chạy đến, thông báo gấp gáp.

“ Đi !!” Lưu Kim khoát tay.

……….

Dương Túc ngồi trên mỏm đá cao, đầu đội thiết bị thu phát sóng, đeo tai nghe, tay cầm sẵn một bộ đàm.

Hắn phóng mắt ra xa nhìn, thấy chi chít từng hàng cây đổ, đá lở, tất cả chất lên thành đống, trong lòng thầm gật gù xong chuyện.

Mệt mỏi thật sự, hơn một tuần quần quật lấp, liền mới hết được thông đạo đến Phong Quận Đệ Tứ.

Tuy rằng đội B hắn được trang bị cũng không phải là túng thiếu, bom mìn đều rất dư thừa, nhưng, không phải là không khổ, phen này nhất định phải la hét một hồi với tỉ phu.

“ Anh Túc, ngươi nghe rõ ??” Lưu Kim bên này đầu dây thử micro.

“ Tỉ phu, rõ rõ !!” Hắn đáp, có chút khó chịu.

Trời đã sinh Anh Túc, sao còn bắt hắn tên Dương Túc, hà cớ gì phải cùng thuốc phiện dây dưa.

“ Báo cáo đi, trước hết là an toàn không ??”

“ Toàn bộ đội B ăn no uống đủ, thân nhiều nhất cũng chỉ là một hai vết xước !!”

“ Vậy tốt, công việc thế nào ??”

“ Liền đã sẵn sàng, chỉ cần có hiệu lệnh chúng ta sẽ công thành !!”

“ Được, hiệu lệnh đây, chỉnh đốn đội ngũ, sáng ngày kia sẽ đánh thốc vào thành, đem bọn chúng chính quyền tóm !!” Lưu Kim phấn khích nói.

“ Hảo !!” Dương Túc cũng sảng khoái vô cùng đáp.

Hắn cái kia cung thủ mãi mới có dịp dùng, lúc này hạ thành, thiếu hắn không xong, chắc chắn sẽ để tỉ phu nhìn hắn với một con mắt khác.

“ Đội B nghe lệnh, bắt đầu công thành, quân đội chủ lực sẽ tới tiếp ứng vào sáng ngày kia !!!”



…….

Lưu Kim phát lệnh xong, ngồi ngả người, nheo mắt suy nghĩ.

“ Ngươi thực sự tự tin đến vậy sao ??” Linh Linh hỏi.

“ Không.” Hắn không chút nào ngần ngại đáp.

“ Vậy tại sao lại đặt hạn ngạch sớm như vậy, nếu không đến Phong Quận Đệ Tứ kịp thời, rất có thể để toàn bộ đội B diệt đến mất xác !!” Nàng trừng mắt nghiêm trọng nói.

“ Chính bởi vậy, ta mới không được phép thất bại, trong lòng ta có lửa giận, phát tiết lên, không kẻ nào dám cự !!” Lưu Kim lớn tiếng.

Hắn lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm, thoáng một chút do dự, nói:

“ Lý Thường Kiệt khi xưa đánh giặc, không cốt để đánh lui mà liền một mạch lao tới đánh cho sập mấy cái thành trì địch, bắt lấy đó làm tin, đem ra song song trao đổi, chỉ có như vậy mới có thể lâu dài trấn áp.

Cái đó đạo lý, cường giả vi tôn, tương đương đối kháng, chỉ có kẻ mạnh mới có thể cùng kẻ mạnh nói chuyện.

Tương quan thế lực, phe địch mới đồng ý kết giao, không dám nổi lên một tia khinh nhờn, để cho trăm họ hai bên cùng được hảo hảo thịnh vượng sống.

Ta quyết rồi…

Nhật Kinh phải chết, hắn là một kẻ rút máu người khác để tái sinh, quả là như cầm thú một dạng, lưu lại về sau ắt để hoạ cho đời.

Phong Quận Đệ Tứ phải sập, Đệ Tứ Công Chúa phải hàng, Phong La Quốc phải bồi thường chúng ta một khoản lớn, chắc chắn sẽ như vậy.”

Linh Linh gật đầu, xác thực, chiến thuật Lý Thường Kiệt này rất hợp với Linh Quang Thành tình huống.

Đại Việt Cổ Quốc tuy nhỏ, nhưng, trước giờ gặp cường địch, có bao giờ thở ra hai chữ đầu hàng, hai chữ sợ hãi…

Lưu Kim ý chí, cũng chính là như vậy, không ngại thế mình nhỏ, một mực vẫn sắt đá dám cùng cường quốc đối chọi, giành lấy vị thế.

Hắn là được chính vĩ đại Lý Thường Kiệt truyền cảm hứng, tạo ra Phong La Quốc đối sách.

Theo cái này dị bản kế hoạch, đội A sẽ ở Linh Quang Thành thủ hộ cho vững vàng, từ từ hao mòn lực lượng địch, bắt sống tù binh, đem về làm khổ sai bán sức. Đội B ngược lại sẽ cưỡi Tốc Nhung Lang, mang theo đủ loại thiết bị để cô lập hành tuyến giữa Phong Quận Đệ Tứ với bên ngoài.

Như vậy, khi nghe tin thành bị đột kích, Phong La Quốc đại quân sẽ cuống cuồng rút về, thấy các loại mật hầm địa đạo đều đã sụp, liền chỉ còn cách theo đường núi mà về.


Quân đi núi, không mệt không xong.

Phong La Quốc rút đi, ắt hẳn để lại một lượng lớn quân để cầm chân Linh Quang Thành, bọn hắn sớm muộn cũng sẽ vào đại bẫy rập được chuẩn bị sẵn, theo đó hoàn toàn bị cô lập, Lưu Kim dẫn quân nhằm Phong Quận Đệ Tứ mà lao, nội ứng ngoại hợp, tóm lấy Phong Thục Cơ thời điểm chính là chiến thắng.

“ Nếu như vậy, bây giờ ngay lập tức triển khai đội du kích đến đánh, trong đêm loạn ẩu, sau đó liền rút nhanh, phần nào cũng gây địch nhân bối rối, dễ rút đi hơn.” Linh Linh hiến kế.

“ Ta cũng là chịu thua ngươi, nhanh như vậy đã có nước tiếp theo.” Lưu Kim cười khổ, dáng điệu quân vương nghiêm nghị đã triệt để mất đi.

“ Vậy giờ ta hỏi, rốt cuộc là cái gì cơ duyên đến với ngươi ??” Linh Linh hiếu kì, tiến đến sát hắn mà hỏi.

Lưu Kim vẫn chỉ cười, hắn kéo nàng đi, đến chỗ mật thất chứa bảo vật thu được kia.

“ Nào, ngươi nhìn chỗ này đi, có vật nào gây cho ngươi chú ý ??” Hắn chỉ vào cái kia la liệt mấy nghìn đồ vật, nói.

Nàng tròn mắt, quay lại nhìn hắn, một bộ kiểu như ta không hiểu.

“ Cứ thử đi.”

Huyết Tổ Long có nói, nếu như thiên địa linh khí chuẩn bị đại mở, một số cổ vật mang công pháp hoặc thần niệm cũng sẽ theo đó mà cảm ứng, từng bước rò rỉ linh khí bên trong.

Võ tu cần duyên, pháp tu cũng cần duyên.

Linh Linh phóng mắt nhìn, hoàn toàn là không cảm thấy gì, bỗng, từ phía sau, một bàn tay sờ đến mặt nàng, che lại nhãn quan.

“ Nhìn đi.”

“Nhưng…”

“Dùng tâm để nhìn.” Lưu Kim nói.

Hắn có thể cảm nhận được từng tia xác xơ yếu ớt linh khí trong phòng này, nhưng, không phải hắn cơ duyên, hơn nữa, hắn cũng là muốn nhường nàng một bộ.

Tối mịt mù tầm mắt, bỗng nhiên để người ta xuất hiện cảm giác lạ.

Tưởng chừng như những cái khác giác quan đang nhạy bén lên bội phần…càng là cảm nhận được một cái gì đó hấp dẫn thu hút nguồn.

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...