Đế Vương Thiên Ái

Chương 20: Yêu thích




Trong lòng đại tổng quản vô cùng kinh ngạc nhưng khuôn mặt lại cố tỏ ra thản nhiên. Hắn bày từng món ăn trong hộp đựng thức ăn lên bàn, đợi Hạ Trầm Yên ăn xong mới sai người bưng chậu nước lại để Hạ Trầm Yên rửa tay súc miệng. Khắp Ngự Thư Phòng đều ám mùi của thức ăn.

Hạ Trầm Yên choàng chăn nhung ngồi trên ghế, thấy Lục Thanh Huyền vẫn còn đang cầm bút phê duyệt. Vẻ mặt chàng bình tĩnh, đôi mắt khá lạnh lùng, thể như dù trong Ngự Thư Phòng có xuất hiện những mùi hương gì cũng không thể quấy rầy đến chàng.

Hạ Trầm Yên ngồi ngây ngốc trong chốc lát rồi lại ngủ tiếp, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt nàng sẽ ngủ nhiều hơn bình thường.

Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy có người gọi nàng một tiếng “Nhàn phi”, âm thanh dịu dàng bình thản giống như một cơn gió nhè nhẹ đi vào giấc mộng. Nàng mở mắt ra thấy chăn của mình đã rơi xuống đất, bão tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng lại, ánh trăng như sương phủ trên mặt tuyết.

Trong Ngự Thư Phòng không có người ngoài, chỉ có Lục Thanh Huyền đang đứng bên cạnh cúi đầu nhìn nàng. Dáng người chàng ngay thẳng, y phục chỉnh tề, ánh nến lung linh chiếu vào sườn mặt chàng làm lộ đường nét tuấn mỹ xuất chúng.

“Mấy giờ rồi ạ?” Hạ Trầm Yên hỏi.

“Giờ Tý canh ba [1] rồi. Nhàn phi, nàng theo trẫm về tẩm điện nghỉ ngơi thôi, ngủ trên ghế sẽ bị cảm lạnh.”

[1] 0h20-1h sáng.

Chàng cũng chú ý tới chiếc chăn nhung của nàng bị rơi xuống đất, nhưng không hề cúi xuống nhặt nó lên chắc là do từ trước đến nay chưa từng làm loại chuyện này bao giờ.

Hạ Trầm Yên “Ừm” một tiếng, cúi người nhặt chăn nhung lên rồi đứng dậy. Vì vừa mới ngủ dậy nên nàng cảm thấy hơi choáng váng và lảo đảo về phía trước.

Một bàn tay thon dài mạnh mẽ lập tức đỡ lấy nàng. Hạ Trầm Yên tạm thời có chỗ tựa vào. Bàn tay ấy vẫn luôn giữ nguyên, không có trượt đi nơi khác và cũng không buông ra. Mấy giây sau khi cơn chóng mặt qua đi, nàng mới nghe chàng nói.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Giọng nói ôn nhu như tiếng đàn trong đêm. Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Trầm Yên nghĩ nếu giọng nói này mà hát lên chắc hẳn nghe rất êm tai.

“Đã tốt hơn rồi, có lẽ do lúc nãy vừa mới thức dậy không lâu.”

Sau đó nàng mới nhận ra và chuyển sự chú ý đến nơi hai người đang tiếp xúc. Nàng không quen với sự gần gũi như thế này.

—— Mặc dù nó tốt hơn lần trước.

Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng buông ra tay.

“Đi thôi.” Chàng nói, “Nhớ khoác thêm áo choàng vào.”

Dưới sự trợ giúp của cung nữ, Hạ Trầm Yên đã mặc xong áo choàng và cầm thêm một cái lò sưởi nhỏ để trong ống tay áo, sau đó mới đi theo Lục Thanh Huyền đến tẩm điện.

Tất cả cung điện đều chìm vào màn đên yên tĩnh, hoàng cung trong đêm tối giống như một con rồng đang ngủ đông, khiến người ta càng cảm thấy uy nghiêm.

Mười mấy cung nữ cầm đèn lồ ng dẫn đường ở đằng trước, Lục Thanh Huyền đi trước nàng, áo choàng nhẹ bay theo gió. Bọn họ đi qua hành lang dài gấp khúc, vừa bước vào tẩm điện thì hơi ấm lập tức phả vào mặt.

“Có muốn tắm gội không?” Lục Thanh Huyền hỏi nàng.

“Muốn ạ.”

Lục Thanh Huyền liền bảo cung nữ bồi nàng đi tắm. Hạ Trầm Yên tắm gội xong, thay quần áo ngủ rồi bước vào tẩm điện.

Trong tẩm điện có một chiếc giường rồng làm bằng gỗ trầm hương rất rộng. Lục Thanh Huyền đang ngồi ở mép giường giương mắt nhìn nàng. Chàng đã mặc áo ngủ chắc là cũng đã tắm rửa xong, trên người có chút ẩm ướt trông chàng càng gần gũi hơn ngày thường.

Hạ Trầm Yên đi lại gần với vẻ mặt không biểu cảm, ngồi xuống mép giường. Điều này làm Lục Thanh Huyền cười khẽ một cái.

“Ngài cười gì thế?” Nàng hỏi.

“Mỗi lần nàng muốn che giấu cảm xúc thì trên mặt đều có biểu tình này.”

Hạ Trầm Yên muốn nói ngài cũng vậy không khác lắm, chẳng qua là giả bộ dịu dàng hơn một chút. Song nàng không có nói ra mà chỉ hỏi: “Thần thiếp có thể ngủ ở bên trong không?”

Những lúc Hoàng đế và phi tần cùng chung chăn gối thì Hoàng đế luôn là người ngủ ở bên trong. Nhưng Lục Thanh Huyền im lặng vài giây rồi nói: “Có thể.”

Hai người lần lượt lên giường nằm xuống, cung nữ tiến vào tắt đèn. Trong bóng đêm đen kịt, khoảng cách giữa hai người rất xa, giống như bị ngăn cách bởi một dải ngân hà thật lớn.

Hạ Trầm Yên nhất thời cảm thấy hơi khó ngủ, nhưng chỉ một lát sau nàng nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ người bên cạnh. Thế là nàng cũng từ từ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi thức dậy, mặt trời xuyên qua tấm rèm ngoài cửa chiếu vào bức màn treo trên giường, bên cạnh đã không còn ai. Hạ Trầm Yên ngồi dậy, cho gọi cung nữ vào.

Các cung nữ bưng chậu nước và đồ dùng rửa mặt, vừa hầu hạ nàng súc miệng và nói: “Bệ hạ có lệnh cho bọn nô tỳ đừng đánh thức Nhàn phi nương nương.”

Hạ Trầm Yên hỏi: “Bây giờ đã mấy giờ rồi? Bệ hạ thức lúc nào?”

“Thưa Nhàn phi nương nương, bây giờ đã là giờ Tỵ một khắc [2], Bệ hạ dậy vào giờ Mẹo [3].”

[2] Khoảng 9h15.

[3] Giờ Mẹo từ 5h-7h sáng.

“Trên triều đã kết thúc chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Vậy hãy chuẩn bị kiệu, bổn cung phải về cung Vĩnh Ninh, bảo người của Ngự Thiện Phòng đưa bữa sáng đến cung Vĩnh Ninh luôn.”

“Vâng.”

Khi Lục Thanh Huyền bãi triều trở về cung Cảnh Dương thì nghe thái giám bẩm báo, “Nhàn phi nương nương đã về cung trước rồi ạ.”

Lục Thanh Huyền cũng không bất ngờ lắm. Chàng chỉ hỏi: “Nhàn phi đã khỏe hơn chưa?”

“Nô tài không biết, nhưng trông sắc mặt của Nhàn phi nương nương đã đỡ hơn hôm qua một chút, nghe giọng cũng không còn yếu ớt nữa.”

Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng rồi quay về Ngự Thư Phòng, xử lý chuyện thảo luận trên triều một hồi, sau đó sai người mang tấu chương đến. Trong lúc phê tấu chương, chàng hỏi: “Người của Thận Hình Tư thẩm vấn ra sao rồi?”

Chuyện có thể khiến Hoàng thượng bận tâm như vậy tất nhiên chính là vụ án liên lụy tới Nhàn phi nương nương vào hôm qua.

Trong lòng thái giám rõ ràng, đáp: “Bên Thận Hình Tư vẫn còn đang thẩm vấn, trước mắt điều tra ra có liên quan đến Tư Đồ, Chiêu Nghi cùng với một số Mỹ Nhân. Tuy nhiên họ đều nói rằng bản thân bị oan.”

***

Hạ Trầm Yên dang ngồi ăn sáng trong thiên điện của cung Vĩnh Ninh. Sau khi nàng ăn xong, Hàm Tinh cho người dọn dẹp sạch sẽ mới nói: “Cô nương, cung nữ thử độc tên Nhụy Nguyệt hôm qua là được Trang Mỹ Nhân cứu.”

Động tác của Hạ Trầm Yên chậm lại “Sao lại thế này?”

“Đoạn Trường Hồng chính là kịch độc, hôm qua đến các thái y cũng bất lực, chỉ có thể cố gắng hết sức để trì hoãn việc Nhụy Nguyệt suy yếu.”

Hàm Tinh ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Nô tỳ và Trang Mỹ Nhân ở cung Vĩnh Ninh nghe được chuyện này. Trang Mỹ Nhân nói nàng ấy có thể giải độc, nên nô tỳ và nàng ấy lập tức đi tới cung Cảnh Dương.”

Hạ Trầm Yên hỏi: “Sau đó nàng giải được độc, lại bảo cung nhân vào Ngự Thư Phòng bẩm báo nhớ che giấu tên nàng?”

“Vâng. Nô tỳ đoán chắc là nàng ấy biết Bệ hạ và cô nương đều ở trong Ngự Thư Phòng, sợ nói tên mình trước mặt Bệ hạ sẽ dẫn đến việc ngài nghi ngờ cô nương.”

Hạ Trầm Yên khẽ mỉm cười.

Hàm Tinh nói: “Y thuật của Trang Mỹ Nhân quả thực rất xuất sắc, khi nô tỳ hỏi về điều đó, nàng ấy nói rằng người của phường An Tế vẫn luôn nghiên cứu chế tạo thuốc giải cho Đoạn Trường Hồng, mà trước đó mẫu thân của nàng ấy cũng có nghiên cứu qua, vì thế nàng hiểu biết nhiều hơn người bình thường.”

“Em rất thích nàng ấy nhỉ?” Hạ Trầm Yên hỏi.

Hàm Tinh: “…… Vâng. Nô tỳ và Trang Mỹ Nhân trò chuyện rất vui vẻ.”

Mỗi lần Trang Phù Liễu đến thăm, Hạ Trầm Yên có thể không triệu kiến nàng ấy thường xuyên, lúc đó nàng sẽ bảo Hàm Tinh đến tiếp đãi.

Hạ Trầm Yên gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Buổi chiều, khi nàng ngồi ở trước cửa sổ đánh cờ, Trang Phù Liễu đến thăm. Nàng ấy là một người rất xinh đẹp, hôm nay nàng ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bước lại đây rồi nhanh chóng cúi đầu, nàng ấy có một vẻ đẹp rất dịu dàng làm cho người ta liên tưởng đến làn gió thổi qua bờ kè vào mùa xuân.

Hạ Trầm Yên bảo nàng ấy ngồi xuống đối diện với mình, rồi hỏi nàng: “Cô biết đánh cờ không?”

“Biết một ít, nhưng không tinh thông.”

Hạ Trầm Yên nói: “Chúng ta hãy chơi ván tiếp theo.”

Thế là Trang Phù Liễu đặt sách y và túi thơm nàng ấy mang theo xuống, cùng Hạ Trầm Yên đánh cờ. Hạ Trầm Yên từ bỏ ba mươi sáu quân cờ đen, một lúc sau, quân cờ trắng bị nàng giết đến không còn mảnh giáp.

Hạ Trầm Yên: “……”

Mặt Trang Phù Liễu đỏ lên: “Thần thiếp thật sự không giỏi đánh cờ đâu.”

Hạ Trầm Yên cười một cái, sai người thu dọn bàn cờ, “Không sao, cô rất ít khi từ chối người khác hả?”

Trang Phù Liễu nói: “Đôi khi rất khó để từ chối.”

Hạ Trầm Yên gật đầu.

Trang Phù Liễu nói: “Thần thiếp nghe nói hôm qua Nhàn phi nương nương gặp một số chuyện…… Cho nên có làm một cái túi thơm cho nương nương.”

Nàng ấy đưa túi thơm qua, Hạ Trầm Yên cầm lấy. Đây có lẽ là một cái túi thơm làm vội trong đêm, không có hoa văn hoa lệ phức tạp, nhưng đường chỉ được may rất tinh xảo.

Trang Phù Liễu nói: “Thuốc trong này có thể hóa giải độc tính của Đoạn Trường Hồng. Bình thường mang theo bên người cũng có thể giúp nâng cao tinh thần.”

Hạ Trầm Yên nói cảm ơn rồi hỏi nàng: “Đến hôm qua cô mới biết cách giải độc của Đoạn Trường Hồng ư?”

Trang Phù Liễu: “…… Đúng vậy. Sau khi mẫu thân của tôi được phụ thân nạp vào phủ, cũng chưa từng dừng việc nghiên cứu Đoạn Trường Hồng, dần dà bà ấy tìm ra manh mối, nhưng không dám lấy mạng sống của người khác để thử độc. Trong đó có ba vị thuốc bà ấy không chắc chắn lắm nên hôm qua tôi mới cắn răng thử một lần, cuối cùng mới tìm được cách giải.”

Nếu là ở phường An Tế, sẽ có người bệnh trúng Đoạn Trường Hồng tự nguyện thử thuốc thì sẽ có tiến triển nhanh hơn nhiều.

Hạ Trầm Yên gật đầu rồi trò chuyện với nàng ấy thêm nửa tiếng nữa, sau đó mới sai người tiễn nàng ấy về. Hàm Tinh bước tới châm trà cho Hạ Trầm Yên.

Hạ Trầm Yên nói: “Phù Liễu và mẫu thân của nàng ấy…… Rất có tài.”

Hàm Tinh đáp vâng, “Đại phu của phường An Tế mất hơn một trăm năm cũng chưa nghiên cứu ra thuốc giải của Đoạn Trường Hồng, mà thái y trong cung cũng phải bó tay chịu trói……”

Một người như thế lại bị hậu trạch kiềm hãm tự do cả đời, hay nói cách khác là trói buộc tài hoa.

Hạ Trầm Yên đưa túi thơm cho Hàm Tinh, căn dặn: “Em cầm đi kiểm tra một chút.”

Hàm Tinh đáp vâng, cầm túi thơm lui ra.

Một lát sau, có một số Tiệp Dư và Mỹ Nhân đến thăm nàng, bọn họ nói: “Nghe nói hôm qua Nhàn phi nương nương gặp chuyện khiến cho bọn thiếp vô cùng lo lắng nên bọn thiếp đặc biệt đến đây thăm người.”

Hạ Trầm Yên hàn huyên với bọn họ vài câu, đáp lại sự quan tâm của bọn họ. Ngay khi nàng muốn đuổi họ về thì cung nữ của cung Nhân Thọ tới.

Cung nữ cầm một cái Hương Anh tới, cười nói: “Thái Hậu nương nương có nghe nói về chuyện hôm qua nên người đã mở rương y phục tìm được một Hương Anh cầu phúc này. Nó đã được cao tăng chúc phúc, Thái Hậu nương nương nói nó nhất định sẽ phù hộ Nhàn phi nương nương được bình an vô sự.”

Hạ Trầm Yên nói cảm ơn, đứng dậy nhận lấy rồi nhân tiện hỏi thăm sức khỏe của Thái Hậu, sau đó mới sai người tiễn cung nữ về. Cả Tiệp Dư và Mỹ Nhân đều tỏ ra ngưỡng mộ, bọn họ không khỏi nịnh nọt và khen ngợi Hạ Trầm Yên một lần nữa.

Hạ Trầm Yên tiễn họ về xong rồi nói với cung nữ: “Nếu có người đến thăm hãy nói là ta đã nghỉ ngơi.”

Cung nữ đáp vâng.

Hàm Tinh cũng quay về. Nàng nói với Hạ Trầm Yên: “Túi thơm mà Trang Mỹ Nhân đem đến không có vấn đề gì, thái y nói đúng là nó có công dụng giúp tinh thần tỉnh táo.”

Hạ Trầm Yên nói: “Em đi hỏi nàng ấy có nguyện ý đem cách giải Đoạn Trường Hồng cho mọi người biết đến không.”

Hàm Tinh đáp vâng rồi đi đến cung Thừa Hoa chuyển lời. Nàng ấy vào chính điện của cung Thừa Hoa thì bắt gặp Trang Phù Liễu.

Trang Phù Liễu đang tán gẫu với Thuận phi, hai người cùng ngồi trên giường đất trông thân thiết như một đôi tỷ muội tốt. Hàm Tinh hơi kinh ngạc, không biết từ lúc nào mà mối quan hệ giữa Trang Mỹ Nhân và Thuận phi lại tốt như thế. Nhưng trên măt nàng không có tỏ ra một chút nào bất thường. Nàng lần lượt hành lễ với hai người họ, sau đó Trang Phù Liễu đích thân đến đỡ nàng dậy.

“Nhàn phi nương nương phái ngươi đến đây là có chuyện gì không?” Trang Phù Liễu hỏi.

Hàm Tinh nói: “Nương nương bảo nô tỳ tới đây hỏi người có nguyện ý đưa cách giải độc của Đoạn Trường Hồng cho mọi người biết đến không.”

Động tác của Trang Phù Liễu khựng lại, Thuận phi Lý An Hoài cũng vô cùng ngạc nhiên. Câu này còn chứa một hàm ý khác —— Hôm qua Trang Phù Liễu cứu người ở trước mặt mọi người, không bao lâu nữa người của Thái Y Viện cũng có thể lần theo các bước mà chế tạo ra thuốc giải. Nhưng thuốc giải khi đó chỉ e là không có liên quan gì đến Trang Phù Liễu nữa.

“Ta đương nhiên nguyện ý!” Trang Phù Liễu cảm thấy mình như trúng thưởng được một món quà, sung sướng đến choáng váng đầu óc, “Nhàn phi nương nương có thể giúp ta được chứ?”

Hàm Tinh mỉm cười nhẹ, “Nương nương bảo nô tỳ tới hỏi thì đương nhiên có thể giúp được.”

Trang Phù Liễu không chút nghi ngờ, nàng lập tức sai cung nữ mang giấy bút lại đây, viết xuống một đơn thuốc. Hàm Tinh phát hiện —— Trang Mỹ Nhân vậy mà có thể ra lệnh cho cung nữ của Thuận phi, ngay cả khi đó chỉ là một việc đơn giản như đưa giấy bút. Mối quan hệ của hai người họ thật tốt quá.

Trang Phù Liễu đưa đơn thuốc đã viết xong cho Hàm Tinh rồi nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này…… Nếu có thể công bố nó trước thiên hạ ta sẽ vô cùng vui mừng.”

Nàng thấp giọng bổ sung thêm, “Có thể viết tên mẫu thân của ta lên đó không?”

“Đó là đương nhiên.” Hàm Tinh nhắc nhở, “Nhưng điều này có đem lại rắc rối cho bà ấy không?”

Thê thiếp chốn hậu viện lại có được thanh danh vượt qua cả chủ mẫu……

Trang Phù Liễu lập tức ý thức được điều này. Nàng ấy siết chặt cây bút trong tay. Cả quá trình Hàm Tinh chỉ im lặng chờ đợi, tại thời điểm này thông qua khuôn mặt của Hàm Tinh, Trang Phù Liễu dường như có thể nhìn thấy được Nhàn phi.

Cái dáng vẻ im lặng, thờ ơ và xinh đẹp đến nghẹt thở ấy của Nhàn phi. Luôn tỉ mỉ quan sát tình huống, phất tay một cái liền mang đến nàng ấy một bất ngờ lớn như vậy. Sau một hồi lâu, Trang Phù Liễu cụp mắt chậm rãi đặt bút xuống một tờ giấy khác.

“Nếu Nhàn phi nương nương nói có thể đề tên, vậy xin người hãy viết thêm tên này nữa.”

Hàm Tinh nhìn sang.

Bên trên viết là —— Một nữ tử và mẫu thân của nàng ấy.

Cũng như hơn một trăm năm trước, có người đã bào chế ra bài thuốc Đoạn Trường Hồng kỳ diệu này, nó có thể phối hợp với nhiều loại thuốc khác để điều trị các loại bệnh nan y. Và tên được đề trên đơn thuốc Đoạn Trường Hồng là —— Nữ y phường An Tế.

Không họ cũng không tên, khuôn mặt hồng nhan xinh đẹp đã bị che giấu, chỉ để lại một đơn thuốc lưu truyền hơn trăm năm.

***

Mùa đông lạnh giá sắp qua và mùa xuân đang đến gần. Một ngày nọ khi Lục Thanh Huyền bãi triều, đại tổng quản đã bẩm báo cho chàng một chuyện thú vị.

Đại tổng quản nói: “Có một số thái y trong Thái Y Viện đã xuất cung đi cứu giúp mười mấy dân chúng bị trúng độc Đoạn Trường Hồng.”

Triều Đại Yến cũng không hạn chế thái y xuất cung hành nghề, vào mỗi ngày nghỉ cuối tuần nếu bọn họ muốn đi cứu người cũng sẽ không có ai ngăn cản.

Vẻ mặt Lục Thanh Huyền bình đạm: “Ừm.”

Chàng cũng có nghe nói qua vị thuốc Đoạn Trường Hồng này, cung nữ thử độc lần trước đã được cứu cũng đồng nghĩa với việc Thái Y Viện đã có cách giải độc, lúc này chắc là bọn họ đang kiểm chứng.

Đại tổng quản nói: “Họ còn cho lưu hành đơn thuốc miễn phí nữa ạ.”

Lục Thanh Huyền: “Thật hiếm có.”

Với các đơn thuốc bí mật tương tự như vậy ở trong cung thì bình thường bọn họ sẽ đem bán đổi lấy tiền và nó chỉ dành riêng cho các quý nhân hay quan lớn, trừ phi Hoàng đế ra lệnh cấm.

Đại tổng quản nói: “Nhưng tên được đề trên đơn thuốc là ‘Một nữ tử và mẫu thân của nàng ấy’.”

Lục Thanh Huyền: “……?” Vẻ mặt chàng bất động trong vài giây hiếm hoi.

“Nghe nói là do Nhàn phi nương nương lệnh cho bọn họ làm vậy. Nhàn phi nương nương nói, Bệ hạ sẽ không trách tội. Ngày ấy mấy vị thái y đó từng đến cung Cảnh Dương để hỏi nhưng đã bị Bệ hạ đuổi về rồi.”

Lục Thanh Huyền hồi tưởng lại lý do ngày hôm ấy mình đã đuổi mấy thái y này đi.

—— À, là bởi vì Nhàn phi ở đây. Nhàn phi đã mang một bát canh đến.

Nàng nói: “Bệ hạ quan tâm đ ến thần thiếp làm thần thiếp vô cùng cảm kích. Nay cơ thể của thần thiếp đã khỏe, nên thần thiếp có nấu bát canh này dâng lên Bệ hạ, xin Bệ hạ nể mặt.”

Khi đó, chàng khá vui vẻ, nhưng chàng vẫn chờ sau khi phê tấu chương xong, mới đến thiên điện uống bát canh nàng mang đến.

Cũng ngay lúc ấy, mấy thái y trong Thái Y Viện tới. Chàng cầm muỗng nghĩ thầm, mấy thái y này tới đây hỏi cụ thể như thế cũng không phải là chuyện gì to tát, bọn họ chỉ là sợ chịu trách nhiệm mà thôi —— từ trước đến nay bọn họ đều như vậy.

Vì thế chàng đã bảo mấy thái y đó đi về. Rồi chàng bắt đầu uống canh. Nhưng bát canh do nàng đích thân nấu không có gì khác so với bát canh do Ngự Thiện Phòng nấu cả. Ngoại trừ vị của nó mặn hơn một chút.

Thật giống như nàng đã bảo người của Ngự Thiện Phòng nấu bát canh này, vì để thể hiện đây là tay nghề của nàng mà cố tình bỏ muối nhiều hơn một chút. Lục Thanh Huyền rũ mi, yên lặng uống hết bát canh, không nói lời nào.

***

“Bệ hạ, ngài đang cười chuyện gì thế?” Đại tổng quản hỏi.

Cỗ kiệu di chuyển ổn định về phía trước, khắp nơi đều là hơi thở của cỏ cây đang sống lại. Lục Thanh Huyền ngồi trên kiệu, trên mặt nở một nụ cười hiếm có, đại tổng quản cũng chưa bao giờ thấy Bệ hạ của hắn cười lâu đến như vậy.

“Chuyện này trẫm đã biết.” Chàng dịu dàng nói, “Cứ tùy Nhàn phi đi.”

Đại tổng quản cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”