Đế Vương Sủng Thần

Chương 93: Thiển nhi, hy vọng nàng có thể hạnh phúc!




Editor: Uyên Xưn

--- ------ ------ ---

Vân Thiển nhìn về phía Tây Lâu Mạch vừa phát ra tiếng nói.

Hắn nhìn nàng, hồi lâu, đôi môi tái nhợt mấp máy, “Nếu như, nếu như người ngươi gặp trước là a, ngươi có đối đãi với ta giống như hắn hay không?”

Mùi máu tanh xông lên theo làn gió, không có một ai nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào bay y thiếu nữ, đôi mắt dưới mặt nạ không người nào có thể thấy rõ.

Gió thổi qua vạt áo, Cô Độc Úy nắm chặt tay nàng, hắn có chút khẩn trương.

“Không biết…..”

Vân Thiển phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi.

Tây Lâu Mạch cười tự giễu, trong lòng đau đớn không nói ra được, nhưng vẫn muốn lấy đáp án, “Tại sao…..” Rất khó hỏi vấn đề đó.

Cô Độc Úy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay nàng.

Vân Thiển ngửa đầu nhìn vào mắt hắn, nàng biết, hắn yêu thương nàng, chỉ có hắn mới đi vào tim nàng, “Bởi vì, ngươi không phải người mà ta thích!” Thanh âm thanh nhã của Vân Thiển truyền đến.

Tây Lâu Mạch sững sờ, ngay sau đó cười tự giễu, vung tay, cho đại quân rút lui.

Thích Uẩn Cẩm phức tạp nhìn Vân Thiển một cái, xoay người đi theo phương hướng khác, hai nam nhân này, không biết mang theo tâm tình nặng nề như thế nào, nhưng nàng biết, một năm sau, có lẽ sẽ không gặp lại.

Một năm này rất ngắn, nhưng trong một năm này đủ để rất nhiều biến hóa xảy ra, lần này bọn họ buông tay đã định trước, cả đời này chỉ có thể đứng xa nhìn Vân Thiển hạnh phúc, chỉ có thể nhìn…..

Vân Thiển lại nhìn sang Cô Độc Hồng, đôi môi dưới mặt nạ mấp máy, “Hi vọng ngươi có thể tìm được hạnh phúc của mình…..”

Nàng cuối cùng không biết nên nói gì với hắn, đây là lời cuối cùng trước khi chia ta, sau đó, nàng nắm ta Cô Độc Úy, đưa lưng về phía Cô Độc Hồng.

Cô Độc Hồng nhìn hai bóng dáng kề cận nhau phía trước, xoay người, dứt khoát mang theo La Sát Môn thoái ẩn giang hồ, bên cạnh nàng đã có người bảo vệ, mình căn bản là dư thừa.

Thiển nhi, hy vọng nàng hạnh phúc!

Gió thổi từ bốn phương tám hướng, mỗi người có một lối đi riêng cho mình, kết thúc từ nơi này, thiên hạ sẽ không còn chiến tranh, tối thiểu hạ sẽ hòa bình trong một thời gian, không ai biết, hiệp ước đó đang nằm trong ngực Vân Thiển.

“Thiển nhi, chúng ta hồi triều thành thân có được không?” Cô Độc Úy ôm lấy Vân Thiển, nhẹ nhàng hỏi.

Vân Thiển ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lấy giọng dịu dàng chắc chắn nói: “Được!”

Cô Độc Úy cong môi, cười vui vẻ.

Khi Vân Phi, Lạc Song nhận được tin tức bọn họ sắp đại hôn, không để ý đến thú vui tiếu ngạo giang hồ mà vội vàng chạy về.

Tổ phụ, tổ mẫu của Vân Thiển đã biết nàng không phải nhi tử từ lâu, chấn kinh đến nỗi chạy từ quê lên, nhưng cuối cùng vẫn là Vân Thiển mất bao công sức khuyên nhủ mới không huyên náo quá lớn.

Họ cũng già rồi, biết Vân Thiên vô hậu, nhưng nếu nàng là hoàng hậu không giống như vậy, lợi dụng việc này khống chế cả hai.

Cô Độc Úy vừa về tới triều đã công bố chuyện đại hôn của hai người với cả thiên hạ, thiên hạ lập tức xôn xao.

Vân công tử, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại là nữ tử, hơn nữa sắp trở thành hoàng hậu.

Tin tức này thật khiến lòng người kinh ngạc.

Hoàng đế Thánh triều đại hôn, khắp chốn vui mừng.

Những đại thần từng cực lực phản đối Vân Thiển nay cũng biết điều ngậm miệng, nữ nhi người ta cũng mang long thai rồi, bọn họ còn có thể nói cái gì…. Cũng không ai biết chuyện sẽ phát triển đến bước này.

Ngày đại hôn, mười dặm phố dài trải thảm đỏ, còn có vô số chủng loại hoa hồng rải đường đón kiệu.

Hoàng đế tự mình đón kiệu, tự mình đón thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay là một ngày đáng nhớ.

Lô Quốc.

Tây Lâu Thiên nghe tin đại hôn, vẻ mặt rơi lệ, ông trời thật biết hành hạ người, thì ra người trong lòng nàng lại là một nữ nhi.

“Công chúa!” Sau lưng mấy nha hoàn đặc biệt khó chịu.

“Khó trách nàng ấy lại cự tuyệt ta, khó trách hoàng huynh đối với nàng ấy nhớ mãi không quyên, vì nàng mà nguyện tranh đoạt giang sơn, chỉ có nàng ấy mới là người xứng để tam quốc tranh giành.”

Tây Lâu Thiên đứng trước cửa sổ, lẳng lặng lau nước mắt, bên ngoài gió thổi, lá rơi đầy đất, trong lòng bi thương.

“Thay ta gửi một phần quà đến Thánh Hoàng Triều, nói với bọn họ, ta chúc họ tân hôn hạnh phúc!” Sau khi nói xong với cung nữ, nàng bước ra khỏi điện.

“Vâng!” Cung nữ cung kính cúi đầu, theo phân phó của công chúa mà làm.

Tây Lâu Thiên đi từ Thiên điện đến điện Thái tử, mùa đông đã qua,  nhưng mà trong hoàng cung Lô quốc là một mảnh yên lặng, cả tòa thành vây trong bị thương, lạnh lẽo đến mất cảm giác.

Tây Lâu Thiên không biết hoàng huynh nghĩ như thế nào, khi nàng nhận được tin này, trong lòng, ở một góc nào đó có thứ gì dần sụp đỏ, không cách nào bù đắp.

Nàng hy vọng hoàng huynh của mình thành toàn cho người mình yêu, nàng không hề đồng ý với cách làm cướp đoạt của hắn, phải giống như Hồng Vương gia, hành động phóng khoáng.

Bóng dáng Tây Lâu Thiên đi trên hành lang dài trống trải của hoàng cung, sau lưng tà váy phượng hòa kéo lê, không có bất kì cung nữ nào theo sau, bởi họ đã bị nàng cho lui xuống hết.

Tây Lâu Thiên tìm được người kia dưới gốc cây khô, chỉ có một mình hắn, lẳng lặng đứng chắp tay, mắt nhìn chăm chú, mất hồn vào nụ hoa héo úa.

Tây Lâu Thiên nhấc tà váy dài, bước lên từng bậc thang nhỏ, đi về phía Tây Lâu Mạch đang quay lưng về phía mình.

“Hoàng huynh…..”

Dưới cây khô, gương mặt đó vẫn tuấn mĩ tuyệt sắc như vậy, ngũ quan như điêu khắc rõ ràng, chỉ là ít đi một phần phóng khoáng không câu nệ.

Hôm nay hắn không mặc triều phục Thái tử, mà khoác lên mình trang phục như lần đầu tiên đến Nhã Các, áo trắng, tóc đen, dưới đôi mày kiếm là ánh mắt tràn ngập ưu thương.

Hắn không quay đầu nhìn Tây Lâu Thiên, chỉ đứng im như một pho tượng.

Hốc mắt nàng đỏ lên, không ngờ huynh muội bọn họ lại cùng yêu một người, nhưng quay đầu lại, trời cao như trêu đùa người, không ai có lỗi.

“Hoàng huynh…..anh cũng nhận được tin tức, có một số việc, không nên cưỡng cầu…. Huống chi hai người họ đúng là yêu nhau…..” Tây Lâu Thiên thiện lương, nàng hy vọng hai người kia thực sự hạnh phúc.

Tây Lâu Mạch vẫn đứng im như cũ, không có một chút phản ứng.

“Thật ra thì, như Hồng Vương gia mới thật sự là yêu, hoàng huynh, thật ra thì huynh chưa thật sự hiểu yêu là gì, huynh chỉ muốn cướp đoạt, chưa từng nghĩ tới dùng phương thức khác để cảm động người ta. Cô Độc Úy cũng bởi vì hy sinh cho người kia rất yêu, nên mới có được tình yêu…..”

Ai cũng biết Cô Độc Úy đã từng bỏ qua ngôi vị hoàng đế, nếu không phải chuyện sau này có Hồng Vương gia tham gia, có lẽ mọi chuyện sẽ không thay đổi như vậy.

Tây Lâu Thiên không để ý tới Tây Lâu Mạch có nghe lời mình hay không, nàng ngửa đầu đè nén nước mắt, thật ra thì thanh âm của nàng đã có chút nghẹn ngào, nhưng ngược lại bản thân lại muốn an ủi hoàng huynh, cố gắng thuyết phục mình không cần bi thương, kết quả như thế này không phải rất tốt sao?

“Hoàng huynh, cho nên, xin huynh hãy buông tay thôi. Đừng tự đè nén bản thân, anh cũng không hiểu rõ người kia, có những thứ không phải huynh lấy được thì có thể có được, lòng của nàng ấy, các huynh vĩnh viễn cũng không có được…..”

Tây Lâu Thiên hít mũi, tiếp tục nói: “Bởi vì các huynh từ đầu tới cuối không chịu tự đối diện, yêu, cũng không phải cướp lấy, kính xin hoàng huynh hiểu rõ, chớ làm chuyện khiến bản thân hối hận, lại càng không muốn bức chết người mình yêu, như vậy lòng sẽ đau hơn so với lúc này….” Sau câu này, Tây Lâu Thiên cũng không nói thêm gì nữa.

“Yêu?” Hồi lâu, tấm lưng thẳng của Tây Lâu Mạch chậm rãi xoay lại, đôi mắt hoa đào là một mảnh sương mù, hình như có thứ gì đó vây khốn không xua đi được.

Nàng gật đầu với hoàng huynh mình, “Hoàng huynh không biết yêu là gì…..” 

“Yêu sao?” Đã từng có một người nói những lời như vậy, nói hắn không hiểu thế nào là yêu. Chẳng lẽ hắn thật sự không hiểu, vậy thì vì nguyên nhân gì, người kia không chọn hắn?

Tây Lâu Mạch ngẩng đầu thê lương nhìn bầu trời, gió thôi tung tà áo trắng, “Thì ra là vậy.” Hắn không khỏi bật cười, giống như đang cười nhạo bản thân, mà cũng không giống.

Thật ra thì hòa ước hôm đó hắn vô cùng rõ ràng, ở đó ghi không phải một năm, mà là cả đời.

Nhưng hắn đã kí không chút do dự, coi như là bồi thường một thứ gì đó, có lẽ làm như vậy chưa chắc đã được người kia tha thứ, nhưng mà hắn lại vẫn làm.

“Nàng nói đúng, chúng ta không hiểu yêu là gì.”

Không biết qua bao lâu, Tây Lâu Mạch mới khẽ thở dài, bước từng bước nhỏ xuống bậc thang dài hướng vào thâm cung.

“Hoàng huynh?” Tây Lâu Thiên yếu ớt gọi.

“Hoàng huynh của muội đã kí hòa ước cả đời không xâm phạm, thiên hạ muốn loạn, phải chờ ta chết già mới có thể xảy ra.” Giọng nói du dương của hắn truyền từ xa lại.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tây Lâu Thiên phát ra ánh sáng lạ, “Là thật? Hoàng huynh….chờ muội với!”

Nàng nhấc váy đuổi theo hắn, hai huynh muội sóng vai đi bên nhau, hết sức nhẹ nhành, hình như sau cơn mưa trời lại sáng.

Thuật quốc.

Thích Uẩn Cẩm một thân hắc bào đứng trước lan can cung điện Ngọc Thạch, phía sau là hai người áo đen đang quỳ một chân, “Đều đã đưa rồi?” Thanh âm lạnh lẽo không nhìn ra tâm tình lúc này của hắn.

“Bẩm Thái tử điện hạ, đã đưa rồi!” Dứt khoát trả lời.

“Đi xuống đi.” Thích Uẩn Cẩm khẽ phất tay.

“Vâng!” Hai người khom lưng, lùi về phía sau, còn lại một người mặc hắc bào đứng yên đó.

Hai người kia sắp đại hôn, nhưng tâm tình hắn lúc này lại bình tĩnh lạ thường, giống như chuyện này chưa bao giờ phát sinh, sự xuất hiện của hắn chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, sẽ không ai biết có một người như hắn.

Chắc hẳn người có hai má lúm đồng tiền đó đang hạnh phúc cũng sẽ không nhớ đến mình, nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của nàng, Thích Uẩn Cẩm nhận ra nàng chưa từng có nụ cười thật lòng.

“Như thế, chính là cách tốt nhất, coi như hòa ước đó bản cung làm sính lễ cho các ngươi.” Hòa ước cả đời.

Nam tử hắc bào xoay người vào hành cung dài, ở đó sớm đã có cung nữ chờ hầu hạ.

Thánh Hoàng triều, pháo nổ đầy trời, cả bầu trời đêm sáng như ban ngày.

Cô Thiên Quyết và Thủy Thu Hương đã quay lại với nhau, thời khắc này đang rời Lô Quốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, thấy Thánh Hoàng triều một mảnh vui mừng.

Thủy Thu Tích không tiếp tục trở về Thánh Hoàng triều, chỉ có Thủy Thu Hương biết người kia đi đâu, không người nào biết Thủy Thu Tích sống hay là chết, nàng ấy chỉ báo nơi của mình để mọi người khỏi phải đi tìm.

Chỉ là nơi đó cũng biết là đâu.

Cô Độc Hồng cũng không biết đi đâu, cũng không xuất hiện nữa, nhưng mà, cái bóng lưng lạnh lùng vô tình đó lại nhiều hơn một cô gái trẻ bên người.

Về phần Hoa Huyên Lãnh có đả động được nữ nhân tên Thấm Lan không, không ai biết được, thần y mĩ danh có lẽ đang chìm nổi trên còn đường tìm thê.

Vân gia từ đó cũng ít đi một nhi tử, lại nhiều thêm một nữ nhi.

Mà giờ phút này, nữ nhi của bọn họ đang ngồi cùng Thánh hoàng đế trên mái ngói, tựa vai vào nhau, lẳng lặng nhìn pháo hoa.

Vân Thiển và Cô Độc Úy bỏ đi giá y trên người, mặc trang phục bình thường, giống như lúc ở Nhã Các.

“Thiển nhi….đêm đã khuya…….” Nam nhân nhắc nhở.

“Ừ, pháo hoa này không tệ, ngắm thêm một chút, ngày mai không còn nữa.” Vân Thiển tựa đầu vào bả vai rắn chắc, nhìn bầu trời, môi mỏng khẽ nở nụ cười hạnh phúc.

“Thiển nhi, nên làm chuyện chính rồi….” Giọng nói trầm thấp mang theo hấp dẫn vang lên tai, ý đồ rõ ràng như thế, Vân Thiển còn không biết mới lạ.

“Ta mệt mỏi, để cho ta yên tĩnh một lát thôi….”Nàng tìm vị trí thoải mái trong lồng ngực hắn mà dựa, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng pháo hoa nổ.

Cô Độc Úy thấy mĩ nhân chủ động tựa vào người, khóe môi tà ác nhếch lên, bế ngang cô gái mặc tuyết y, “Thiển nhi, đây chính là nàng tự đưa đầu vào lưới.”

Vân Thiển cả kinh, đôi mắt mở to, “Úy ca ca, ta đan mang bầu, ngươi không thể làm cái kia….”

Độc Cô Úy cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào tai nàng, mang theo giọng nói có lực, “Thiển nhi, ta sẽ cẩn thận không làm nó bị thương, tối nay hãy ngoan ngoãn ở cùng ta….” Phía sau lời nói dần biến mất khỏi tiếng nổ vang vọng.

Độc Cô Úy ôm ngang Vân Thiển vào lòng, không kịp chờ đợi đi về hướng Tử Kim điện.

Thiển nhi, giờ này nàng hẳn là hạnh phúc!

Mấy người đàn ông đồng thời nhìn về bầu trời đen đặc, nơi đó có pháo hoa nở rộ.

--- ------ ------ ------ ---

HOÀN CHÍNH VĂN