Đế Vương Sủng Thần

Chương 64-1: Sinh tử của doanh doanh (phần 1)




Nhiều năm qua, Vân Thiển một mực rèn luyện nhưng không để lộ ra ngoài, cho nên không ai có thể thấy được hào quang chân chính của kiếm trong tay nàng.

Kiếm khí ép người, trời đất tràn đầy thê lương cùng sát ý. Thân thể Vân Thiển, mỗi chỗ đều toát lên một loại ánh sáng chói mắt. Tây Lâu Mạch vội vàng huy kiếm, hàn quang đen nhánh trực tiếp thẳng vào cổ họng Vân Thiển. Hàn khí còn chưa tới, nhuyễn kiếm đón gió, kiếm khí rét lạnh đạp gió bay đến!

Vân Thiển như vậy làm cho lòng người kinh hãi, cái này chính là đang liều mạng. Tây Lâu Mạch lúc này cũng không dám suy nghĩ nhiều, Vân Thiển quyết tâm muốn giết hắn tại nơi này, nếu như hắn không chống trả, như vậy chỉ còn một đường chết. Nhuyễn kiếm của Vân Thiển đến gần, bước chân Tây Lâu Mạch chuyển động, lui về sau bảy thước, sống lưng đã dán thẳng vào một thân cây khô héo.

Vân Thiển biến chiêu, thẳng tắp đâm ra, nhuyễn kiếm biến ảo như xà kiếm, sống kiếm như thẳng hướng vào cổ Tây Lâu Mạch, nhưng mũi kiếm lại quay đầu vọt về hướng mặt hắn.

“Đinh!” Hai ngón tay kẹp lại, mũi kiếm cách mắt hắn vài phân, mặt Tây Lâu Mạch không chút thay đổi định trụ lại vòng qua mũi kiếm. Tay Vân Thiển chấn động, bắn ra, kiếm theo đầu ngón tay văng ra, vạch về phía trước một đạo hàn khí. Chiêu này làm Tây Lâu Mạch không thể lui được nữa, thân mình bỗng nhiên trượt về phía trên thân cây.

Vân Thiển mím môi thật chặt, bay lên trên cao, nhuyễn kiếm vội vã hóa thành một đạo hồng quang. Kiếm và người tựa như đã hợp làm một, kiếm khí bức người, tội cho những lá khô rơi xuống lả tả.

Không nhận được bất kỳ chỉ thị nào nên những người sau lưng không dám vọng động, bọn họ chỉ có thể đề phòng người của đối phương có thể thừa dịp bọn họ không chú ý mà đi về phía hai người đó đánh lén, Doanh Doanh lạnh lùng đứng cách cửa đó không xa, trong lòng vạn phần khẩn trương nhìn hai người đang đánh nhau, dù sao thì võ công Tây Lâu Mạch cũng không phải yếu hơn công tử nhà nàng, hai người đã so với nhau vài chục chiêu, nhưng vẫn bất phân thắng bại như cũ, đây cũng chính là lo lắng của Doanh Doanh.

Giống như vậy, người bên này của Tây Lâu Mạch tuy nhiều, nhưng đối mặt với mệnh lệnh không cho phép động thủ, bọn họ ít nhiều cũng sẽ lo lắng Tây Lâu Mạch sẽ bại dưới tay Vân Thiển, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra được, đã được vài chục chiêu, nhưng Tây Lâu Mạch rất ít phản công, chỉ tránh không công, nên thoạt nhìn có chút chật vật.

Hai bạch y tinh khiết trong đêm tối không ngừng đối đầu với nhau, thê lương nhưng cũng không kém phần diễm tuyệt.

Dưới chân Tây Lâu Mạch rung lên, đã xẹt qua một đường kiếm khí, lá khô bay xuống, thân thể bộc phát hàn quang sáng lạng, giống như giao long nhảy lên, lại tránh thoát một kiếm của Vân Thiển.

Nhìn Tây Lâu Mạch liên tiếp né tránh, môi mỏng dưới mặt nạ khơi lên lãnh ý, không ai có thể dùng cách trốn tránh không ra tay mà có thể chống lại nàng, một chiêu này của nàng là muốn ép Tây Lâu Mạch ra tay. Đột nhiên, nhuyễn kiếm trong tay, mang theo một tiếng thét dài không dứt như rồng ngâm, bạch y lộn một vòng trong không trung, trong chốc lát người của nàng đã nhảy lên bên trên hắn, nhuyễn kiếm đột nhiên hóa thành vô số quang ảnh, hướng về phía đầu Tây Lâu Mạch mà đổ xuống.

Tây Lâu Mạch lập tức thất sắc cả kinh, một chiêu này để cho hắn không thể tránh né. Sắc mặc không tốt, hắn không thể suy nghĩ nhiều, nhanh chóng vận khởi thân pháp tuyệt thế, thân pháp phiêu dật như trích tiên, đồng tử tập trung chặt chẽ vào kiếm Vân Thiển. Uy lực một kiếm này của nàng, đã đánh lấy toàn bộ hồn phách người nhìn (ý là làm người ta mê muội đóa mà), dưới tình huống này, kiếm của Vân Thiển cũng có một phần sắc bén của nam nhi, kiếm khí bàng bạc trong nháy mắt phát ra, tựa hồ như vô số chiêu vừa rồi chỉ vì đợi chờ một chiêu này phát ra.

Trong bóng tối vô tận, sát khí bén nhọn càng vội vàng gần, vô số đạo kiếm quang lập tức sẽ chạm đến thân thể.

Phạm vi chung quanh Tây Lâu Mạch trong vòng ba trượng, cũng bị kiếm khí bao phủ, bất luận né tránh ở phương hướng nào, cũng đều không thể tránh khỏi. Thuộc hạ của hắn nhất thời hoảng loạn rút kiếm xông lên, Doanh Doanh thấy vậy, tay nhanh chóng đưa lên, “Đinh đinh đinh...” mấy chục tiếng va chạm vang lên triệt để trong đêm tối.

Ba người bên cạnh Tây Lâu Mạch không khỏi kinh hãi, đồng thời quay đầu nhìn qua, Sỡ Hổ, Sờ Hề chủ động công trước, Tử Nguyên to con cầm trường kiếm chạy thẳng đến phía trước.

Thấy ba người này vừa quay đầu lại liền muốn đi đến chỗ của mình, sắc mặt Doanh Doanh ngưng trọng, ống tay áo dài chém ra, kình phong phát ra là lúc người đã nhảy lên vọt qua người giáp công, đi đến phía sau lưng.

Mới vừa rồi Doanh Doanh không phản ứng mau, hơn nữa khinh công nàng rất cao, ngoài ra cũng do ba người này không biết nàng như thế nào nên nàng mới có thể tránh thoát. Nhìn ba người này, Doanh Doanh nhíu mắt, trong lúc nhất thời người của hai bên có thể cầm cự không giao đấu, sát khí cùng hàn khí bao phủ trong lòng người.

Bọn họ theo bản năng lần nữa đưa mắt về phía hai người đang dưới ánh trăng, bọn họ cũng biết lúc này nếu bọn họ động thủ, nhất định chủ tử của bọn họ sẽ không tha thứ cho bọn họ.

Chỉ nghe “đinh” một tiếng, tia lửa văng ra khắp nơi.

Bước chân Tây Lâu Mạch hết sức gian nan, kiếm của Vân Thiển xẹt qua trước mặt hắn đâm thẳng đến áo hắn, cứng rắn dừng trên mặt đất, hắn vất vả tránh thoát một kiếm, trở tay nhấn thân kiếm. Hai người giằng co, sát khí nồng hậu kinh người.

Khóe miệng Vân Thiển cong lên đầy lãnh ý, kiếm động, tay kia vừa đặt tại trên thân kiếm của nàng bị chấn động nên có chút tê rần, hắn vừa thu thế vừa chủ động hướng Vân Thiển công kích.

Lần này đến lượt hắn tiến tới, tay áo trắng vung lên, trên tay đã có thêm một chủy thủ vô cùng sắc bén.

Con ngươi Vân Thiển co rụt lại, kiếm trong tay một lần nữa lại hóa thành xà đi tới.

Chủy thủ trong tay Tây Lâu Mạch, tiến lên đón lấy kiếm phong. Mà trong nháy mắt, kiếm khí đầy trời đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, đôi mắt mặc ngọc kia bình tĩnh như nước, một khắc kia khi đang xuất kiếm, nàng đột nhiên thu thế, thật đúng là làm cho người ta giật mình không dứt, Tây Lâu Mạch đã ra chiêu, không thể thu hồi, nàng làm như vậy là không phải tự tìm cái chết hay sao. Nhìn Vân Thiển đang đứng yên chờ đợi, chủy thủ trong tay Tây Lâu Mạch run lên, đang lúc hắn cắn răng muốn hết sức thu chiêu, chỉ thấy kiếm của nàng vẫn giơ ngang ngực, tụ tập chân khí.

Quanh thân lượn lờ vô số kiếm quang, trong đêm đen, càng làm cho nàng trở nên phong hoa tuyệt đại, mặc cho chân khí cuồng cuộng bộc phát, mắt lạnh lẽo, trường kiếm như thủy triều thoát ra ở một bên thân, đột nhiên chém ra một mảnh bạch quang sáng lạn, tựa như tinh tú từ không trung rơi xuống, quầng sáng như mũi tên bắn nhanh đến. Rồi sau đó trường kiếm như trốn thoát ra ngoài, kiếm quang chói mắt xông thẳng lên, tựa như ngân long, phảng phất như tia chớp rớt xuống từ trên trời.

“Phanh!” cả người cằm chủy thủ thẳng tắp dán lưng vào tường, mùi màu tanh xộc lên, bạch y nhuộm từng đóa hồng mai kinh diễm, chói mắt!

“A!” Bị bắt dính trên tường, đột nhiên Tây Lâu cười khẽ một tiếng thê lương, cũng không biết hắn đang cười sự ngu xuẩn của mình, hay đang người người thiếu niên trước mắt hắn.

Khoảng cách gần như vậy, hắn có thể thấy được đôi mắt đầy hàn khí lẫn sát ý của nàng, lần đầu tiên, Tây Lâu Mạch biết, Vân Thiển cũng không phải là người ôn nhu như bề ngoài, vì người kia, nàng có thể bỏ đi tầng ôn nhu đó, hóa thân làm ác ma, thay nam nhân kia che đao chắn kiếm.

Tất cả đều vì người kia, như vậy....chính hắn lại được coi là cái gì!!!

Tay trái để nơi ngực của hắn, tay phải nắm vào kiếm đang xuyên thẳng qua vai hắn đâm vào tường, sức mạnh to lớn vậy, tường cũng như bị nứt ra. Nhưng mà...nam nhân trước mặt này vẫn còn đang cười, giống như muốn cho người khác bóp chết nụ cười này, đôi mắt dưới mặt nạ của Vân Thiển còn lạnh lùng hơn.

“Điện hạ...” vài giọng nam mang theo chiến ý đồng thời vang lên, rối rít giơ kiếm.

“Chỉ cần Thái tử Lô quốc không nhúng tay vào chuyện của tối nay, sáng mai lập tức rời khỏi Thánh Hoàng triều, cái mạng này của ngươi có thể giữ được, nếu không...” sử dụng thêm một chút lực trên kiếm, máu trào ra nhanh hơn.

Mắt hoa đào khẽ nheo, “không nghĩ tới vì hắn, mà ngươi cái gì cũng nguyện ý làm!”

“Đây là câu trả lời chắc chắn của thái tử Lô quốc” Nàng không muốn cùng những người này nói nhảm quá nhiều, bây giờ không biết Cô Độc Úy đang phải đối mặt với cái khó khăn gì đây, nên nàng phải mau chóng xử lý ở nơi này.

Tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Vân Thiển, Tây Lâu Mạch lại cười một tiếng, “Xem ra ngươi không kịp chờ đợi muốn trở về bên cạnh hắn rồi, đáng tiếc, tối nay...Cô Độc Úy phải táng thân nơi hoàng cung thôi...” Nghĩ đến nam nhân kia phải rời xa nàng, Tây Lâu Mạch có một loại sung sướng không sao nói được thành lời. Chỉ cần người kia mất đi, người trước mắt này sẽ thuộc về...Nhíu mày, hắn là sao đây, sao hắn lại có loại ý niệm này chứ...

Thân kiếm của Vân Thiển trong chốc lát đâm càng sâu hơn, “Nếu hắn chết, tất cả những người có liên quan đều bị hủy diệt...” Mắt của nàng, hơi thở của nàng đều tản mát ra loại khí tử vong.

Tĩnh lặng như chết.

Bộ dáng điên cuồng đó, bộ dáng như muốn ăn thịt người, Vân Thiển lãnh khốc vô tình, Tây Lâu Mạch hắn sẽ vĩnh viễn không quên, lúc ấy nếu hắn nói thêm một chữ, nhất định sẽ chết tại chỗ.

Thiếu niên thần tiên Vân công tử chân chính bị mặt nạ che dấu, nhưng không cách nào che dấu được đôi mắt huyễn hoặc lòng người cùng hơi thở tản mát quanh thân một cách tự nhiên. Nàng như vậy, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân được thế nhân công nhận, không người nào có thể so được.

Gió lạnh đêm tối thổi qua, bạch y mờ ảo.

“Mong thái tử Lô quốc nhớ một kiếm hôm nay của Vân mỗ...” Vân Thiển bỗng kéo nhuyễn kiếm ra, một đạo máu phun ra, nàng nhẹ nhàng tránh thoát huyết dịch vẩy ra.

“Điện hạ...” Thân hình Vân Thiển vừa dời đi, một đám người lập tức dân lên, Tây Lâu Mạch đang ở vách tường khoát tay chặn lại, ngăn bước chân họ lại.

Tây Lâu Mạch cũng không thèm nhìn tới vết thương trên người mình, mắt hoa đào sâu kín nhìn thiếu niên khắp người hàn khí ở trước mắt, vô luận như thế nào, người thiếu niên này rốt cuộc cũng làm cho người ta lâm vào mê loạn, trong lúc bất chợt, đáy lòng Tây Lâu Mạch cố gắng tìm kiếm một lỗ hỏng, người thiếu niên này không phải là người mình không thể có! Cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ đem người này cột thật chặc bên mình, khóe miệng nhẹ nhàng lướt qua một chút ý cười...

Nhưng mà nụ cười như vậy làm cho đồng tử của Vân Thiển thắt lại, trong bóng tối, nàng có thể thấy được hình ảnh ngược lại của mình trong đôi mắt anh đào kia, điều này làm cho nàng cảm thấy không được thoải mái, loại cảm giác đó không thể nói ra thành lơi, nhưng luôn cho nàng cảm thấy nàng rất muốn trực tiếp bóp chết nụ cười kia.

Nàng rất không thích nụ cười như chiếm được của riêng đó.

Lạnh lùng nhấc vạt áo lên, chầm chậm lau chùi máu trên nhuyễn kiếm, động tác cực kỳ tao nhã, đem thân kiếm kia lau đến khi sáng bóng. Vân Thiển thường ngày ôn nhu, nhưng giờ khắc này làm cho người ta như gặp được tử thần, thở cũng không dám thở mạnh.

“Như vậy, Bổn cung còn phải đa tạ Vân công tử hạ thủ lưu tình, không lấy mạng Bổn cung...” Chữ cuối cùng bị hắn nhẹ nhàng nuốt vào, đôi mắt hoa đào tản mát ra ánh sáng rực rõ, có có một tia vui vẻ, tựa hồ như giờ phút này, người bị thương kia không phải là hắn.

Tây Lâu Mạch như vậy càng làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị, có cảm giác nói không nên lời, Vân Thiển thật rất muốn trở lại đâm một kiếm vào tim hắn, để xem hắn còn có thể cười được nữa không.

Vân Thiển nheo mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi hẳn nên tạ ơn ngươi là thái tử Lô quốc, chứ không phải là một tên sứ thần bình thường” Kiếm một lần nữa được thu hồi vào eo nàng, Vân Thiển nghiêng người, ánh trăng chiếu vào một nửa mặt nàng tạo ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Nụ cười Tây Lâu Mạch càng tăng lên, đóa hồng mai trên đầu vai hắn càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ yêu nghiệt, nhẹ nhàng liếm môi, chậm rãi đến gần người nàng.

Mà thân thể Vân Thiển thì lạnh lùng đứng thẳng, mặc cho hắn tùy ý nhìn chằm chằm đánh giá chính mình.

Ánh mắt của nam nhân này tựa hồ như muốn đem nàng ăn vào bụng, rõ ràng là nàng thắng, vì sao nàng có thể có loại cảm giác này? Vân Thiển nhíu mày.

Nhưng có điều Vân Thiển không biết, nếu vừa rồi không phải vì Tây Lâu Mạch không đành lòng thương tổn đến nàng mà thu thế, kiếm vừa rồi của nàng cũng chưa chắc sẽ đâm trúng hắn.

“Nga! Vậy xem ra địa vị của bổn cung đã cứu mạng của bổn cung rồi...” Mang theo thân thể đầy máu mà tiến đến, Tây Lâu Mạch cao hơn Vân Thiển một cái đầu, đi tới trước người nàng, cúi đầu bên tai nàng nói, “Hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt, Thiển nhi có thể đối đãi với ta ôn nhu một chút...” lời nói nhẹ nhàng, mang theo đầy ý trêu đùa.