Đế Vương Sủng Thần

Chương 11: Ông trời tác hợp




Là ai? Là ai dám cùng đương triều Hồng vương gia nói như vậy? Hắn không muốn sống sao?

Âm thanh truyền từ lầu ba, ngẩng đầu, là gian phòng kín không kẽ hở. Chẳng lẽ là thái tử điện hạ? Nhưng thanh âm này…

Khi mọi người đều đang tĩnh tọa chờ Hồng vương gia đại phát thần uy, trong hàn mâu của Cô Độc Hồng hiện ra một đạo hào quang, bàn tay to uy nghiêm vung lên, bọn thị vệ vây quanh trong Nhã Các dạ một tiếng thối lui ra cửa.

Mọi người choáng váng! Nghe lời như vậy? Tuy nói là lui ra ngoài, nhưng cái loại cảm giác này vẫn từ ngoài cửa mơ hồ tản vào, khiến cho người ta cả người không được tự nhiên.

“Như thế liệu có vừa lòng?” Trong thanh âm lãnh ngạnh mang theo vài điểm sự mềm mại, cảm giác như loại nào tình tố dâng lên. Có lẽ này ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhận thấy, nhưng Tây Lâu Mạch ngồi trong nhã gian lại chú ý tới chi tiết này, có chút thâm ý quét nhìn qua lại lầu ba cùng Cô Độc Hồng, khóe miệng nhấc lên nụ cười bí hiểm.

Nguyên bản mọi người cho rằng lầu ba hội truyền đến thanh âm vừa lòng, nhưng, ngay sau đó, mọi người hoàn toàn cứng ngắc. “Không hài lòng!” Ngay cả nói ‘không hài lòng’ cũng là thấm vào lòng người như thế, thực muốn nhìn một chút người ở lầu ba là ai .

Thực ngoài ý muốn chính là, Cô Độc Hồng cư nhiên nở nụ cười. Chẳng lẽ thiên yếu hạ hồng vũ (cụm này ta không hiểu)? Cái người lãnh ngạnh này cười lên thật đúng là không phải bình thường xinh đẹp! Có chút không tin đây là Hồng vương gia trong lời đồn lãnh khốc vô tình. Sẽ không phải là dấu hiệu trước khi bão táp bộc phát đi? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều theo bản năng chuẩn bị chạy trốn.

“Người đâu!” Thanh âm như nước lũ của Cô Độc Hồng truyền ra, một tiểu đầu lĩnh lập tức chạy vào, thi lễ với Cô Độc Hồng.

“Vương gia!”

“Rút về thành, nơi này đã có bổn vương…” Lại vung tay lên, đuổi đám thị vệ kia đi .

Đầu lĩnh kia không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn lĩnh mệnh rút về thành .

Chỉ đơn giản như vậy? Không phải hẳn là một hồi huyết tinh quyết đấu với lầu ba sẽ đến sao? Mọi người kinh ngạc!

Đám người kia vừa đi, toàn bộ Nhã Các lúc này có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng thuận hơn. Mọi người cảm kích nhìn về phía lầu ba, nhưng tiếp đó, bọn họ cũng không có như ý nghe được cái thanh âm kia, có chút thất vọng đặt ánh mắt lên trên vũ đài.

Doanh Doanh cho đám vũ cơ lui xuống, trên vũ đài sắp xếp giấy và bút mực, đặt một tờ giấy Tuyên Thành lớn, đợi chủ nhân đến vẽ.

Mọi người tò mò, vũ mặc lộng họa Nhã Các mỗi năm một lần chẳng lẽ tới sớm? Trong Nhã Các hưng phấn! Đương nhiên, trừ bỏ Hồng vương gia của chúng ta đang lãnh băng băng ngồi cạnh nơi Hồng Lăng rơi.

Tây Lâu Mạch cảm thấy kỳ quái, bọn họ mới đến quý quốc, đối với chuyện tình của Nhã Các cũng không biết rõ, không rõ mọi người vì sao hưng phấn như vậy.

“Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân muốn tới?” Vài thương nhân đến từ nước hắn nhịn không được hỏi một người trung niên bên cạnh đang hưng phấn đến phân không rõ đông nam tây bắc.

“Không đoán chắc được!” Mặt mày hồng hào đáp một câu.

Không đoán chắc được? Không đoán chắc được mà các ngươi còn hưng phấn như vậy?

Doanh Doanh cẩn thận hết thảy bố trí tốt ở trên đài, một đám thị nữ, thị nam đều chỉnh tề lui xuống, chỉ còn lại mình Doanh Doanh đứng ở bên đài mỉm cười nhẹ gật đầu về phía lầu ba.

Lúc này, đám người nghe nói mà đến nhiều không kể xiết, trong lầu một Nhã Các lập tức đầy ắp người.

Cô Độc Hồng nhíu mày trì cầm một trà bánh cho vào miệng, hoàn hảo mọi người còn biết dưới Hồng Lăng là Thánh Triều đệ nhất vương gia, không dám chen về phía hắn.

Mọi người ở lầu hai nhướn cao cổ, có đơn giản chỉ ngửa đầu đứng ở bên hành lang gấp khúc nhìn lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng chuông thanh thúy dưới Hồng Lăng!

“Thái tử, xem ra là người ở lầu ba muốn đi xuống!” Lam y nam tử ló đầu, nhìn Hồng Lăng thật dài kia rơi xuống, hứng thú nổi lên!

Tây Lâu Mạch gật gật đầu, ánh mắt không khỏi theo Hồng Lăng nhìn lên.

“Linh ~!” Dây nhỏ ở lầu ba bị người cắt đứt, phát ra một tiếng chuông thanh thúy dễ nghe.

Đến đây!

Tim đập rộn lên!

Hành lang gấp khúc ở phong bế lầu ba nháy mắt bị kéo ra, lộ ra hiện trạng tráng lệ của hành lang gấp khúc.

“Linh ~!” Hồng Lăng lúc này động, tự động chuyển qua trung tâm vũ đài, chiều dài ngắn lại, Linh Đang to to vừa vặn chạm vào trên thảm nhung màu đỏ, hợp thành một đường!

Cửa sổ vốn đang đóng mở ra, một bóng dáng tuyết trắng nhoáng cái liền đứng trên hành lang gấp khúc, mọi người còn chưa tới kịp thấy rõ người, bên cạnh hắn một người lắc mình bay ra, liền cùng cái bóng dáng màu trắng kia hướng hồng lăng bay ra.

Mọi người trừng lớn tròng mắt nhìn về phía hai người cùng một chỗ trên Hồng Lăng, há hốc miệng không phát ra được thanh âm nào.

Tóc dài đen óng chảy xuống, mang theo một cỗ lực dụ hoặc, hấp dẫn ánh mắt chuyên chú của mọi người, không nỡ rời ra nửa phần.

Tuyết y theo hạ xuống mà nhẹ nhàng phiêu linh, mang theo thần thánh khiết quang chậm rãi rơi xuống. Hai người này vừa xuất hiện, đập vào mắt người đầu tiên, là bóng dáng màu trắng kia. Dáng người tinh tế như nữ tử, tản ra thần thánh quang mang không thể xúc phạm, sáng sủa nhu hòa mang đến một lực hấp dẫn trước nay chưa từng có, thật là một nam tử như thần tiên! Một trương mặt nạ nửa mặt thủ công điêu khắc tinh xảo che lấp đường nét gương mặt, lại tăng một tầng cảm giác thần bí!

Một đôi mặc ngọc con ngươi tách ra quang mang của nó, dưới mặt nạ, chỉ lộ ra cái cằm hoàn mỹ cùng bạc môi dẫn người mơ màng.

Hoa y lay động, ngũ quan tuấn mỹ như đao khắc, vừa tà ác lại mang theo một chút ôn nhu! Khí chất phát ra trên người hắn có chút phức tạp, như là nhiều loại khí chất hỗn hợp, vừa có chút ôn nhu trong tuấn mỹ, lại có chút tuấn tú cùng không linh độc đáo của chính hắn! Cả người phát ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ, trên khuôn mặt tà mị mà tuấn mỹ lúc này chứa đựng một chút sủng nịch cười.

Nhưng không ai biết, một chút sủng nịch cười kia là vẻ mặt chỉ có khi đối mặt với bạch y nam tử giam trong tay hắn!

Tuyết trắng nam tử kia từ trong chế trụ gắt gao của tà mị nam tử, chậm rãi theo Hồng Lăng lướt xuống vũ đài.

Hai người này một tà mị một như tiên (gốc: nhất tà nhất tiên) vô luận nhìn như thế nào, liền thấy thật thích hợp, giống như trời sinh xứng đôi như thế. Rõ ràng là hai cái nam tử, nhưng lại làm cho người ta cảm giác chính là ông trời tác hợp! Trời sinh liền nhất định là một tổ hợp hoàn mỹ!

Chính là cái thứ ‘ông trời tác hợp’ chết tiệt này, Cô Độc Hồng nắm ly trà trong tay, khi nhìn đến hai người ôm nhau xuất hiện, một cỗ khói trắng từ lòng bàn tay toát ra. Cái chén cứng rắn bị hắn biến thành bột phấn, hàn khí lạnh lẽo trên mặt càng tăng.

Tuy rằng tuyết bạch y nam tử mang mặt nạ nửa mặt, nhưng chỉ bằng những bộ phận lộ ra liền đủ khiến cho người mơ màng mấy ngày liền, nam tử thần tiên thế này, khó trách hội làm Thánh Triều thái tử điện hạ buông hết thảy sở hữu, thậm chí là truyền ra đồn đãi thái tử điện hạ đoạn tụ, hiện tại xem ra là không giả. Nhìn bạch y nam tử hé môi mỉm cười, trên miệng mọi người không khỏi lưu lại chất lỏng không rõ (nước miếng đó), lúc này nếu đổi lại là bất kỳ nam nhân nào khác, cũng hội làm như vậy.

Đi xuống vũ đài, bạch y nam tử được buông ra, hoa y nam tử kia tà mị cười, hoàn toàn không đem cái gì mà đệ nhất vương gia, Lô Quốc thái tử để vào mắt. Giống như trong mắt hắn, chỉ có bạch y nam tử đứng ở trung tâm vũ đài, cả đời ý cười, cả đời sủng nịch đều chỉ dừng trên người bạch y nam tử.

“Vì nghênh tiếp nước ta Triều yến cùng với các quốc gia sứ thần ba ngày sau sẽ đến, Vân Thiển hôm nay ngay tại này Nhã Các bêu xấu !” Như gió xuân thổi qua, nghe thấy thanh âm này là một loại hưởng thụ!

“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”

Không biết là người nào đầu tiên la lên một câu như vậy, trong Nhã Các, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên! Ngay cả đám quan thần tiểu thư thiên kim tránh ở lầu hai, rốt cuộc bất chấp hình tượng nhướn cổ qua hành lang gấp khúc, nhìn về phía bạch y nam tử trên vũ đài.