Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Đêm.
Vầng trăng từ từ nhô lên cao, tròn vành vạnh, mang tới cho nhân gian thứ ánh sáng êm dịu.
Lãnh Nguyệt một thân tử y yên lặng ngồi trong đình nhỏ của Nguyệt Cung-Cẩm Tú Đình. Dung nhan không được gọi là khuynh thành khuynh quốc nhưng từng đường nét trên gương mặt đều đặc biệt hoà hợp, tạo cho nàng một vẻ đẹp riêng khó nói. Ánh trăng nhu hoà bao bọc lấy cơ thể và gương mặt, khiến nàng càng thêm quyến rũ và bí ẩn.
Đặt Lệ Huyền Cầm lên bàn ngọc, nàng khẽ nhắm mắt, nhớ lại chuyện đau lòng của kiếp trước. Từng hình ảnh của nàng và Thanh Hoàng lần lượt hiện ra, ngón tay thon dài cũng dần chuyển động.
Ban đầu là hình ảnh hắn tỏ tình với nàng. Khi đó nàng đã chân chính là Vương của giới sát thủ. Thế nhưng trước mặt nam nhân này, trái tim cũng không tự chủ được mà gia tốc.
Thanh Hoàng và Dạ Minh Nguyệt kiếp trước không những là bạn thanh mai trúc mã lại còn là đồng đội kề vai sát cánh, vào sinh ra tử cùng nhau nên cũng chẳng có gì lạ khi nàng thích hắn cả. Nhưng nàng tâm cao khí ngạo, bướng bỉnh chôn sâu phần tình cảm này vào đáy lòng, không chịu nói ra. Cho đến lúc hắn thổ lộ, nàng liền ngập tràn trong hạnh phúc, không một chút đắn đo liền gật đầu. Hai người cùng thề ước, vĩnh viễn không lìa xa.
Khi chuyện bị tổ chức phát hiện, nàng vẫn một mực tin tưởng Thanh Hoàng, muốn cùng hắn rời khỏi tổ chức, sống những ngày tháng bình yên. Vì thế nàng liền đi cầu xin Boss thả họ đi. Nhưng tổ chức là nơi nào chứ, không phải muốn tới là tới, muốn đi là đi được. Và cái giá phải trả chính là mạng sống của người chị em tốt Huyền Băng của nàng. Minh Nguyệt đã đắn đo rất nhiều. Lúc Huyền Băng biết chuyện, không chút do dự, liền cướp súng trong tay nàng, tự sát. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Huyền Băng vẫn mỉm cười, cố gắng khuyên Minh Nguyệt phải sống tốt và không cần cảm thấy có lỗi.
Lời của người đó tới tận bây giờ nàng vẫn còn khắc sâu trong lòng:
- Minh Nguyệt, không cần...khóc, không cần cảm thấy có lỗi với...chị. Huyền...Băng đã sớm chết...khi bị mẹ ruột bỏ rơi rồi. Chị...chị không giống như em, giờ em đã có Thanh Hoàng bên...bên cạnh rồi, sẽ không cô đơn nữa. Cái chết của chị có thể đổi được...tự do cho em, thật...xứng đáng. Hãy cùng Thanh Hoàng rời khỏi tổ chức đi, và nhớ...phải sống hạnh phúc nhé... Vĩnh...biệt...
Từng chữ khó nhọc thốt ra, đem theo máu tanh không ngừng trào ra nơi khoé miệng. Dạ Minh Nguyệt đau đớn ôm lấy thân thể đã lạnh trong lòng, tự nhủ mình phải sống thật tốt. Thế nhưng về đến tổ chức lại vô tình nghe được Boss muốn Thanh Hoàng trừ khử nàng rồi cướp lấy Băng Ngọc Tâm trong nhiệm vụ sắp tới, lòng Minh Nguyệt chùng xuống nhưng cuối cùng vẫn ngu ngốc chọn tin tưởng hắn. Cuối cùng bản thân liền chết thảm như thế.
Sát Vương một đời anh minh sáng suốt, nay lại chết bởi một chuyện cỏn con...thật khiến cho những kẻ trong nghề cười sái khớp hàm mà.
Lệ Huyền Cầm trong tay đang là nhu tình mật ý triền miên không dứt, thoáng chốc liền trở thành tiếng gào thét sục sôi căm phẫn, mạnh mẽ tràn qua như một trận bão tố, điên cuồng tàn phá mọi thứ.
Lãnh Nguyệt đem chuyện kiếp trước, đem cả thù hận trút vào cổ cầm, tàn sát bừa bãi, ngọc thủ lướt nhanh trên dây đàn. Đầu ngón tay bật máu nàng cũng không mảy may quan tâm. Máu đỏ nhuộm thẫm dây đàn, Lệ Huyền Cầm đúng như cái tên của nó, bị máu tươi nhiễm đỏ lại càng thêm quỷ dị, nhuốm màu tang thương. Phát tiết hết hận ý, rốt cục đôi tay nhỏ bé kia cũng dần chậm lại. Lệ Huyền Cầm run rẩy như hiểu hết tâm tình chủ nhân. Giai điệu trở nên bi thương, cô độc nhưng cũng không hề che giấu ý tứ sát phạt, quyết đoán, bá khí ngạo nghễ cùng phong thái vương giả trời sinh của nàng.
Thanh âm cuối cùng vang vọng trong không gian, quẩn quanh không dứt, một giọt lệ nóng lăn trên gương mặt nàng. Che đi tăm tối nơi đáy mắt, lúc mắt phượng xanh biếc mở ra đã chỉ còn là một mảnh tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Mải đắm chìm trong hồi ức của bản thân, Lãnh Nguyệt không biết mọi hành động của nàng, từng cử chỉ, biểu cảm của nàng đều lọt vào tầm mắt của một nam tử. Khi hắn nhìn thấy giọt lệ lăn trên gương mặt nàng, mày kiếm khẽ nhíu lại. Kẻ nào dám thương tổn nàng, hắn tuyệt đối không tha cho kẻ đó.
Hắc bào phất phơ trong gió, mái tóc cố định bằng kim quan khảm ngọc, nửa gương mặt bị che đi bởi chiếc mặt nạ bạc.
Trăng sáng chiếu lên mặt nạ tạo nên những tia sáng sắc lạnh, nhưng lại tương phản với ánh mắt nhu tình của nam tử dành cho người con gái đang ngồi trong đình.
Bạc môi khẽ nhếch, dịu dàng và xinh đẹp. Tuy cách một lớp mặt nạ nhưng nửa khuôn mặt không bị che khuất cũng làm cho người đối diện cảm thấy ngẩn ngơ. Nam nhân này...thực yêu nghiệt.
- Nguyệt Nhi, cuối cùng ta đã tìm thấy nàng. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại.
Đám mây lớn đi ngang, che khuất vầng trăng rồi lững lờ trôi trên bầu trời. Đến khi ánh sáng dịu dàng trở lại thì thân ảnh kia đã sớm biến mất trong màn đêm, tựa như ảo ảnh.
Đêm nay, quả là một đêm dài.