Author: Tiểu Lãnh Lãnh
- Thì ra là Vương thượng Mai Quốc.- Lãnh đế khoát tay cho thủ lĩnh cấm vệ lui xuống, lại nhìn Trịnh Quốc vui vẻ cười ha hả.- Trịnh Vương thượng quả thực xuất chúng, đúng là rồng trong biển người.
- Không dám, không dám. Lãnh đế quá lời rồi! Các vị hoàng tử của ngài đây, ai cũng xuất chúng cả, bổn vương thượng tự thẹn không bằng.- Trịnh Quốc rút từ trong tay áo một chiếc quạt xếp chất liệu lam ngọc, thong thả phe phẩy, một bộ dáng vừa tao nhã quý phái nhưng cũng không kém phần phong lưu.
- Nào, người đâu, còn không mau mang lên chén đũa mới, dâng mĩ thực mĩ tửu mời Trịnh Vương thượng?- Lãnh Diệp hồ hởi phân phó.
Trịnh Quốc là vương thượng của Mai Quốc thần bí. Tuy chưa rõ ràng tài lực và binh lực của Mai Quốc, nhưng nếu có thêm một đồng minh thì càng đảm bảo cho tương lai Bạch Vân Quốc hơn. Vậy cho nên Lãnh Diệp bên cạnh muốn dựa vào cái dù lớn Phượng Thiên Quốc, vừa muốn con rùa vàng Mai Quốc này.
Trịnh Quốc nở nụ cười nhẹ, chỉ vào chỗ trống bên phía sứ thần:
- Lãnh đế không cần câu nệ, bổn vương thượng ngồi chỗ trống của Nam Cung Đế kia là được rồi. Dù sao hắn cũng không sử dụng nữa.
Thấy Lãnh Diệp do dự, Nam Cung Tuyệt bày ra dáng vẻ thoải mái, không thành vấn đề, khoát tay:
- Hắn thích thì để tuỳ hắn đi. Bổn đế không so đo.
- Nhưng như vậy...- Lãnh Diệp băn khoăn, hết nhìn Trịnh Quốc, lại nhìn sang Nam Cung Tuyệt.
- Không sao, Nam Cung Đế cũng nói rồi đó thôi. Hắn không ngại thì Lãnh Đế còn ngại gì? Chỉ cần đổi bộ chén đũa mới và mang lên mĩ tửu, mĩ thực của Bạch Vân Quốc là được rồi.- Trịnh Quốc khoát tay, dứt khoát đi về phía chỗ ngồi cũ của Nam Cung Tuyệt, thản nhiên ngồi xuống.
Lãnh Diệp thấy hắn khăng khăng như thế thì cũng chiều lòng, sai người đổi bát đũa và dâng lên các món mới.
Mọi người trong lúc chờ đợi cũng quên mất tranh cãi xem ai là người có tiết mục hay nhất, mà một phen quan sát vị vương thượng thần bí mới tới kia.
Trịnh Quốc mặc tử bào, đai ngọc quấn eo, ống tay áo dài che hết đôi bàn tay hắn. Tóc đen búi gọn, dùng kim quan bằng tử ngọc cố định, tầng sa mỏng che đi gương mặt còn để lộ ra độc nhất đôi lông mày hình lưỡi kiếm sắc bén cùng cặp mắt đen sâu thẳm.
Mĩ!
Ngoài chữ này thì chẳng còn tìm được từ ngữ nào để diễn tả vẻ đẹp của hắn nữa. Nam nhân này thuộc kiểu người giống như Nam Cung Tuyệt, chỉ một thoáng nhìn qua là cả đời chẳng quên được. Quả thực nhân trung chi long. Mấy vị tiểu thư cứ chốc chốc lại liếc sang bên này, đỏ mặt thẹn thùng, cũng vô cùng trông chờ lúc nam nhân bỏ xuống khăn che mặt.
- Sinh thần Hoạ Thái hậu, bổn vương thượng do đi gấp nên cũng không kịp mang quà mừng tới. Mai Quốc sẽ dâng lên hạ lễ sau, mong thái hậu không trách.
- Người trẻ các ngươi đến thọ yến của ai gia, ai gia đã vui lắm rồi. Quà cáp chỉ là vật ngoài thân, không đáng nhắc, không đáng nhắc.- Hoạ Thiên Lan nhìn Trịnh Quốc vui vẻ cười.
- Như thế sao được. Quà mừng thọ của Hoạ Thái hậu làm sao có thể qua loa đây. Sau khi hồi quốc, bổn vương thượng nhất định sai sứ thần tới dâng lên người.
- Hảo! Trịnh Vương thượng nói thế ai gia cũng không từ chối nữa.- Nói đoạn, Hoạ Thiên Lan quay sang nhìn Lãnh Diệp.- Chúng ta mau thống nhất ý kiến rồi tuyên bố người thắng cuộc đi thôi.
Nam Cung Tuyệt lúc này nhàn nhạt lên tiếng:
- Trịnh vương thượng, ngươi xem hết các mĩ nữ biểu diễn tài nghệ rồi, cũng nên cho họ chút nhận xét đi thôi. Cái danh Thiên Linh Tứ đời thứ tám của Thiên Linh Học viện cũng không phải hữu danh vô thực chứ?
Mọi người hút một ngụm khí lạnh. Thiên Linh? Ai mà không biết Thiên Linh là học viện đào tạo ra nhiều nhân tài nhất đại lục này? Một năm chỉ tuyển một trăm học viên, sau ba tuần khảo sát sẽ chỉ nhận mười người nhập học. Với số lượng đăng kí mỗi năm đều là vài nghìn người mà chỉ nhận mười người thì đủ biết khảo sát khắt khe đến thế nào rồi. Nhưng cuối cùng công sức tuyển lựa bỏ ra cũng đáng, mười người được nhận đều là những tinh anh trong tinh anh.
Hơn nữa, người xuất hiện ở đây đâu phải học viên bình thường, người ta là Thiên Linh Tứ nha! Thiên Linh Tứ là người đứng đầu học viện, tuy không phải trưởng lão của học viện nhưng quyền hạn cũng chẳng kém cạnh là bao. Thiên Linh Tứ tại vị có quyền chọn lựa một học trò bản thân vừa ý nhất để truyền lại sở học, sau này người đó nghiễm nhiên sẽ trở thành Thiên Linh Tứ đời tiếp theo. Nói cho dễ hiểu, Thiên Linh Tứ chính là chức vị người người mơ ước, là biểu tượng của toàn bộ Thiên Linh Học viện.
Không ngờ Vương thượng Mai Quốc còn trẻ như thế mà đã giữ chức vị Thiên Linh Tứ. Quả thực khiến người nhìn bằng con mắt kinh ngạc cùng ngưỡng mộ.
(Au: Thiên Linh Tứ tồn tại một cách thần thánh, vì hiểu biết cùng mọi phương diện của mấy người đó quá trâu bò -.- Đúng tính chất ATSM cấp S. Cuộc đời đúng thật vi diệu :))) Tìm một Thiên Linh Tứ đã khó chứ nói chi là "đời thứ tám" 😂😂😂)
Lãnh Nguyệt cũng từng nghe Lãnh Huyết Cung báo cáo về Thiên Linh Học viện, nhưng cũng không có hứng thú lắm. Tuy nhiên đứng trước một người như Trịnh Quốc, nàng cũng cảm thấy tò mò.
Mặc kệ ánh mắt dò xét cùng sùng bái của đông đảo quần chúng, Trịnh Quốc thản nhiên:
- Nam Cung Đế cũng không cần châm chọc ta như thế chứ. Tuy bổn vương thượng sở học kém cỏi, nhưng dĩ nhiên chẳng thể nào làm nhục sư môn đúng không nào? Ai hơn ai kém, ta cũng đã có chủ ý cả rồi.
"Họ Nam Cung chết tiệt, ngươi mời ta đến giúp mà dám ăn nói ngông cuồng như thế hử?"- Trịnh Quốc truyền âm nhập mật, cay cú nói.
"Ngươi cũng có thể đi về ngay lúc này mà. Dù sao không có ngươi ta cũng có cách khác để mọi thứ diễn ra công bằng."- Nam Cung Tuyệt lúc này đã chuyển qua lột vỏ nho, cũng không ngẩng đầu nhìn Trịnh Quốc.
"Ngươi..."- Trịnh Quốc á khẩu, tức nghẹn nhưng cũng chẳng thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể gào lên một câu.-" Không biết tốt xấu."
Thấy Trịnh Quốc trừng Nam Cung Tuyệt, Hoạ Thiên Lan cười cười. Thất đúng là người trẻ mà.
- Vậy Trịnh vương thượng hãy nói cho ai gia biết xem, người xứng đáng nhất trong bữa tiệc tối nay là vị mĩ nhân nào đây?
- Màn múa xinh đẹp nhất là Hạ tiểu thư.- Trịnh Quốc nhìn Hạ Tâm Noãn nở nụ cười chiến thắng, khẽ lắc đầu. Thật nóng vội!- Nhưng khiến bổn vương thượng ấn tượng nhất lại là Tiêu tiểu thư. Song tấu của Lôi Thái tử cùng Thất công chúa cũng rất động lòng người. Bất quá, hoàn mĩ nhất, và xứng đáng là tiết mục kinh điển nhất lại là tài năng của Cửu công chúa. Vừa vũ vừa hoạ lại hoàn hảo như thế, Cửu công chúa đúng thật cho bổn vương thượng mở mang tầm mắt.
Trịnh Quốc nhìn Lãnh Nguyệt, đáy mắt thoáng qua một tia khâm phục và hài lòng.
- Trịnh Vương thượng, sao lại...- Hạ Tâm Noãn sắc mặt tái mét, nhìn nam nhân.
- Sao vậy? Hạ tiểu thư có ý kiến gì với bổn vương thượng?- Trịnh Quốc nhàn nhạt nhìn lại.- Hay tiểu thư đây có ý kiến với cái chức Thiên Linh Tứ của bổn vương thượng?
- Kh..không có, tiểu nữ nào dám có ý đó!- Hạ Tâm Noãn đè xuống tức giận cùng không cam lòng, hơi cúi đầu, cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng khiến nàng rùng mình. Mãi cho đến khi Trịnh Quốc nhìn sang chỗ khác, áp lực vô hình biến mất, Hạ Tâm Noãn mới nhận ra lưng áo mình từ lúc nào đã có một tầng mồ hôi mỏng.
- Được rồi được rồi. Đến Thiên Linh Tứ cũng nói như vậy, thế thì bổn cung thay mặt thái hậu cùng hoàng thượng tuyên bố, Nguyệt Nhi là người chiến thắng cuối cùng.- Diệp hoàng hậu cười gượng.
Dù không nể mặt Mai Quốc thì Bạch Vân Quốc cũng phải nể mặt Thiên Linh Học viện chứ. Người của Thiên Linh Học viện ở khắp mọi nơi, sức ảnh hưởng rất lớn nên không thể đắc tội. Diệp Ngọc vì thế không thể nào bỏ qua nhận xét của một Thiên Linh Tứ, bất chấp mà kết luận người thắng là Hạ Tâm Noãn được.
Nói cho cùng, tất cả chỉ là một ván cờ quyền lực một bàn cờ, thiệt hơn phải tính, không thể bỏ mã giữ tốt được. Hạ Tâm Noãn cũng chỉ là một con tốt. Dù tốt có thể thành hậu nhưng ở thời điểm hiện tại, thì không. Tốt vẫn đang là tốt mà thôi, không đáng để bà phải mạo hiểm.
Lời vừa hạ xuống, mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng cùng chúc mừng Lãnh Nguyệt. Phía bên các công tử đều đem ánh mắt si mê dán lên người nàng.
Nam Cung Tuyệt thấy tình hình không ổn, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn chằm chằm đám công tử háo sắc kia đem theo cỗ áp lực không nói nên lời, trừng bọn họ đến mức có người sợ hãi cũi gằm mặt xuống, người khá hơn thì ngay lập tức nhìn sang chỗ khác. Lúc này hắn mới hài lòng thu khí tức quân vương về.
Đưa nửa người về phía trước, môi mỏng kề sát tai Lãnh Nguyệt:
- Lần sau không cho phép nàng múa trước mặt nhiều người như thế nữa.
Hơi nóng phả ra bên tai khiến Lãnh Nguyệt vừa nhột vừa ngượng ngùng, quay sang trừng mắt hạnh:
- Không phải ngươi muốn ta mua đó sao? Giờ còn nói như lỗi tại ta? Thật không nói lý mà.
- Thì đó, bây giờ ta đang hối hận muốn chết đây.
- Lu giấm.- Lãnh Nguyệt hết cách với nam nhân này, liền quay đi, không quan tâm đến hắn nữa. Bất qua trong lòng như có con nai nhỏ chạy loạn, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Nàng từ từ hít một hơi thật sâu, thở nhẹ ra.
Lãnh Nguyệt! Mày bình tĩnh đi! Nam nhân đều là những sinh vật không đáng tin. Bình tĩnh, bình tĩnh.
Mỗ nam nhân nào đó lúc này nếu có thể biết suy nghĩ của nàng, nhất định tức chết!
Vậy là thấy rồi, truy thê thật gian khổ mà!