Author: Tiểu Lãnh Lãnh
"Nếu như hồng nhan không bạc mệnh
Thì liệu thế gian có truyền thuyết hay không
Sống kiếp thiêu thân nếu không dám lao vào lửa
Thì cuộc đời còn gì rực rỡ để nhớ đến
Như lưới giăng bủa vây
Như gông vàng khảm ngọc
Tựa hoa tuyết bay lững lờ mà rơi xuống
Đẹp làm sao vì chết mà sống
Nếu tình yêu tan biến thì đến cuối cùng là nỗi cô đơn mà thôi
Quên đi hết nhân quả
Dù khổ đau vẫn cố chấp ôm lấy một lời hứa suông đẹp đẽ
Lãng phí biết bao tuổi xuân..."
Hạ Tâm Noãn nương theo tiếng nhạc mà vũ lên, vì lời ca trầm buồn mà khuôn mặt nàng như nhuốm một nét bi thương, tựa như hiện thân của nữ nhân trong khúc nhạc. Tà váy bay bổng theo từng nhịp xoay tròn tạo thành ngàn ngàn lớp lớp cánh hoa nở rộ. Hạ tiểu thư đẹp đến ngạt thở.
Tiếng đàn ca của Chân Ý vang lên, da diết mà bi thương, chậm rãi kể lại mối tình ngang trái, một tấm hồng nhan cố chấp. Cuối cùng vẫn ôm lấy khổ đau mà kết thúc thanh xuân nhưng lại chẳng có lấy một lời than vãn tiếc hận. Tiếng hát của Chân Ý trong trẻo, ngân nga, nhẹ nhàng, đượm nét buồn thật nhạt.
Hình như nàng...cười. Nụ cười đầy bất đắc dĩ cùng thê lương.
"Như lưới giăng bủa vây
Như gông vàng khảm ngọc
Tựa hoa tuyết bay lững lờ mà rơi xuống
Đẹp làm sao vì chết mà sống
Nếu tình yêu tan biến thì đến cuối cùng là nỗi cô đơn mà thôi
Quên đi hết nhân quả
Dù khổ đau vẫn cố chấp ôm lấy một lời hứa suông đẹp đẽ
Lãng phí biết bao tuổi xuân
Lạc lõng trong năm tháng, lỡ làng giữa vòng luân hồi
Thì ra người bị lãng quên chính là ta
Dáng vẻ thân thuộc ánh lên trong nước mắt
Thấy mà không chạm đến được
Yêu là chỉ có thể nhớ mà lại không thể nói thành lời."
Hạ Tâm Noãn xoay vòng, mới đầu còn chậm, sau nhanh dần. Chân váy theo quán tính bay lên, lộ ra đôi bàn chân xinh xắn điêu luyện. Ánh mắt nàng như có như không liếc về phía Nam Cung Tuyệt, tình ý không hề che giấu. Y phục bó eo làm lộ ra đường cong quyến rũ động lòng người.
"Thì ra người bị lãng quên chính là ta
Dáng vẻ thân thuộc ánh lên trong nước mắt
Thấy mà không chạm đến được
Yêu là chỉ có thể nhớ mà lại không thể nói thành lời."
Tang! Tang! Tang!
Âm phù cuối cùng vang lên, khiến người nghe cảm thấy người con gái xinh đẹp trong khúc nhạc đang nằm trên lan can của một tiểu đình nhỏ giữa hồ. Gió thổi tung mái tóc mây, hình như nàng đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp. Có lẽ chỉ trong mơ, tình yêu của nàng mới được thành toàn. Có lẽ vậy...
Thiêu thân lao vào lửa...
Phượng hoàng niết bàn tái sinh...
Nếu có kiếp sau, nguyện cô tịch cả đời cũng không cần cùng người gặp mặt... Nhưng kiếp này, người giữ trọn trái tim ta, vĩnh viễn, vĩnh viễn là chàng...
Hạ Tâm Noãn chân phải làm trụ, chân trái quét nửa vòng tròn, vững vàng dừng lại. Cánh tay trái, giơ lên cao uốn thành đường cong hoàn mĩ, tay phải ép sát vào khuỷu tay trái, hai bàn tay kết thành hai đoá hoa lan chỉ tinh tế. Khuôn mặt hơi nghiêng để lộ ra chiếc cằm thon nhọn. Đôi mắt nàng rũ xuống, hàng mi dài tạo thành hai chiếc quạt nhỏ xinh đẹp, dáng vẻ yểu điệu động lòng người.
Khúc nhạc kết thúc, mọi người vẫn còn chìm trong mối tình đầy bi thương ấy. Ngay cả Lãnh Nguyệt cũng không phải ngoại lệ. Sở dĩ nỗi bi thương trong khúc "Phượng Cầu Hoàng" là do Minh Huyễn Cầm vẽ ra huyễn cảnh, còn khúc nhạc của Chân Ý lại chân chính là nhờ từng câu chữ dệt nên. Chân Ý khi viết ra khúc nhạc này, hẳn đã gửi hết cả tâm tư vào đó.
- Khúc phổ này không biết Chân Ý cô nương đã đặt tên chưa?- Lãnh Duệ trước giờ vỗn giữ thái độ trầm tư lơ đãng, giờ lại mơ hồ hỏi, dường như hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi từng nốt nhạc da diết ấy. Một hình bóng mơ hồ lướt qua nhưng rất nhanh biến mất trong tâm trí, làm Lãnh Duệ bất giác nhíu chặt tuấn mi, cảm giác quen thuộc từ lúc Chân Ý xuất hiện mỗi lúc một tăng dần.
- Thưa Ngũ hoàng tử, khúc phổ này dân nữ chưa kịp đặt tên.- Chân Ý quy củ nghiêng người thi lễ, không lộ ra chút vụng về bối rối nào.
- Nàng có thể cho phép bổn hoàng tử đặt tên không?
- Được Ngũ hoàng tử ngài tự mình ban tên, dân nữ cầu còn không được, tuyệt không dám dị nghị.- Chân Ý như có như không, đáp.
Ba câu khách sáo không mặn không nhạt này lại khiến cho Lãnh Duệ cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cảm thấy như Chân Ý đang có ý bài xích mình. Lòng, như bị con mèo nhỏ hung hăng chọc một cái, không đau nhưng rất khó chịu.
- Được, vậy lấy tên "Nhớ mà không nói nên lời"* có được hay không?- Lãnh Duệ trầm tư một chút, đặt ra tên bài hát.
*: Tên của bài hát, Lãnh Lãnh để nguyên đấy, nàng nào có thích thì nghe thử ha.
- Tuỳ Ngũ hoàng tử định đoạt! Dân nữ khấu đầu tạ ơn!
Thấy Ngũ hoàng tử Lãnh Duệ cứ làm khó mãi một nàng kĩ nữ, có người cũng là không thể nhìn nổi vào mắt. Mẫu phi của Lãnh Duệ-Phương tần bắt đầu không kiên nhẫn.
Phương tần tên thật là Phương Tích Dung, bà là Tam tiểu thư dòng chính thất của Phương gia. Phương gia mấy đời quan văn nhưng cũng có đóng góp không nhỏ cho Lãnh Đế. Tuy nhiên khi Phương Tích Dung mới nhập cung, nhan sắc chưa nổi bật lắm nên chỉ đứng ở hàng Thường tại.
Bất quá sau khi hạ sinh một long phụng thai là Lãnh Duệ và Lãnh Như Ngọc thì liền thăng luôn hai cấp, trở thành Tần, lấy họ làm tên đệm gọi, lại được Lãnh Đế đích thân đổi tên một cung thành Tích Dung Cung, ban thưởng xuống dưới. Bà là phi tần đầu tiên có cung điện được hoàng đế đích thân ban tên, nhưng kể từ đó đến nay vẫn đứng ở phân vị Tần, không chút thăng tiến. Tuy nhiên Ngũ hoàng tử lại có thiên tư thông minh, rất được lòng thánh thượng nên tiền đồ có vẻ rộng mở, Phương tần cũng an phận thủ thường, không náo loạn tranh sủng, tĩnh tĩnh lặng lặng sống trong Tích Dung Cung.
Phương tần trách Lãnh Duệ, nhưng trong giọng nói đều là cưng sủng yêu chiều:
- Được rồi, Duệ Nhi, đừng làm khó nàng nữa. Con hỏi như vậy, cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám phản đối.
- Nhi thần hiểu rồi. Chỉ là muốn hỏi ý kiến Chân Ý cô nương một chút mà thôi.- Ngũ hoàng tử quay sang Phương tần cười cười, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày.
Một khúc nhạc vừa rồi có không ít người nghe hiểu, trong đó không thiếu phần của những nhạc sư cung đình. Có người còn âm thầm nhẩm lại lời, muốn ngày sau còn viết lại được khúc ca hoàn chỉnh. Khúc ca hay nhưng điều quan trọng nó được đích thân Ngũ hoàng tử cao quý ban tên nên càng có giá trị, đám nhạc sư càng hứng thú. Một khúc "Nhớ mà không nói nên lời" này, chỉ cần qua đêm nay thôi, chắc chắn sẽ truyền đi khắp Vân Kinh. Mà Chân Ý cũng không biết rằng chính bởi khúc ca này, cuộc đời nàng sẽ lại liên quan đến người nàng không muốn liên quan đến nhất-Ngũ hoàng tử Lãnh Duệ.
- Trong lời có ý, trong ý lại chứa tình. Khúc phổ này xứng đáng lưu danh.- Hoạ Thiên Lan không biết tự lúc nào mắt đã rưng rưng lệ.- Chân Ý cô nương quả là bậc đại tài hiếm thấy, mà vũ đạo của Hạ tiểu thư cũng là xuất chúng vô cùng. Ai gia hài lòng. Thanh Dung, buổi tối về khố phòng của ai gia, lấy Thiên Ái Cầm ban thưởng cho Chân Ý cô nương, lại lấy mười kiện lụa Vân Cẩm thưởng cho Hạ tiểu thư.
- Thần nữ/ Dân nữ tạ Thái hậu ban thưởng.
Hai người cùng lúc hành lễ. Chân Ý vì là thường dân, không được phép ở trong thọ yến nên sau khi biểu diễn xong thì cung kính bước lui ra ngoài, ra cửa cung chờ tan tiệc. Còn Hạ Tâm Noãn trên môi vẫn mang ý cười dịu dàng, lui về bàn tiệc của mình, mắt hạnh như có như không nhìn Nam Cung Tuyệt. Bất quá hồng y nam nhân vẫn một mảnh lạnh băng vô tình, thậm chí còn không thèm nhìn nàng lấy một lần. Đúng là hao tổn một phen hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi. Lãnh Diệp híp mắt, thu tất thảy biểu cảm của nàng ta vào trong mắt, lòng bắt đầu tính toán.
- Hạ tiểu thư quốc sắc thiên hương, một màn vũ đạo vừa rồi, Nam Cung Đế liệu có hài lòng?- Lãnh Đế ha ha cười, hỏi.
Nam Cung Tuyệt từ lúc bắt đầu chỉ chăm chú mân mê ly rượu trong tay, thỉnh thoảng quay sang thì thầm cùng Hàn Vũ Phong vài câu cũng chẳng buồn liếc nhìn các thiếu nữ như hoa như ngọc lấy một lần. Lúc này được Lãnh Diệp hỏi tới, hắn mới ngẩng lên, nhìn sang Hạ Tâm Noãn một cái. Hạ tiểu thư bị một cái nhìn liền đỏ mặt cúi đầu, như thiếu nữ e thẹn, xuân ý triền miên. Nam Cung Tuyệt nở nụ cười nhẹ, một phát câu mất tâm của gần hết các thiếu nữ trong Thần Điện. Nhưng nam nhân có nụ cười tuyệt luân như vậy, thật ra lại là một người lãnh tĩnh đến tận cùng, một câu sau của hắn đã khiến không chỉ Hạ Tâm Noãn mà còn làm cho tất cả các vị tiểu thư khác tan nát cõi lòng:
- Xem ra Đệ nhất tài nữ mĩ nữ Bạch Vân Quốc cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhìn thế nào cũng chẳng bằng một góc áo Hoàng hậu tương lai của bổn đế. Mà không, không phải chỉ mình Hạ tiểu thư đây, mà tất cả những người khác ngồi đây đều không bằng một Lãnh Nguyệt nàng!
Lãnh Nguyệt nhướn mày liễu nhìn qua, thuỷ mâu màu trời thoáng qua một tia gợn sóng, nhưng rồi rất nhanh biến mất. Một khắc hai ánh mắt chạm nhau, dường như có một vài điều đã sáng tỏ. Nàng ngồi đó, yên lặng không chút lúng túng, giữa hàng trăm con mắt săm soi, hàng trăm lời xì xào bàn tán, vẫn chẳng động dung. Lãnh Nguyệt...kể từ giây phút này đã trở thành tâm điểm công kích cùng ghen ghét của mọi người, đồng thời bắt đầu bị cuốn vào cuộc tranh đoạt hoàng quyền không hồi kết.
Phế vật xấu nữ trở mình, hào quang vô hạn, mê hoặc quân tâm khuynh thiên hạ...
----------Đôi lời Au----------
Tèn tèn ten... Lết mãi mới đến lượt chị nhà lên sàn đây. Hóng đi nào các chế :))
Để lại ý kiến của các nàng cho ta biết nha!!!
Vì bộ truyện đầu tay của Lãnh Lãnh, mong được tương tác với các nàng nhiều hơn. ❤️❤️❤️