Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 55: Tìm thấy




Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Ba! Ba! Ba!

Trong khi ai nấy còn đang sững sờ vì tiêu ngọc chen ngang lại kết hợp hoàn hảo cùng thanh âm của tỳ bà thì tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, phá tan không gian yên lặng.

- Lần này quả là không uổng phí tâm sức bổn cung xin phụ hoàng ân chuẩn để được tới dự thọ yến của Thái hậu Bạch Vân Quốc. Nghe nói Lôi Huyền Thái tử từ lâu nổi danh tứ phương cùng tiêu ngọc, bất quá cầu một khúc khó như lên trời. Hôm này được tận mắt nhìn tới, quả nhiên so với lời đồn còn muốn hơn vài phần. Linh Sâm bội phục a!- Đông Linh Sâm cười cười, phượng mâu khẽ nheo nheo, chẳng biết đang suy tính điều gì.

- Huyền Quang tuỳ hứng, xin Thái hậu nương nương không trách.- Lôi Huyền Quang không hổ là Thái tử một nước, trực tiếp bỏ qua khiêu khích của Đông Linh Sâm, đứng dậy hướng Hoạ Thiên Lan ôm quyền, lại hướng Lãnh Bích Doanh hơi khom người.- Vốn dĩ là màn hiến nghệ của Thất công chúa, bổn cung thất lễ rồi.

- Thái tử quá lời. Bích Doanh không dám.- Lãnh Bích Doanh nhún người trả lễ, điềm đạm nói.- Được song tấu cùng Thái tử là may mắn của Bích Doanh.

Đông Linh Sâm thấy mọi người không ai chú ý tới mình liền biết điều, im miệng, nghẹn một bụng căm tức. Hắn lẳng lặng rót rượu đầy chén rồi cứ thế một hơi uống cạn. Đào Hoa Tửu trân quý của Hoàng cung Bạch Vân cứ thế trôi hết vào bụng hắn. Hết một bình, vị này lại ngoắc tay với nô tỳ, ý muốn thêm rượu. Quả thực không coi ai ra gì! Bất quá Thái hậu không nói, Hoàng thượng cũng không có ý kiến nên tất cả cứ thế chiều lòng vị hoàng tử khó ưa này.

Lãnh Nguyệt nhìn thấy biểu tình trên mặt Đông Linh Sâm thì khẽ cười nhạt, sau đó thở dài. Chẳng trách Hoàng đế Thuỳ Dụ Quốc nhiều con như thế, lại lớn tuổi như vậy mà còn chưa lập Thái tử vị. Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, thế hệ này của Đông Linh gia trấn giữ một phần đại lục này sắp tận diệt rồi. Mà một khi có nước sụp đổ, nhất định chiến tranh sẽ xảy ra. Cuối cùng, người chịu khổ cũng vẫn là bách tính trăm họ. Tuy Lãnh Nguyệt nàng tay nhiềm máu tươi, nhưng chính nàng cũng không muốn nhìn thấy cảnh sinh linh oán thán, chiến tranh liên tục bùng nổ. Bất quá, điều gì đến sẽ đến, nàng không có tâm địa Bồ Tát nhưng chắc chắn nếu có chiến tranh, nàng sẽ giúp dân chúng nhiều nhất có thể. Dĩ nhiên không phải trực tiếp dùng cái tên Lãnh Nguyệt, mà là dùng tên của Thất công tử, tài sản của Thất công tử để cứu tế.

Lúc Lãnh Nguyệt đang miên man thì Lãnh Bích Doanh cũng không ngừng suy nghĩ, tuy nhiên lại là chuyện khác hoàn toàn. Thực sự Lãnh Bích Doanh còn quá nhỏ, chưa đủ hiểu biết xung quanh, càng chưa biết sự cực khổ của dân chúng nên tâm tình của nàng chỉ dừng lại ở bốn chữ hạn hẹp: Tư tình nhi nữ. Nàng ngước nhìn Thái tử cao cao tại thượng, thanh nhã như ngọc. Chàng đứng đó, thanh bào thêu rồng, kim quan cố định cùng tuỳ ý, như trích tiên không vướng khói lửa nhân gian, vừa gần gũi cũng vừa xa cách, xa cách đến mức khiến lòng người nhói đau. Thất công chúa cười khổ, mảnh chân tình này của nàng, có lẽ không được hồi đáp rồi.

Bề trên ban thưởng xuống rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn Tiêu Trâm, nhưng Lãnh Bích Doanh cũng không hề để tâm tới. Sinh ra trong nhà đế vương, vàng bạc châu báu, kì trân dị bảo nào chẳng thấy qua, chỉ thiếu một thứ, là chân tình. Mấy vật ngoài thân này, một công chúa như nàng còn không để vào mắt đâu. Lãnh Bích Doanh miên man nghĩ tới thân ảnh nam nhân ưu tú kia, đến mức còn không biết bản thân mình đi về chỗ, ngồi cạnh Thái hậu như thế nào nữa. Thất công chúa, rốt cục đã không thể vô tư như trước kia nữa.

- Mời Thừa tiểu thư trình diện.- Tiểu Thịnh Tử bước lên trước một bước, lớn tiếng thông báo, sau đó quy củ lui về đứng sau Hoàng hậu.

Từ vị trí gia quyến quan viên, một nữ tử tiêu sái đi ra. Tuy dáng vẻ nàng không uyển chuyển ưu nhã như Tiêu Trâm hay Thất công chúa, nhưng động tác lưu loát dứt khoát, cũng mang một phong cách riêng biệt. Thừa Tĩnh Nhu dùng y phục bằng tơ tằm màu xanh ngọc điểm xuyết từng đoá tường vân bạc. Chiếc cặp tóc tinh xảo cũng màu ngọc bích khéo léo cặp gọn chỗ tóc ở hai bên mai, một vòng cổ cùng màu, vừa vặn ôm khít lấy cần cổ trắng xinh đẹp. Gọn gàng có phần giản lược, bớt đi vài phần tha thướt nhưng thêm vào mấy phần năng động, lại dễ dàng hoạt động, thiếu nữ tự tin bước ra trình diện. Nàng không phải là loại xinh đẹp như Tiêu Trâm, không phải loại linh động tinh nghịch như Thất công chúa, không phải người lạnh lùng xa cách như Lãnh Nguyệt. Trái lại, Thừa Tĩnh Nhu là loại nữ nhân chỉ cần nhìn đến, nhất định ngươi sẽ cảm thấy nàng là một người nhiệt tình, hào sảng.

Mi thanh mục tú, đôi mắt sắc sảo, giữa mi tâm tản ra vầng sáng tự tin. Ở nàng bớt đi ba phần yếu nhược của nữ tử, lại nhiều thêm ba phần anh khí. Thừa Tĩnh Nhu chính là nữ nhân có phong thái của một bậc anh hùng, vừa nhìn đã khiến người đối diện có hảo cảm thật sâu, không tự chủ được mà muốn thân cận.

Lãnh Nguyệt phải thừa nhận, trong số những tiểu thư công chúa ở đây, trừ Lãnh Bích Doanh thì cũng chỉ có vị Thừa tiểu thư này tính tình coi như là dễ chịu mà thôi. Nàng không tò mò mấy về Lãnh Bích Doanh, bất quá lại rất có hứng thú với Thừa Tĩnh Nhu đấy. Lãnh Nguyệt biết chắc rằng Thừa Tĩnh Nhu này sẽ không chỉ biểu diễn một màn cầm kì thi hoạ lãng nhách đâu.

"Nguyệt Nhi, nàng nói xem Thừa Tĩnh Nhu này sẽ biểu diễn cái gì đây?"- Thanh âm vui vẻ xen lẫn tò mò của Nam Cung Tuyệt lần nữa vang lên trong đầu, nhưng khi Lãnh Nguyệt nhìn sang, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thản thì thầm mắng: hoa đào nát.

Lãnh Nguyệt bĩu môi: "Hừ, nàng biểu diễn gì, ta đâu phải nàng, làm sao biết được. Không phải là ngồi một lát liền rõ hay sao? Ngươi còn muốn đoán cái gì?"

"Nàng đúng thực là... Chẳng qua ta thấy nàng cũng đang tò mò nên đương nhiên muốn cùng nàng bàn bạc một chút thôi, cớ sao trong giọng nàng đều là mùi giấm chua vậy hả?"

Nam Cung Tuyệt nhướn mày, đôi tử mâu sâu thẳm đảo qua Lãnh Nguyệt lại mang theo nét vui mừng cùng vẻ sủng nịnh, cưng chiều. Lãnh Nguyệt trong phút chốc suýt chìm vào đôi mắt ôn nhu ấy, tim nhảy loạn thành một đoàn.

"Ai ăn giấm? Hừ! Ngươi mới ăn giấm, cả nhà người đều ăn giấm!" Lãnh Nguyệt cãi không lại, quẫn bách nói.

Quả nhiên là sắc dụ! Yêu nghiệt, yêu nghiệt a!

- Thần nữ Thừa Tĩnh Nhu, ra mắt Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cùng các vị. Tĩnh Nhu không phải xuất thân nhà quan võ, nhưng từ nhỏ chỉ thích đao thương, hôm nay mạn phép vũ một điệu, hầu thánh giá.

- Thừa tiểu thư, Thần Điện hôm nay đều là những đại nhân vật, hoàng cung sâm nghiêm, tuyệt nhiên không thể dùng thương, dùng kiếm a! Dù sao thì đao kiếm không có mắt, nếu tổn thương một trong số những người ngồi đây thôi, ngươi khó thoát tội chết đó.- Ngũ Thanh Linh bĩu môi khinh thường.

Múa đao lộng thương có gì hay? Nữ nhân không ra dáng nữ nhân, còn học đòi nam tử? Hừ, đúng là mất mặt! Nhìn Thừa Tĩnh Nhu một thân trang phục xanh ngọc thoải mái xinh đẹp, Ngũ Thanh Linh có phần ghen tỵ khó chịu.

- Ngũ tiểu thư quá lời! Ta chỉ là một nữ tử mà thôi, sao có thể gây nên phong ba bão táp gì đây?- Thừa Tĩnh Nhu nhếch môi cười, khuôn mặt thản nhiên đáp trả.- Hơn nữa ta mới chỉ nói là vũ một điệu, cũng không có nói là cần đao cần kiếm nha!

Ngũ Thanh Linh nghẹn họng, khuôn mặt xinh xắn hết đỏ lại trắng.

- Hôm nay tại Thần Điện, xác thực đao thương không nên chạm tới, vậy Tĩnh Nhu xin dùng một cành cây thay thế, mong Thái hậu nương nương ân chuẩn.

- Hảo! Ai gia từ lâu đã muốn xem kiếm pháp của Thừa tiểu thư, hôm nay quả là dịp hiếm có. Chuẩn!- Hoạ Thiên Lan rõ ràng rất hứng thú, bà ngồi thẳng dậy, nhìn Thừa Tĩnh Nhu cười hài lòng.- Người tới, đem nhánh đào tươi nhất đến cho Thừa tiểu thư.

- Tạ Thái hậu nương nương ân chuẩn.

Thừa Tĩnh Nhu quy củ, hai tay nhận lấy cành đào mà cung nhân vừa dâng lên, lại một lần tạ ơn ân điển, sau đó khẽ nhắm hai mắt. Mắt hạnh lần thứ hai mở ra, càng sáng trong như nước, không chứa một tia tình cảm hay một tia dao động nào. Lạnh lùng trong trẻo, bình tĩnh thanh u. Quyền cước đánh ra như nước chảy mây trôi, trong nhu có cương, nhẹ nhàng mà hữu lực. Nàng nhanh nhẹn xoay người, vạt áo xanh ngọc tuy giản lược hơn y phục bình thường nhưng vẫn vô cùng linh hoạt theo từng của động của chủ nhân, không làm mất đi vẻ thoát tục mềm mại của nữ tử lại điểm thêm phần anh khí hào hùng của nam nhân.

Lãnh Nguyệt càng nhìn càng thấy có hảo cảm, cũng rất thưởng thức nữ nhân này.

Tứ tiểu thư Thừa gia bình thường trầm lặng không tranh giành, không thích giao thiệp với các tiểu thư gia tộc khác, chỉ một lòng say mê với võ thuật. Nghe nói Thừa Tĩnh Nhu từ khi lên năm đã thích đao kiếm, không thích thêu thùa nữ hồng, càng không thích sách thơ sách sử, chỉ cần sách binh pháp, sách võ thuật, kế dụng binh... Thừa lão gia hiếm muộn nhi nữ, trên Thừa Tĩnh Nhu đã có năm vị ca ca. Lúc Thừa Tĩnh Nhu được Thừa phu nhân hạ sinh, cả Thừa gia trên dưới vô cùng vui mừng, mở tiệc lớn chiêu đãi mấy ngày liền. Vì Thừa Tĩnh Nhu sinh vào tháng tư nên mặc dù là người con thứ sáu nhưng Thừa Dụ lão gia vẫn muốn gọi nàng là Tứ tiểu thư.

Thừa lão gia rất yêu chiều con gái bảo bối, nên ở trong gia tộc, Tứ tiểu thư là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Bất quá nàng rất biết điều, không vì phụ mẫu nuông chiều mà hống hách, đối đãi với mọi người hoà ái dễ gần, vì thế nên được lòng người trên dưới gia tộc.

Do ảnh hưởng của mấy vị ca ca, Thừa tiểu thư chỉ thích binh pháp, không muốn học nữ hồng cũng là chuyện thường tình. Mới đầu Thừa lão gia còn không đồng ý, nhưng sau này thấy nàng lúc nào cũng lén lút đọc trộm mấy cuốn binh pháp, ông cũng không nói nổi nữa nên đành mặc nàng tuỳ hứng như thế.

Khi Thừa Tĩnh Nhu biểu diễn, phải công nhận rằng, nàng thực sự nghiêm túc và chuyên chú. Lúc này mới chính là lúc Tứ tiểu thư Thừa gia toả sáng rực rỡ nhất. "Chúng tinh phủng nguyệt"* chính là câu nói dành riêng cho vị tiểu thư này rồi.

*: các vì sao vây quanh mặt trăng.

Thừa Tĩnh Nhu xoay người, chân váy cũng nhanh chuyển động theo thân người nàng. Động tác trên tay tăng tốc, cành đào như muốn hoá thành lợi kiếm, trong chốc lát chỉ nhìn thấy nhiều ảnh ảo, không thể phân biệt chính xác vị trí của nhánh đào. Ảo ảnh vây lấy thân hình mềm mại của nữ tử.

Bộ pháp 150 chiêu thức của "Tiêu Vân Tịch Kiếm" kết thúc, Thừa Tĩnh Nhu thu tay, nhu thuận hành lễ. Gương mặt nàng sau một hồi hoạt động liền nhiễm sắc hồng nơi hai gò má càng nổi bật vẻ tươi trẻ, rạng rỡ đầy sức sống. Lúc này bá khí phần nào thu liễm, Thừa Tĩnh Nhu lại trở về đúng như cái tên của nàng, yên tĩnh mà nhu hoà, chỉ có anh khí ở mi tâm cùng sự phóng khoáng trong từng cái giơ tay nhấc chân đều vẫn như cũ không đổi.

- Hảo thân thủ!- Đông Linh Sâm đã ngừng uống rượu tự lúc nào, trầm giọng khen, trong ánh mắt là hứng thú nồng đậm.

- Kiếm pháp hay lắm! Thừa tiểu thư có lòng, ai gia thật vui vẻ. Trong tẩm cung của ai gia có một cây Đào Hoa Kiếm, nay Thừa tiểu thư dùng một cành đào mà có thể khiến nó sắc bén như một thanh kiếm. Ai gia nghĩ tới, bảo kiếm xứng anh hùng, Đào Hoa Kiếm này vốn là trước kia Tiên hoàng tặng cho ai gia khi cùng người chinh chiến sa trường, bây giờ bảo kiếm luôn treo trong tẩm điện của ai gia. Bảo kiếm không có đất dụng võ thì cũng chỉ là một thanh sắt bỏ đi, vậy nên tặng cho Thừa tiểu thư đi thôi.- Hoạ Thiên Lan vui vẻ cười, nói.

- Thần nữ tạ ơn Thái hậu ban thưởng. Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.

Trên mặt Thừa Tĩnh Nhu đều là kích động không thôi. Đào Hoa Kiếm này, Thừa Tĩnh Nhu nàng đã tìm hiểu rất kĩ. Đó là thanh kiếm tốt nhất dành cho nữ tử. Kiếm nhẹ, lưỡi mỏng nhưng cực kì sắc bén, chém sắt như chém bùn, nằm trong hàng Thập Ngũ Danh Kiếm nổi tiếng giang hồ, là bảo vật mọi nữ tử giang hồ đều mơ ước. Có trời mới biết, nàng đã cực khổ truy tìm bao lâu mà không thấy. Nay bảo kiếm tới trong tay, sao có thể không kích động?

Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên tứ phía. Trừ nơi ghế ngồi của Nhị hoàng Sở Mục Quốc, Bắc Cơ Thần còn đang ngẩn người, ai nấy trên mặt đều treo vẻ kinh diễm không thôi. Bắc Cơ Thần si ngốc nhìn theo bóng dáng lục y nữ nhân đứng giữa đại điện, kí ức bàng hoàng trôi về phương xa. Hẳn là đã rất lâu, rất lâu rồi, có thiếu nữ cũng dùng một cành đào, múa cho hắn xem bộ "Tiêu Vân Tịch Kiếm".

"- Thần ca ca, ta mới học xong bộ kiếm "Tiêu Vân Tịch Kiếm", để ta múa cho huynh xem nha!

- Muội a! Lại lén Đông bá bá học hả? Haizzz, cũng phải thôi, Đông bá bá thương muội nhất mà. Từ việc nấu bếp còn mặc cho muội động thủ mà không can thiệp, vậy thì bộ "Tiêu Vân Tịch Kiếm" nho nhỏ này, chắc bá bá cũng không để vào mắt a.- Thiếu thiếu niên một thân tử mãng bào khẽ lắc đầu bất lực nhìn tiểu nhân nhi phấn nộn trước mắt, trên mặt lại là nét cười sủng nịnh, yêu chiều.

- Hì hì, chuyện của ta làm sao qua nổi mắt cha, làm sao tính là lén lút đây?- Đông Miện chu chu chiếc môi nhỏ.- Thế huynh có muốn xem ta múa không?

- Được được. Đông Miện tiểu thư đã có lời, tại hạ nào dám chống đối?- Bắc Cơ Thần cười hì hì, ngồi xuống bàn đá, bắt đầu ngắm Đông Miện."

"Tiêu Vân Tịch Kiếm" chính là bí tịch thất truyền của Tiêu Vân Môn. Năm đó Đông Miện do duyên kì ngộ nên được cao nhân chỉ điểm nhưng chỉ mới có 50 chiêu của cuốn bí tịch này. Tiêu Vân Môn là môn phái của nữ tử, do một người tự xưng là Vân bà bà lập ra từ trăm năm trước. Nội quy môn phái khắt khe, nhất là việc truyền thừa bí tịch. Bí tịch truyền cho ai, truyền bao nhiêu phần đều phải được trưởng môn đồng ý. Nếu không chính là kết quả bị trục xuất khỏi môn phái. Ngày nay, Tiêu Vân Môn tuy đã quy ẩn giang hồ, nhưng sức ảnh hưởng của môn phái cùng với bí tịch võ công, vẫn khiến người trong giang hồ không dám khinh nhờn.

"Tiêu Vân Tịch Kiếm" rất phù hợp cho nữ tử luyện tập, vừa nâng cao sức khoẻ, dù chỉ là một phần ba bí tịch nhưng khi cần thiết cũng có võ phòng thân. Bắc Cơ Thần năm đó không biết làm sao Đông Miện lại có một phần ba bí tịch thất truyền ấy, mà hắn cũng không muốn truy hỏi nhiều. Chỉ biết không làm hại đến Đông Miện thì Bắc Cơ Thần đều vui vẻ đồng ý.

Hôm nay, ở tại Thần Điện của Bạch Vân Quốc, "Tiêu Vân Tịch Kiếm" lần nữa xuất hiện, vị Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc kinh diễm không thôi. Kí ức của Đông Miện lần nữa dội về như thác lũ làm hắn có chút không thể chống đỡ. Đôi mắt mênh mang của hắn như phủ một làn sương khói. Nụ cười của Thừa Tĩnh Nhu trong mắt Bắc Cơ Thần như nhoè đi rồi hợp lại thành gương mặt của Đông Miện năm đó.

"- Thần...ta đi rồi xin chàng đừng buồn, có được hay không?- Dung nhan kiều diễm của Đông Miện còn vương lại chút máu. Màu máu đỏ như mạn đà la xinh đẹp trên đường tới Hoàng Tuyền, màu đỏ thê lương mà ảm đạm. Đông Miện được nam nhân ôm trong lòng như trân bảo.

Mãng bào tím loang lổ vết đen của máu, Bắc Cơ Thần đã không thể khóc được nữa, trái tim chàng như chết lặng. Hắn hận bản không bảo vệ được người mình thương, đến chậm một bước, để cho ả Liễu Như Mai kia đắc thủ hãm hại nàng.

- Miện Nhi, Miện Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ chữa trị cho nàng. Nàng sẽ không sao cả đâu. Đừng nói nữa, nàng phải giữ sức...

- Thần...nghe ta nói...sức khoẻ của ta, ta biết... Sau đây, không cho phép chàng được quên những điều ta sắp nói. Đó chính là tâm nguyện của ta. Tâm nguyện duy nhất... Chàng, có đồng ý thực hiện cho ta không?- Đông Miện nhanh chóng cắt ngang lòi hăn muốn nói.

- Được, chỉ cần là lời của nàng, chỉ cần nàng muốn, ta đều làm, đều làm...- Áp bàn tay đầy máu của Đông Miện lên mặt mình, Bắc Cơ Thần khẽ run rẩy.

- Hãy tìm cho ta một người. Trong ngăn kéo thứ ba của bàn trang điểm...trong phòng ta là bức tranh của nàng. Ta muốn chàng...chăm sóc nàng ấy.- Đông Miện khẽ cười.- Thần, chàng nói xem, ta có phải rất...ích kỉ không? Rõ ràng ta là một người sắp chết, ấy vậy mà vẫn...muốn chàng nhớ tới ta, mãi mãi... Sau khi tìm thấy người đó, hi vọng chàng sẽ đối xử tốt...với nàng ấy. Khi đó, chàng...sẽ hiểu sự ích kỉ của ta, chấp niệm của ta...

- Được, ta hứa với nàng!- Bắc Cơ Thần giọng nói đã khản đặc.

- Thần, ta..yêu...chàng!- Đông Miện cười mãn nguyện, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại. Người con gái đã vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ say.

- Miện Nhi, nàng có biết nàng tàn nhẫn lắm hay không. Nàng bảo ta phải làm sao để chăm sóc tốt cho một nữ nhân khác trừ nàng đây?- Bắc Cơ Thần thì thầm bên tai người con gái giờ đây đã không còn chút sức sống nào.- Nàng không biết đâu, ta thích nàng từ rất lâu, rất lâu rồi. Thích từ khi nàng lần đầu vào cung cơ. Có lẽ nàng không biết đâu nhỉ... Cái lần nàng chạy nhầm vào tẩm cung của ta khi ta đang tắm ấy... Ừ, chính là từ lần đó... Giờ đấy ta hối hận rồi. Giá như ngày đó ta không gặp phải nàng, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn là một thiếu nữ vui vẻ chứ không phải là cái xác trống rỗng như vậy... Miện Nhi, xin lỗi...xin lỗi nàng...

Bắc Cơ Thần cứ thế ngồi ba ngày ba đêm bên thiếu nữ mà kể chuyện lúc xưa như thể nàng chỉ đang say ngủ. Tới khi Đông lão gia tìm đến nơi vẫn thấy vị Nhị hoàng tử ngồi đó, ánh mắt nhìn thiếu nữ trong lòng đầy ôn nhu. Thấy Đông lão gia, Bắc Cơ Thần ôm lấy Đông Miện, đứng dậy muốn bước đi.