Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 51: Hoàng hậu xuất thủ-Dụ dỗ tham gia




Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Vẻ phiền chán dần hiện lên trên gương mặt của Thái hậu, chứng tỏ bà rất không hài lòng khi những người kia cùng nhắm vào Lãnh Nguyệt mà công kích.

Thái hậu phân tâm, Hoàng hậu thấy thời cơ tốt đã tới, mắt phượng hiện lên tia sáng thâm trầm rồi rất nhanh biến mất, khoé môi khẽ cong lên nụ cười mỉm, nói nhỏ với Thái hậu:

- Thái hậu, hình như ngài có vẻ không thích những nhạc sư và vũ sư này lắm thì phải. Hay như vậy đi, con có thể mời các tiểu thư, công chúa cùng tham gia hiến nghệ trợ hứng có được không a?

Hoạ Thiên Lan không để ý, khoát tay ra chiều đồng ý với ý kiến của Diệp Hoàng hậu.

- Được rồi, cứ như vậy đi.

Hoàng hậu ý cười trên môi không ngừng, ngược lại càng thêm nồng đậm. Dung nhan Diệp Ngọc vốn mĩ lệ, kết hợp cùng phượng bào đỏ rực rỡ cùng phượng hoàng trâm lộng lẫy khiến bà càng trở nên tôn quý bức nhân.

Hoàng hậu đã ba mươi lăm tuổi, nhưng trông không có dấu hiệu xuống sắc, ngược lại kiều dung ngày càng yêu kiều, quyến rũ hơn. Tuy sự tươi trẻ không sánh bằng những mĩ nhân trẻ tuổi mới nhập cung, nhưng bà ta thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, lại có sự uy nghiêm của nữ nhân thống lĩnh hậu cung. Lãnh Đế dù có tới chỗ những phi tần khác, nhưng Trường Xuân Cung một tháng có ba mươi ngày thì cũng năm, mười hôm nghênh đón thánh giá.

Hoàng hậu không còn trẻ nhưng hơn hai mươi năm đều ngồi vững trên ngôi Hoàng hậu. Chỉ trừ lúc Hiền phi còn tại thế chưa sinh Cửu công chúa, Diệp Ngọc đều là thịnh sủng không suy. Nghĩ lại mới thấy nữ nhân này bắt được tâm tư của Lãnh Đế không chỉ nhờ nhan sắc, mà còn nhờ vào thủ đoạn cùng những mưu kế vô cùng khôn ngoan và kín kẽ của bà ta. Vậy nên tuy ngày càng nhiều nữ nhân tiến vào hậu cung, nhưng đến bảy, tám năm nay trong cung cũng không còn truyền ra tin vui nào nữa.

Cũng đúng thôi, nữ nhân chốn thâm cung, chẳng ai là người tầm thường cả, nếu không ngay cả việc bản thân như thế nào mà chết cũng không biết đi. Nơi này vĩnh viễn đều không có cái gọi là thân tình. Đã nhập cung, tỷ muội một nhà, cốt nhục chí thân cũng sẽ có một ngày trở mặt thành thù, đánh giết đến mức ngươi chết ta sống.

Mọi người vì sự việc Nghênh Điệp trang sức mà không khí có vài phần khẩn trương, vậy mà Diệp Hoàng hậu vẫn giữ được bình tĩnh, tựa hồ chuyện này là điều đương nhiên phải xảy ra như thế. Phong phạm của Hoàng hậu mười phần đều hiện ra.

Diệp Ngọc phất tay ra hiệu cho nhạc sư cùng vũ công lui xuống, cười nói:

- Bổn cung chắc rằng các vị tiểu thư đều học qua cầm kì thi hoạ đúng không? Ca vũ cung đình, Thái hậu đã xem qua nhiều, nhưng tài năng của các vị tiểu thư đây cũng chưa từng thấy qua. Bổn cung đã hỏi qua ý kiến của Thái hậu, bây giờ thấy sắc trời cũng vừa đúng không quá muộn, bổn cung muốn các vị ở đây hiến nghệ trợ hứng cho Thái hậu được chứ? Người nào làm Thái hậu hài lòng, bổn cung nhất định trọng thưởng theo ý muốn.

Trong lúc ban lệnh xuống, Diệp Hoàng hậu nhìn qua một lượt các tiểu thư, rồi nhìn đến các công chúa, cuối cùng tầm mắt như có như không rơi trên gương mặt tử y thiếu nữ xinh đẹp, đáy mắt loé lên một tia hận ý. Bà không quên, những năm Hiền phi còn tại thế, chính nàng ta đã chiếm hết sủng ái của Lãnh Đế, khiến Lãnh Đế nhiều lần lạnh nhạt, không để cho bà chút mặt mũi nào.

Lãnh Nguyệt lớn lên, tuy không phải quá xinh đẹp như Hiền phi năm đó, nhưng càng kĩ nhìn lại càng thấy có nét giống nữ nhân ấy. Không bao giờ Diệp Ngọc bà có thể quên mối hận năm xưa. Vì để hạ Hiền phi, bà không tiếc hi sinh hoàng nhi mới hai tháng tuổi trong bụng, cuối cùng vẫn chuốc lấy thất bại. Hoàng nhi mất, hoàng hậu phượng thể suy yếu không thể tiếp tục có thai, đó là hai mối hận lớn nhất của Diệp Ngọc. Ngày đó không thể nào hại được Cơ Ngân Nhi, nhưng bây giờ thì sao? Con gái của nữ nhân đáng chết đó, Diệp Ngọc bà chắc chắn triệt triệt để để mà huỷ hoại. Thu hồi tâm tư, thanh âm tiếp tục rơi xuống:

- Bổn cung sợ không đủ thời gian, vậy mỗi phủ sẽ tiến cử ra hai người. Để giữ sự công bằng, sau khi các vị tiểu thư được chọn sẽ theo Tiểu Thịnh Tử ra bốc thăm thứ tự biểu diễn. Bệ hạ, thần thiếp nói như vậy có được hay không a?

- Được, được. Chủ ý của Hoàng hậu thật thú vị. Các vị sứ thần có ý kiến gì không?- Lãnh Diệp cười sang sảng.

Lôi Huyền Quang vẫn cúi đầu uống rượu của mình, nhìn một cái chính là không có ý kiến. Đông Linh Sâm nhìn thoáng qua Đông Linh Lạc đang chú ý nhất cử nhất động của Nhị Hoàng tử Sở Mục Quốc, khẽ cười cười:

- Lãnh Đế khách khí rồi.

- Được xem tài năng các vị tiểu thư của Bạch Vân Quốc, Cơ Thần quả thực được mở rộng tầm mắt.

- Mọi người không thấy để mỗi phủ biểu diễn liền hai tiết mục thì sẽ quá lâu sao?- Nam Cung Tuyệt tầm mắt như có như không vẫn dán trên người Lãnh Nguyệt, lại nhàn nhạt nói.- Nghe nói tứ đại gia tộc cường thịnh cùng trấn giữ Bạch Vân  Quốc từ khi Bạch Vân hoàng triều mới thành lập, căn cơ vững chắc. Tứ đại gia tộc vững vàng trăm năm, ắt hẳn các vị tiểu thư cũng là những người được bồi dưỡng tốt nhất. Vậy bổn đế đề nghị, chỉ cần mỗi gia tộc cử ra một người hoàn mĩ nhất là được rồi. Vừa tiết kiệm thời gian lại vừa có thể xem hết tinh hoa nghệ thuật của Bạch Vân Quốc. Lãnh Đế thấy thế nào?

- Hảo! Theo ý Nam Cung Đế thật tốt. Các ái khanh không có ý kiến gì nữa chứ?

- Hoàng thượng thánh minh.- Mọi người trăm miệng một lời hô vang, thần sắc ai cũng háo hức mong chờ.

Chủ mẫu của tứ đại gia tộc bắt đầu chọn người, từ trong số đám oanh oanh yến yến lấy ra người tốt nhất, nhanh chóng theo sau Tiểu Thịnh Tử đi bốc thăm và chuẩn bị cho phần tài nghệ của mình.

- Khoan đã! Chỉ các tiểu thư thôi thì chưa đủ. Các công chúa đều nên tham gia đi, cả tiểu thư của Ngũ vương gia nữa, đều nhập cuộc cả đi thôi.- Diệp Hoàng hậu phất tay áo, thần sắc không cho phép cự tuyệt.

- Tuân lệnh mẫu hậu.

Thất công chúa nhẹ nhàng hành lễ, đi ra ngoài Thần Điện. Lục công chúa cùng Ngũ Thanh Linh gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười vui vẻ, cũng hành lễ rồi chuẩn bị lui xuống. Chỉ còn Lãnh Nguyệt vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

- Nguyệt Nhi, bổn cung nói là tất cả các công chúa đều phải tham gia. Sao ngươi còn chưa chuẩn bị?- Hoàng hậu nhíu mi.

- Thần mệt mỏi, thứ cho hôm nay không thể phụng bồi.- Lãnh Nguyệt vẫn cúi đầu, nhạt nhẽo nói.

- Quả thực những năm này ngươi vẫn không coi bổn cung là mẫu hậu của ngươi?- Diệp Hoàng hậu thở dài. Dù giận tái mặt, bất quá vẫn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đau buồn. Lòng bà ta cuộn lên cơn tức, nhưng ngoài việc năm ngón tay siết chặt trong ống tay áo để kiềm chế cơn giận và gương mặt hơi chút cứng ngắc mất tự nhiên thì nhìn chẳng ra chút bực bội nào.

Làm sao bà có thể ngờ, một phế vật công chúa lại có thể không cho bà ta mặt mũi chứ? Khăn quyên giơ lên, giả bộ chấm chấm nước mắt:

- Nguyệt Nhi, chỉ hôm nay thôi có được hay không? Hôm nay là sinh thần Thái hậu, con có thể thuận theo ý bổn cung một lần không? Dù sao đây cũng là lần cuối cùng con có thể đón sinh thần cùng Thái hậu mà.

- Đúng đó Cửu muội. Muội nên theo chúng ta thôi. Coi như là vì Thái hậu một lần đi!- Lãnh Như Ngọc đang đi, chợt quay lại cười thân thiết với Lãnh Nguyệt.

"Chỗ của Hoàng hậu có một miếng lam ngọc, nghe nói là lệnh bài dùng để triệu gọi ẩn chủ. Ẩn chủ của Minh gia thần bí, lấy một địch trăm, hơn nữa chỉ trung thành với người nắm giữ lệnh bài. Nàng hãy đồng ý đi, nếu thắng, có thể yêu cầu đổi lệnh bài đó. Về sau sẽ có ích cho nàng."

Đang định tiếp tục lười biếng, Lãnh Nguyệt lại nhận được một hồi truyền âm nhập mật. Khẽ nhướn mày liễu, khoé mắt lướt qua khuôn mặt cười cười nịnh nọt của Nam Cung Tuyệt.

"Nhỡ ta không thắng thì sao? Làm sao ngươi chắc được?"

"Ta tin nàng! Nhất định nàng có thể mà! Nguyệt Nhi của ta là giỏi nhất!"

Lãnh Nguyệt không hiểu sao Nam Cung Tuyệt mới gặp nàng có vài lần, lại tin tưởng nàng như thế. Huống chi ở Bạch Vân Quốc, Cửu công chúa Bạch Vân vô đức vô tài, vô năng phế vật, nhan sắc tầm thường, trên nàng còn có đệ nhất tài nữ Hạ Tâm Noãn. Không hiểu Nam Cung Tuyệt kia lấy cái gì để tự tin về nàng như thế.

"Không thắng được cũng không sao. Khối lệnh bài kia nàng không thắng được, ta cũng có cách đoạt cho nàng. Chỉ là phải dùng một chút thủ đoạn phiền toái hơn và nó không quân tử cho lắm thôi."- Thấy Lãnh Nguyệt vẫn còn ngẩn người suy nghĩ, Nam Cung Tuyệt tiếp tục thủ thỉ, vẻ bất đắc dĩ hiện lên khuôn mặt anh tuấn, nhưng sâu trong đáy mắt lại là vui vẻ không thể che giấu.

"Ngươi định ăn trộm?"- Nhìn vị hoàng đế ngũ quan đẹp như điêu khắc kia, lại nghĩ đến lúc hắn đi ăn trộm một khối lệnh bài, Lãnh Nguyệt trợn trừng mắt.- "Không cho phép ngươi trộm! Sau này ta phải gả cho ngươi đó. Đường đường là hoàng đế một nước lại làm đạo tặc. Ta không lo lắng cho ngươi mà lo cho thanh danh của ta thôi. Nhỡ đâu ăn trộm mà bị bắt thì thật mất mặt! Hừ, thích thì chơi luôn. Ta mới không sợ mấy nữ tử bọn họ đâu!"

"Ừ, nàng là vì mặt mũi của bản thân thôi."- Nam Cung Tuyệt cười khẽ, trong mắt thấp thoáng tia sủng nịnh cùng si mê.

Không thèm để ý đến hồng y chết tiệt nữa, Lãnh Nguyệt thong thả đứng dậy:

- Lục hoàng tỷ đã có lời như vậy, người làm hoàng muội ta đương nhiên không thể chối từ. Đi thôi!

- Cửu muội, ta đi trước a!

Lãnh Như Ngọc thấy Nam Cung Tuyệt và Lãnh Nguyệt mắt đi mày lại, tình ý triền miên, liền thấy khó chịu. Bất quá ý đồ đã đạt được, nàng cũng không so đo nữa. Chỉ một lát nữa thôi, Lãnh Nguyệt nhất định sẽ nếm trái đắng. Nghĩ tới đó, nội tâm thả lỏng, dung nhan diễm lệ hé ra nụ cười sáng lạn, cùng háo hức. Nàng nhanh chóng cùng thiếp thân cung nhân rời đi trước, chanh y thoáng một cái khuất sau Thần Điện.

Trước khi ra khỏi cánh cửa sơn son lộng lẫy xa hoa, Lôi Huyền Quang thoáng thấy Lục công chúa hướng tì nữ nói gì đó, sau đó tì nữ kia liền chạy đi trước. Bạc môi mỏng khẽ câu lên ý cười hứng thú. Nhìn sang tử y nữ nhân không nóng không lạnh không mặn không nhạt, ung dung chậm chạp bước sang Diễm Hi Cung bên cạnh Thần Điện, phượng mâu hơi híp lại, chờ mong. Bàn tay khẽ nâng, đem ly rượu uống cạn. Bữa tiệc này sẽ có trò hay thưởng thức a! Chỉ là chưa biết ai sẽ chết về tay ai mà thôi.

Vũng bùn Bạch Vân Quốc này, càng ngày càng đục, cũng càng ngày càng thú vị hơn rồi!

----------Author xinh đẹp----------

Bên trên là hình của Lục công chúa ha!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!