Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Giờ ngọ ba khắc.
- Tỉ tỉ, mau thay y phục để nghênh giá đi, Hoàng thượng tới đó.- Băng Y cnhanh chóng chạy vào phòng, mệt đến độ thở không ra hơi.- Để muội giúp tỉ.
- Băng Y, không cần gấp. Chỉ là hoàng đế lão cha thôi. Hắn để ta tự sinh tự diệt lâu như thế, hôm nay tới chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.- Trong khi Băng Y bận rộn thay trang phục, Lãnh Nguyệt lại cứ thế thong thả, thậm chí không cả để ý hình tượng, chẳng thèm che miệng cứ thế ngáp to một cái.
- Tỉ tỉ, dù sao cũng là Hoàng thượng, cũng không nên đắc tội, đỡ được một cái đại phiền phức vẫn là hơn chứ.
Vừa nói, Băng Y vừa khoác lên người Lãnh Nguyệt một bộ y phục màu trắng trang nhã thêu một bông mẫu đơn tinh tế, tóc đen ba nghìn vấn gọn bằng một cây trâm hồ điệp đỏ rực như ánh lửa.
Nhan sắc không có gì nổi trội, không khuynh quốc khuynh thành nhưng phảng phất nét lạnh lùng xa cách. Giản dị nhưng không sơ sài, thanh khiết lại cao quý, bá khí ngạo nghễ, bất khả xâm phạm. Tất cả các sắc thái đối lập, tưởng như không thể ở chung một chỗ, nay đều xuất hiện trên người nữ tử này, lại cho người khác cảm giác như đó là một lẽ tự nhiên thường tình, không hề dung tục hay phản cảm.
Đấy là khí chất toát ra từ trong cốt tuỷ, không phải do luyện tập mà thành được. Độc nhất vô nhị, có một không hai.
Băng Y nhất thời ngơ ngẩn. Quả thực xinh đẹp. Tuy ở chung lâu như thế rồi mà nàng vẫn bị thu hút bởi khí chất của tỉ tỉ.
- Tỉ thực xinh đẹp thế này thì phải cảm ơn đôi bàn tay này của muội chứ nhỉ.- Băng Y tươi cười vui vẻ.
- Người đẹp mặc gì cũng đẹp.- Lãnh Nguyệt không nhanh không chậm nhả ra sáu chữ, bờ môi vẽ ra một vòng cung mờ nhạt.
- Tỉ...
- Hoàng thượng giá lâm.- Tiếng the thé của An công công vọng vào, cắt ngang lời phản kháng của Băng Y.
Băng Y biết điều, đứng lui ra sau Cửu công chúa, thu lại vẻ mặt tươi cười liền trở nên thận trọng, cúi đầu không nói. Lãnh Nguyệt cũng bày ra vẻ lạnh băng xa cách vốn có, chậm rãi đi ra phòng khách.
Cuối cùng cũng đến.
- Nhi thần tham kiến Phụ hoàng/ Nô tì tham kiến Hoàng thượng.- Hai người đồng loạt hành lễ, động tác chuẩn mực, không có gì sai sót.
- Đều miễn lễ cả đi.- Lãnh Diệp tự mình nâng Lãnh Nguyệt lên, tiến đến bên bàn gỗ ngồi xuống.
Cung nữ đã thay một bình trà Bích Loa Xuân mới, rót ra chén ngọc rồi đứng hầu đằng sau. An công công lấy trâm bạc thử độc, thấy không có gì đáng ngờ liền gật đầu ra hiệu cho Hoàng đế. Lãnh Nguyệt thấy thế khẽ nhếch môi. Đây là sợ nàng trong trà bỏ độc sao?
- Hoàng thượng hôm nay đến tìm nhi thần chắc không phải chỉ để thưởng trà thôi chứ?
Lãnh Đế gạt nhẹ nắp trà, khẽ nhấp một ngụm cũng không trực tiếp nói luôn vấn đề mà chậm rãi đánh giá nữ nhi mà hắn bỏ quên từ lâu.
Nữ nhi này của hắn không được tính là xinh đẹp xuất sắc. Trong số các nữ nhi, nàng là người làm cho hắn thất vọng nhất, nên ngay từ lúc nàng 3 tuổi, hắn liền bỏ mặc nàng cùng Hiền phi, tự sinh tự diệt trong Bảo Hoà Điện. Ngày đó Hiền phi bị người ta hạ độc, Lãnh Nguyệt cũng bị đưa tới Nguyệt Cung. Từ đó lão cũng không để ý tới nàng nữa.
Vậy mà cũng đã 13 năm, Lãnh Nguyệt trở thành thiếu nữ. Tuy nhiên dung mạo của người nữ nhi này vẫn như vậy, vẫn làm cho hắn thất vọng như thế.
Lãnh Diệp thở dài, rốt cục không vòng vo nữa:
- Trẫm muốn ngươi liên hôn cùng Phượng Thiên Quốc.
- Tại sao lại là nhi thần?
Lãnh Đế sợ nàng cự tuyệt, lập tức giải thích:
- Con biết đấy, hiện nay Phượng Thiên Quốc, Bạch Vân Quốc, Lôi Thần Quốc, Sở Mục Quốc và Thuỳ Dụ Quốc đang giữ thế chân vạc nhiều năm liền. Tuy nhiên Bạch Vân Quốc chúng ta vài năm trở lại đây liên tục mất mùa, thổ phỉ lại hoành hành khắp vùng núi Liên Sơn khiến binh sĩ tổn thất không nhỏ. Để tránh nước khác thừa nước đục thả câu, trẫm thấy cần liên minh với Phượng Thiên Quốc, vì đây là quốc gia hùng mạnh nhất ngũ quốc. Trẫm nghĩ để con, Cửu công chúa Bạch Vân Quốc đi hoà thân mới thật đủ thành ý. Hoàng thượng Phượng Thiên Quốc cũng đã đồng ý mối hôn sự này rồi.
Thì ra Lãnh Nguyệt nàng bỗng nhiên nhận được ân sủng nhiều như thế là vì lí do này? Hừ! Đủ thành ý à? Chẳng phải là sợ các công chúa hắn thương yêu chịu khổ nên mới đẩy nàng đi sao? Tuy trong lòng nàng khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn là một mảnh lạnh lùng.
Lặng im một lúc lâu đến khi Lãnh Đế sắp không kiên nhẫn nổi nữa, Lãnh Nguyệt mới chậm chạp mở lời:
- Hoàng thượng cho thần một năm thời gian. Sau một năm, thần nhất định ngoan ngoãn hoà thân. Nếu ngài cứ cố gượng ép, thần cũng không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì khiến Bạch Vân Quốc của ngài mất hết thể diện đâu.
Đây là uy hiếp trắng trợn. Lãnh Nguyệt thay đổi cách xưng hô, nhanh chóng phủi sạch mối quan hệ ruột thịt với người trước mắt. Hoàng đế là một lão hồ ly, làm sao không nghe ra ý của nàng. Trước lúc tới đây, lão nghĩ nếu Lãnh Nguyệt không đồng ý thì chỉ cần ban thánh chỉ xuống, ắt nàng sẽ phải tuân theo. Nhưng khi nghe lời nói ban nãy, không hiểu sao lão lại có cảm giác nàng nhất định nói được làm được. Vậy nên dù lòng bực bội, lão cũng không có phát tác. Bây giờ đại sự cũng là nhờ nàng a. Khắc chế lửa giận, Lãnh Diệp đáp lại một cách máy móc:
- Để trẫm đi thương lượng lại với sứ thần nước đó.- Xong phất tay áo đi thẳng, để An công công vội vã đuổi theo.
Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Nguyệt khẽ híp lại. Dõi theo bóng lưng Lãnh Đế xa dần, con ngươi loé lên một tia âm lãnh. Một năm này hẳn sẽ rất thú vị. Thứ phụ hoàng ngươi và sủng phi của ngươi nợ mẫu phi, ta nhất định đòi đủ.