Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Vụ ám sát, Linh Huyền Thánh chủ hắn muốn điều tra, Lãnh Nguyệt cũng không nói hai lời liền mặc kệ hắn. Lúc đó hộ vệ của hắn không chú ý một chút, tên sát thủ cuối cùng đã cắn viên thuốc độc trong kẽ răng tự tử, mọi đầu mối cũng biến mất. Dù sao nàng cũng rất lười nha! Đầu mối nhân chứng coi như mất hết, nếu điều tra sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, nhân lực của Lãnh Huyết Cung thì lại đang dồn cả vào Trân Bảo Các và Thiên Phượng Phường. Nếu người ta đã muốn xử lí giúp một tay, vậy nàng cũng chẳng ngốc gì mà không đồng ý.
Hôm đó về tuy có hơi trễ một chút, nhưng nói chung mọi chuyện khá êm xuôi. Còn về phần Linh Huyền Thánh chủ kia, dọc đường về Hoàng cung, hắn luôn lẽo đẽo theo sau nàng. Lãnh Nguyệt ngọt nhạt các kiểu thấy hắn vẫn chẳng đổi ý thì cuối cùng cũng mặc kệ. Thấy nàng an toàn về đến tận phòng, hắn mới lưu luyến rời đi, bẵng đi mấy ngày cũng chẳng thấy lảng vảng gần Nguyệt Cung nữa.
Hoàng cung Bạch Vân Quốc.
Hôm nay là sinh thần của Thái hậu Hoạ Thiên Lan, mọi người trên dưới ai cũng vui mừng phấn khởi. Nghe nói, tham dự lần này còn có những nhân vật tầm cỡ như Hoàng đế Phượng Thiên Quốc Nam Cung Tuyệt, Thái tử Lôi Huyền Quang của Lôi Thần Quốc, Tam hoàng tử Đông Linh Sâm và Thất công chúa Đông Linh Diệp ở Thuỳ Dụ Quốc, bên Sở Mục Quốc cũng có Bắc Cơ Thần Nhị hoàng tử cùng ái thiếp Liễu Như Mai. Các đại nhân vật đều tới, liền cấp cho Bạch Vân Quốc bao nhiêu thể diện, vậy nên phần chuẩn bị nhất định càng thêm hoành tráng.
Từ sáng sớm, các cung nhân đã trang trí lại hoàng cung, tất cả đồ đạc được thay thế bằng màu đỏ tươi đầy may mắn. Cứ cách một quãng lại có một chậu cúc vạn thọ đặt trên lan can dọc khắp hoàng cung, đèn liên đăng được thay mới toàn bộ. Vì Thái hậu không ở ngoài cung mà ở ngay tại Liên Hoa Cung nên buổi sớm cũng không có nghi lễ nhập cung, nhưng vẫn phải bái tế tổ tông. Lối vào điện chính của Thái hậu và nơi tổ chức nghi lễ tế tổ trải một lớp thảm đỏ rực rỡ. Ngoài ra, Ngự Hoa Viên cũng biến thành vườn hoa lộng lẫy, những chậu hoa xinh đẹp quý hiếm nhất xếp thành hình chữ "Phúc" theo ý của Hoàng hậu Diệp Ngọc. Hoàng cung vốn đã xa hoa, nay lại càng thêm khí thế bức người.
Hôm nay, Lãnh Nguyệt cũng phải dậy sớm. Điều kì lạ là Băng Y không cần gọi nhiều như mọi lần, giờ Dần vừa bước vào phòng, khẽ gọi một tiếng liền thấy Cửu công chúa nào đó mang bộ mặt ngái ngủ thức dậy.
- Ai nha! Sâu lười hôm nay lại dậy sớm. Chắc ngày mai trời sẽ đổ tuyết mất!- Băng Y cười cười bưng khăn và nước vào phòng cho Lãnh Nguyệt, tiện thể trêu chọc.
- Sao nào? Muội không chọc ta một chút thì không yên hả?- Lãnh Nguyệt lầm bầm.- Hôm nay là sinh thần Thái hậu, buổi sáng con cháu đều phải đến dàn tế thiên, ta cũng không muốn người khác xì xào rằng Cửu công chúa sắp gả rồi mà còn không biết phép tắc, khinh người quá đáng đâu! Với lại vị Thái hậu này ta không thân thích cũng chẳng thù ghét, nên tôn trọng trưởng bối, đến đúng giờ một chút.
- Cũng đúng. Đằng nào tỷ cũng sắp gả sang Phượng Thiên, chẳng biết bao giờ mới dự sinh thần của Thái hậu được nữa. Lần này coi như là lần cuối cùng rồi.
Băng Y vừa loay hoay chọn đồ trong tủ quần áo, vừa thở dài. Lãnh Nguyệt rửa mặt xong, ngồi xếp bằng trên giường lớn, mơ màng không đáp, chờ Băng Y chọn y phục cho mình.
Năm phút...Mười phút...
- Aizzz, sao lâu vậy?- Lãnh Nguyệt thở dài.
- Đây, đây, đợi muội một chút.- Băng Y đứng thật lâu bên tủ, lấy y phục ra, nhìn một chút, lại lắc lắc đầu cất vào, đổi một bộ khác. Đổi đi đổi lại vẫn thấy không vừa ý.
Năm phút sau...
- Aaaaa, vẫn chưa chọn được?- Lãnh Nguyệt mất kiên nhẫn gào kên.
- Tỷ tỷ, hôm nay là ngày đặc biệt, không thể qua loa được đâu.- Băng Y đứng sau cánh tủ ngó ra một chút, lại tiếp tục công việc chọn đồ cao cả.
- Thôi để ta tự chọn vậy. Chọn như muội, chắc đến lúc tế thiên xong xuôi chắc vẫn chưa chọn xong quá!
Lãnh Nguyệt không nhịn được nữa, nhảy phắt xuống giường, chân không thèm xỏ giày, chạy tới bên tủ quần áo.
- Đây, lấy bộ này!- Lãnh Nguyệt chọn đại một bộ, lôi ra đặt trên giường.
- Tỷ tỷ, thật có mắt nhìn nha!- Băng Y hai mắt sáng lấp lánh, nhìn Lãnh Nguyệt đầy sùng bái.
Quả thực bộ y phục nàng chọn rất đẹp. Vải Lăng Ba màu xanh lam mềm mịn, đai lưng vài một vài chỗ trên y phục có màu sẫm hơn một chút, trên váy thêu một con chim loan dùng trong những dịp trọng đại, mặc vào quả thực tôn lên vẻ yêu kiều duyên dáng của nàng, lại không mất đi vẻ thành thục, đoan trang. Nói chung, bộ y phục này là lựa chọn không tồi để đi tế tổ. Không quá sặc sỡ phô trương nhưng cũng không quá đơn giản, sơ sài.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng chuẩn bị ổn thoả. Lãnh Nguyệt lần nữa nhìn mình trong gương, khẽ gật đầu hài lòng.
Băng Y lui ra chuẩn bị bữa sáng, Lãnh Nguyệt vẫn còn đang mải mê ngắm nhìn bản thân.
Thiếu nữ trong gương quả thực động lòng người. Ngũ quan không phải quá xuất sắc, nhưng nhìn tổng thể lại rất hài hoà. Vầng trán cao, mày liễu xinh đẹp, đôi môi anh đào không son mà đỏ. Gương mặt trái xoan cổ điển nhìn kĩ khá thanh tú. Đặc biệt nhất là phượng mâu màu thuỷ lam của nàng. Lạnh nhạt nhưng rất có thần, yên tĩnh vô ba như mặt nước hồ thu, trong veo không chút gợn sóng. Hàng mi thật dài tạo thành chiếc quạt nhỏ, làm cho đôi mắt thêm sâu thẳm hút hồn, cũng lại che bớt ánh sáng nơi đáy mắt, khiến người đối diện chẳng tài nào đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Y phục màu xanh nhẹ nhàng tôn lên làn da trắng như ngọc, đai lưng đậm màu hơn một chút, vừa vặn ôm lấy vòng eo thon, ngọc bội hình mẫu đơn nổi bật trên nền vải xanh càng thu hút ánh mắt người đối diện. Tóc được vấn cao, cố định bằng một chiếc trâm hoa bằng vàng, có những rua rua khẽ rủ xuống, mỗi bước đi đều phát ra tiếng đinh đang nghe thật vui tai.
Lãnh Nguyệt lúc này, thực sự hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn.
- Tỷ tỷ! Ngắm đủ chưa? Đủ rồi thì mau ra ăn sáng thôi!- Băng Y cười cười trêu chọc.
- Tới liền!- Lãnh Nguyệt khống nhanh không chậm đáp lời, gót sen khoan thai bước đến bên bàn ăn.
Các món ăn khống quá cầu kì nhưng cách trang trí lại vô cùng hấp dẫn, hương thơm vấn vít nơi chóp mũi. Chỉ có vài món ăn nhẹ được bày lên là bánh nếp nhân hạt dẻ, cháo hải sản, súp và vài cái bánh bao.
Băng Y và Lãnh Nguyệt cùng nhau ngồi xuống, ăn một cách ngon lành, một thoáng đã hết sạch đồ ăn. Cũng may hôm nay Lãnh Nguyệt thức dậy đặc biết sớm, cả hai dùng bữa xong, ngồi nghỉ một chút mới bắt đầu rời Nguyệt Cung để tới Liên Hoa Cung, từ đó đoàn người mới tới Tế Thiên Đài.
Liên Hoa Cung thực đúng với tên gọi của nó. Khác hoàn toàn với rừng hoa mẫu đơn ở Tâm Liên Cung của Lãnh Tiểu Ni, trước tẩm cung của Thái hậu Hoạ Thiên Lan là một hồ sen được chăm sóc rất chu đáo nên bốn mùa hoa nở, hương thơm thoang thoảng thấm vào lòng người.
Lúc Lãnh Nguyệt tới thì vừa lúc mấy người Đại hoàng tử cùng đã đến trước cửa phòng của Thái hậu. Thái hậu ở Liên Hoa Cung không thích quá đông người nên mọi người cũng biết điều để cung nữ hầu hạ ở bên ngoài. Lãnh Nguyệt cũng một mình đi vào trong. Thấy nàng, mấy người họ tiến lên chào hỏi cho có lệ, rồi theo thứ tự trước sau tiến vào phòng. Đoàn người chưa dám ngẩng đầu lên, liền lần lượt hướng người ngồi trên ghế phượng thỉnh an.
- Minh Nhi, Dương Nhi, Duệ Nhi, Ngọc Nhi, Doanh Nhi, Nguyệt Nhi thỉnh an Thái hậu! Chúc Thái hậu phúc như đồng hải, thọ tỷ nam sơn!
- Đều đứng lên cả đi! Ban ngồi. Thanh Dung, mang điểm tâm lên cho bọn trẻ đi.- Giọng nói chậm rãi cất lên, không lạnh lùng nhưng lại mang vài phần xa cách. Thái hậu trước giờ chẳng mấy khi gọi các cháu trai cháu gái đến tâm sự, nên xa cách cũng phải thôi. Mặc dù bà không ra khỏi Liên Hoa Cung nửa bước, nhưng chuyện Lãnh Tiểu Ni phát điên bà đều biết, nên cũng không hỏi tới việc này.
Cung nữ thân cận Thanh Dung hơi nhún người hành lễ rồi lui ra ngoài, lát sau đem theo một đoàn cung nhân khác bưng tới trà và điểm tâm, đặt lên chiếc bàn con bên cạnh các tiểu chủ nhân.
- Tạ ơn Thái hậu!
Lãnh Nguyệt theo vai vế, tìm tới đúng vị trí của mình ngồi xuống, rất tự nhiên cầm một miếng bánh gạo nếp trên bàn thưởng thức, lại ngầm quan sát người bà nội này của mình.
Hoạ Thiên Lan năm nay đã sáu mươi bảy tuổi, nhưng dường như thời gian không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt bà. Làn da được bảo dưỡng rất tốt nên dù không căng mọng như thiếu nữ đôi mươi nhưng chỉ thấy chút ít nếp nhăn nơi khoé mắt. Phượng nhãn sâu thẳm mang ý tứ dò xét sắc sảo. Đứng trước vị Thái hậu này, có lẽ không ai có khả năng nói dối mà qua nổi cặp mắt đã thấu triệt sự đời kia của bà. Một cặp mắt sáng hữu thần, đôi mắt của người đã trải qua cả bãi bể nương dâu, nếm tất thảy đắng cay ngọt bùi, lại pha chút tang thương cô tịch.
Tuy đã không còn tham gia vào chuyện Hậu cung, tránh xa chuyện nữ nhân tranh sủng, tranh quyền đoạt thế nhưng phong thái của Hoạ Thiên Lan vẫn uy nghiêm có thừa. Mỗi cái liếc mắt nhăn mày, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý lãnh diễm, người thường khó bề sánh kịp.
Thái hậu Hoạ Thiên Lan không thích màu quá nổi bật như màu vàng kim nhưng lại thích những gam màu trầm nên phụng bào được Ti Chế Phòng dùng màu mận chín thêu đồ án tam phụng*, búi tóc cầu kì, tôn quý bức nhân. Bà không dùng quá nhiều trang sức, chỉ dùng một cây trâm phượng bằng vàng. Trâm khắc phượng hoàng sống động như thật, ngậm một viên huyết ngọc quý hiếm. Không quá giản dị nhưng cũng chẳng quá phô trương, thanh nhã nhưng cũng chẳng mất đi dáng vẻ uy nghiêm của nữ nhân đứng đầu thiên hạ. Bấy nhiêu biểu hiện đủ để thấy rằng, hồi còn trẻ, Thái hậu bà đã từng là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
*: Hình ba con chim phượng được xếp thành vòng tròn
Trong khi nàng quan sát Thái hậu thì bà cũng đang đánh giá từng đứa cháu của mình. Hoa Thiên Lan nhìn quanh một lượt gật đầu hài lòng. Cháu nội của bà, nam thì tuấn mĩ, nữ lại khuynh thành, bất quá mỗi người một vẻ không ai giống ai.
Đại hoàng tử tuấn mĩ mà nghiêm nghị, Tứ hoàng tử lại có vẻ lạnh nhạt bất cần, Lãnh Duệ Ngũ hoàng tử tuy luôn cười ấm áp nhưng nụ cười đó chưa chạm tới đáy mắt. Ba nàng công chúa cũng không tồi. Lãnh Như Ngọc có vẻ đẹp sắc sảo như đoá hoa đang độ rực rỡ nhất, Thập công chúa tuy còn chưa trổ mã, chưa xinh đẹp bằng nhưng hơn ở chỗ dáng vẻ hoạt bát đáng yêu chọc người trìu mến, cuối cùng là Cửu công chúa cũng là người thu hút ánh mắt Hoạ Thiên Lan nhất. Lãnh Nguyệt không mang vẻ đẹp khuynh thành như Lục công chúa, cũng không có vẻ hoạt bát đáng yêu, bất quá phong thái hơn người và một đôi thuỷ mâu màu lam đặc biệt tĩnh lặng kia lại rất thu hút người nhìn. Khác với hai nàng kia, vẻ đẹp của Lãnh Nguyệt là vẻ đẹp ẩn sâu bên trong cốt tuỷ, lãnh đạm mà cũng cao ngạo, cứng cỏi lại đầy khí phách.
Nhìn Cửu công chúa, Hoạ Thiên Lan bất giác nhớ tới bản thân mình ngày còn trẻ, khoé môi câu ra ý cười thân thiện, sắc mặt nhu hoà hơn. Đôi mắt kia cũng làm bà nhớ tới một nữ nhân khác, Cơ Ngân Nhi-mẫu thân của Lãnh Nguyệt-nàng cũng có một đôi mắt màu xanh như thế.
Bà khẽ thở dài. Chuyện năm đó không phải bà không biết, trong số những phi tần của Lãnh Diệp thì bà quý Cơ Hiền phi hơn cả, nhưng khi hay tin tai hoạ tới với Cơ Ngân Nhi thì sự cũng đã rồi. Kể từ đó, trong đám cháu chắt, bà cũng quan tâm đến đứa cháu gái này nhiều hơn một chút. Tuy bà không thể ra khỏi Liên Hoa Cung vì thân thể thường xuyên đau mỏi, nhưng cũng thỉnh thoảng đưa chút đồ đạc đến cung của nàng. Về phía Lãnh Diệp, không dưới mười lần bà nhắc nhở mỗi khi hắn đến thăm nhưng dường như đối với đứa con này, Lãnh Đế thực sự không quan tâm, chỉ ậm ừ cho qua, mới đây mới quan tâm nàng một chút thì lại có mục đích.
Không khí trong phòng quả thực rất khó chịu, không ai nói một lời. Ngay cả Lãnh Bích Doanh ngày thường hoạt bát là thế, hôm nay cũng chỉ im lặng ngoan ngoãn ăn phần điểm tâm trong đĩa của mình, không dám nhìn ngó lung tung. Gió từ cửa sổ lùa vào vẫn không thể xua tan mùi trầm hương luẩn quẩn trong phòng.
- Hoàng thượng, Hoàng hậu tới!- Giọng nói choe choé quen thuộc của An công công vang lên, phá tan sự yên tĩnh ngộp thở này.
Ngay sau đó, hai bóng người tiến vào trong điện. Lãnh Đế một thân long bào, ngoài đồ án rồng còn thêu chữ Vạn Thọ bằng chỉ vàng, nhưng đầu chỉ đội một chiếc kim quan bằng vàng khác hẳn với lúc trên triều. Theo sau ông ta, Diệp Ngọc Hoàng hậu đoan trang nối gót. Những nữ nhân khác của Hoàng đế không được Thái hậu triệu kiến nên đành đứng ngoài đợi. Phụng bào của bà ta cũng thêu phượng hoàng nhưng thay vì màu đỏ mận như Thái hậu, Hoàng hậu vẫn thích màu vàng kim phô trương hơn, mũ phượng bà ta đội cũng làm vàng và huyết ngọc được thiết kế vô cùng tinh xảo cầu kì, bất quá viên tất cả huyết ngọc trên cái mũ đó cũng không bằng một viên trên cây trâm của Thái hậu. Trên mặt Diệp Ngọc nở nụ cười xinh đẹp hiền từ, quả thực khiến người mới gặp lần đầu tiên nhìn không ra bà là một nữ nhân có tâm kế thâm hiểm.
Sau khi Hoàng thượng cũng Hoàng hậu tới, nói những lời chúc tốt đẹp với Thái hậu, đoàn người lục đục cùng nhau tới Tế Thiên Đài. Dẫn đầu đương nhiên là Thái hậu, sau đó đến Hoàng thượng, Hoàng hậu, các phi tần rồi mới đến lượt các hoàng tử công chúa.
Nghe nói từ khi Bạch Vân Quốc trở thành giang sơn của Lãnh Gia, vị Hoàng đế đầu tiên đã cho xây dựng Tế Thiên Đài. Mới đầu nơi đây chỉ dùng đến khi tân hoàng đăng cơ và khi sắc phong hoàng hậu, nhưng qua nhiều triều đại khác nhau, nơi này dần trở thành nơi thờ cúng trời đất, bái tế tổ tông và là nơi diễn ra tất cả những sự kiện mang tính chất quan trọng.
Tế Thiên Đài là một đài cao gồm chín mươi chín bậc thang bằng loại đá xanh quý hiếm được đẽo thủ công từ bàn tay của các nghệ nhân tài hoa nhất. Mỗi bậc thang có độ cao giống nhau như đúc, lại rộng đến mức mười người đứng chung một bậc thang cũng vẫn rất thoải mái. Bạch Vân Quốc cũng giống như tứ quốc còn lại, đều sùng bái linh vật là rồng, tượng chưng cho quyền lực chí tôn. Vì vậy nên tay vịn bậc thang hai bên đài tế thiên đều khắc hình rồng. Bậc thang đầu tiên chính là đuôi rồng, đầu rồng ở bậc thang thứ chín mươi chín. Từng chi tiết, từng chiếc vảy đều được khắc vô cùng tỉ mẩn.
Sau bậc thang cuối cùng là điện thờ chính, nơi đặt những bức tượng Phật Tổ, Quan Âm, các vị Như Lai, Tôn Thần rồi đến linh vị của tổ tiên Lãnh Gia. Trước điện đặt một lư hương bằng đồng, làm cho người ta cảm giác bản thân đang đứng trước một ngôi chùa lớn. Mái ngói bốn góc đều có hình rồng, quay mặt ra bốn hướng khác nhau mang đậm dấu ấn của kiến trúc cung đình.
Khi đại gia đình Đế vương cùng tới nơi, các đại thần đã có mặt đông đủ, ai vào vị trí người nấy, sẵn sàng nghênh giá. Khi thấy Thái hậu di giá tới nơi, các vị quan đứng dạt sang hai bên nhường lại lối đi giữa. Đoàn người Lãnh Nguyệt đi đến đâu, mọi người quỳ xuống đến đó. Lãnh Nguyệt đi cuối cùng mà không khỏi cảm thán: Thực là khung cảnh xa hoa khí thế biết mấy. Chẳng trách vì nó mà mọi người tranh đến sứt đầu mẻ trán, dẫm đạp lên tất thảy để được ngồi vào cái ghế Cửu ngũ chí tôn.
Suốt buổi nghi lễ diễn ra, Lãnh nguyệt đều không mấy để tâm, thậm chí còn che miệng ngáp dài một cái. Giằng co hơn hai canh giờ, khi mặt trời lên đến chính Ngọ, mọi chuyện mới xong xuôi. Sau khi đưa Thái hậu về cung, các nàng được phép hồi cung nghỉ ngơi, đợi đến tối thì tham gia yến tiệc.
Lãnh Nguyệt cả người đã mệt mỏi rã rời, vịn vào người Băng Y mới miễn cưỡng về được tới Nguyệt Cung. Về tới nơi cũng chỉ dùng một chút đồ ăn, liền leo lên giường đi ngủ. Lúc này mặc kệ là thọ yến, mặc kệ những đại nhân vật sẽ xuất hiện, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật đã mà thôi.