Author: Tiểu Lãnh Lãnh
- Người đó hiện tại đang ở đâu?
- Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta nữa!- Người nào đó bắt đầu giở trò nũng nịu.
- Chàng biết câu trả lời rồi còn gì!- Huyền Băng mỉm cười, đặt chiếc nhẫn nhỏ vào hộp, lại lấy ra chiếc lớn hơn.- Đưa tay trái của chàng cho ta.
Uyển Dạ nhất mực nghe lời, tay trái vươn ra đặt vào tay nàng. Huyền Băng vừa nâng bàn tay của hắn, đeo nhẫn vào ngón áp út vừa giải thích:
- Ở quê hương của ta, khi nam nhân hoặc nữ nhân đeo nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái, thì có nghĩa là họ đã thành gia lập thất hoặc những người cầu hôn như chúng ta rồi mới thành hôn cũng sẽ đeo nhẫn cho đối phương vào ngón này. Người ta tin rằng, ngón áp út bàn tay trái có một mạch máu nối thẳng tới trái tim. Nó biểu tượng cho tình yêu thuỷ chung, một sự ràng buộc vĩnh viễn.
Uyển Dạ cúi đầu ngắm chiếc nhẫn đã yên vị trên ngón tay của mình, mỉm cười sung sướng. Hắn xoè tay nắm lấy bàn tay trái của nàng, lặp lại động tác lồng chiếc nhẫn nhỏ vào ngón tay Huyền Băng. Thuận đà, hắn ôm lấy eo nhỏ của Huyền Băng, làm lưng nàng áp vào lồng ngực hắn. Hai người cùng giơ bàn tay trái hướng lên bầu trời đêm tuyệt đẹp mà ngắm nhìn. Đêm lạnh, nhưng lòng người lại ngập tràn ấm áp.
- E hèm! Bây giờ hai người đã chính thức hoàn tất lễ cầu hôn rồi đó. Chúng ta gặp mặt nhau được chưa? Uyển Dạ lâu chủ.- Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, ẩn ẩn ý cười thoải mái.
Hai người đồng thời quay lại, thấy hai thân ảnh khác đã đứng đó tự lúc nào. Một nam nhân huyền y lãnh ngạo, quanh thân tản mát khí tức lạnh nhạt nhưng có chút quen thuộc; người còn lại cũng là một thân lục bào, ngũ quan tinh tế, bớt một phần lãnh nhạt lại nhiều hơn ba phần vui vẻ gần gũi.
Huyền Băng liếc mắt một cái, thoát khỏi vòng ôm của Uyển Dạ, tới trước mặt tử y nam nhân. Tuy gương mặt không phải của Dạ Minh Nguyệt, nhưng khí tức này nàng không thể nhầm lẫn với ai khác được, giọng nói có chút run rẩy, Huyền băng không tin vào mắt mình nữa, khẽ gọi:
- Minh Nguyệt?
- Chị! Là em đây!
Huyền Băng lại bắt đầu khóc. Nàng tiến lên hai ba bước, ôm chầm lấy người em gái mà bản thân luôn lo lắng, nước mắt cứ thế rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây. Sau khi tự sát ở kiếp trước, người nàng không yên tâm rốt cục cũng chỉ có Dạ Minh Nguyệt.
- Chị! Em ở đây rồi, sẽ không sao nữa. Em sẽ không để ai làm tổn thương chị nữa.- Lãnh Nguyệt khẽ vỗ đầu vai nữ nhân, thấp giọng an ủi.
Uyển Dạ đứng một bên trực tiếp bị ngó lơ. Hắn nhìn hai người trước mắt ôm ôm ấp ấp, lòng như bị một con mèo nhỏ dùng móng vuốt hung hăng cào vào. Tuy hắn không hiểu nội dung cuộc đối thoại* của hai người lắm, nhưng cũng ý thức được rằng tên tiểu tử Ngọc Lưu Ly này rất quan tâm Huyền Nhi của hắn, mà ngược lại nàng cũng vậy.
*: Vì ai người Huyền- Nguyệt dùng cách xưng hô chị-em ở hiện đại nên ông Uyển mới không hiểu nhé :D
Một mối nguy cơ nhanh chóng bị thổi lên. Uyển Dạ đen mặt bước đến bên Huyền Băng, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, tách khỏi Lãnh Nguyệt, như muốn tuyên bố chủ quyền của mình.
- Uyển, chàng làm gì vậy?- Huyền Băng trừng mắt nhìn nam nhân mặt than đứng sau.
- Không cho phép ôm hắn. Hắn là nam nhân!- Vừa hướng Huyền Băng làm dáng vẻ uỷ khuất như cún con bị bỏ rơi, hắn vừa trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt đầy cảnh giác.
- Uyển, đây là...- Hai chữ "nữ nhân" chưa kịp thốt ra liền bắt gặp ánh mắt không đồng ý của Lãnh Nguyệt nên ngay lập tức bị nuốt vào.
- Đây là cái gì?- Uyển Dạ thấy nàng nói được một nửa rồi để đó thì cảm thấy đáng ngờ, cố ý vặn hỏi.
- Ta là đệ đệ của nàng.- Lãnh Nguyệt hờ hững tiếp lời.
Uyển Dạ không tin tưởng lắm, cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng để xác nhận. Thấy nàng hơi hơi gật đầu, hắn liền bỏ xuống cảnh giác, nhưng ngay lập tức lại ôm chặt Huyền Băng hơn. Đôi mắt đen thẫm trừng Lãnh Nguyệt:
- Vậy cũng không được. Hắn là nam nhân! Ta mặc kệ hắn là cái gì, không cho phép nàng ôm hắn.
- Được được được, không ôm, không ôm nữa!- Huyền Băng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn hai người ân ân ái ái, Lãnh Nguyệt cũng thấy nhẹ nhõm.
- Lưu Ly, đằng sau ngươi là ai thế?- Thoáng nhìn qua người đứng sau Lãnh Nguyệt, Huyền Băng đã lập tức nhận ra là nữ cải nam trang.
- Đệ đệ của ta, Ngọc Lâm!
Huyền Băng hơi bất ngờ. Trước giờ ngoài nàng, Minh Nguyệt không muốn mở lòng vời bất cứ ai, nhưng bây giờ lại thoải mái nhận người này làm người thân. Vậy đây chắc là một người đáng để tin tưởng.
- Lâm Lâm, tỷ là Huyền Băng, rất vui được gặp đệ.- Huyền Băng mìm cười chân thành.- Ta là tỷ tỷ của Lưu Ly, ngươi là đệ đệ của hắn, vậy cũng gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi.
Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi Băng Y không cảm thấy ấm áp như vậy? Đây chẳng lẽ là thứ ấm áp của cái gọi là gia đình sao? Một gia đình hạnh phúc có ba tỷ muội bọn họ, à không là bốn người, cả vị tỷ phu kia nữa. Bốn người bọn họ sẽ là gia đình hạnh phúc nhất trên đời. Băng Y bỗng chốc cảm thấy mãn nguyện lắm, mọi ưu phiền, buồn bã đều tan biến theo mây khói.
- Tỷ tỷ, tỷ phu, đệ là Ngọc Lâm.- Thấy Huyền Băng không tỏ vẻ xa cách, Băng Y tươi cười hạnh phúc.
- Hảo! Tiểu Lâm ngoan!- Vốn dĩ từ đầu, Uyển Dạ không thích tên tiểu tử thư sinh này lắm. Nhưng khi nghe từ "tỷ phu", hắn bắt đầu cảm thấy thích Tiểu Ngọc Lâm rồi. "Tỷ phu", hai tiếng nghe thật dễ chịu. Uyển Dạ cười ngốc.
- Chàng cười ngốc ngốc cái gì chứ? Thật là xấu hổ quá đi thôi!- Huyền Băng khẽ lườm hắn nhưng đáy mắt đều là nhu tình triền miên.
- Hai người nha! Đừng trước mặt ta mắt đưa mày lại, sởn hết gai ốc rồi!- Lãnh Nguyệt cười cười, lạnh lùng xa cách một chút cũng không còn, thay vào đó là quan tâm gần gũi, sự quan tâm phát ra tự đáy lòng.
Với tảng băng Lãnh Nguyệt này, chỉ có người thân mới làm cho nàng tan chảy, chỉ có người thân của nàng mới đủ tư cách bước chân vào trái tim nàng mà thôi. Chỉ có họ mới có khả năng khiến nàng bận tâm nhiều đến vậy.
- Ca ca, chúng ta phải quay về rồi.- Băng Y có chút luyến tiếc nhưng vẫn phải nhắc nhở. Cả hai cùng lúc xuất cung, càng ở lại lâu thì càng bất lợi cho bọn họ. Nếu để người trong cung biết, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền phức.
- Lâm Lâm, đệ quay về trước canh phòng đi. Khinh công của ta tốt hơn, ta muốn nói chuyện với tỷ tỷ một chút rồi sẽ theo sau.
- Nhưng...- Băng Y có chút lo lắng.
- Không có nhưng, một canh giờ nữa ta sẽ trở về. Nhớ chú ý an toàn.- Lãnh Nguyệt ngắt lời. Nàng biết Băng Y lo lắng cho nàng, bất quá nàng và tỷ tỷ đã lâu lắm không gặp nhau. Với lại bây giờ mới là giờ Tuất thôi, một canh giờ nữa chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Uyển, chàng cũng về trước đi, khi nào nói chuyện xong, Lưu Ly sẽ đưa ta về Tuý Nhan Lâu.
- Được, tuân mệnh thê tử.- Uyển Dạ có chút thấp thỏm. Bất quá lúc trước nghe Du Nghiêm báo cáo về thân thủ của Ngọc Lưu Ly này, hắn cũng thoáng yên tâm, nhưng vẫn nói.- Một canh giờ nữa ta trở lại đón nàng.
- Vậy cũng được, chàng đi đi.
Huyền Băng vừa dứt lời, lam y nam tử đã không thấy bóng dáng. Sau khi Lãnh nguyệt bày trận xung quanh đình, ngăn người khác nghe lén, Huyền Băng liền kéo Lãnh Nguyệt ngồi xuống ghế, thuận tay lấy một miếng bánh quế hoa cho vào miệng, lại quay sang nhìn Lãnh Nguyệt chăm chú. Nàng biết Minh Nguyệt muốn hai người kia rời đi trước là có chuyện muốn nói với nàng.
- Chị!- Lãnh Nguyệt khẽ gọi, nàng rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.- Có đúng thật là chị không?
- Ừ, là chị, Huyền Băng.
- Mấy năm nay chị sống có tốt không?
- Không tồi, Uyển Dạ kia rất tốt. Sau khi chị tự sát, linh hồn liền xuyên đến đây, nhập vào xác của Mạc Huyền Băng. Theo kí ức trước, thân thể này trước kia là đại tiểu thư dòng chính của Mạc gia, bất quá Mạc lão gia sủng thiếp diệt thê. Mẹ nàng bị ông ta lạnh nhạt, lâu dần sinh bệnh rồi một thời gian sau thì qua đời. Mạc Huyền Băng này ở trrong phủ bị các tỷ muội khác khi dễ, đánh đập tàn nhẫn. Thân thể vốn yếu ớt, nên đã hương tiêu ngọc vẫn, vừa vặn chị xuyên qua, liền nhập vào nàng. Sau đó chị cũng không trở lại Mạc gia nữa mà hành tẩu giang hồ, tiếp theo trộm của Uyển Dạ kia một khối Linh Lung ngọc nên mấy năm qua đều là ở bên cạnh hắn. Cuộc sống xem như ổn định. Còn em thì sao? Thân phận thực sự của em là gì?- Kể một chút tình hình của mình, Huyền Băng hỏi thăm chuyện cảu Lãnh Nguyệt. Nàng biết Lãnh Nguyệt không đơn giản chỉ là một Ngọc Lưu Ly nho nhỏ.
- Em? Tuy hoàn cảnh cũng là không được cha sủng ái nhưng chung quy vẫn không được tốt như chị. Chị có thể tiêu diêu tự tại như thế, còn em lại chẳng thể. Vì cái thân phận công chúa đáng chết, em suốt ngày phải nhìn mặt mấy bà phi tần hoàng hậu trong hậu cung, nhìn họ đấu đá hoài, thật phiền phức.
- Ha! Vậy giờ e, là công chúa của Bạch Vân Quốc?
- Ừ, Cửu công chúa Lãnh Nguyệt.- Lãnh Nguyệt không vui không buồn, đáp.
- Thật sao? Chị nghe nói Cửu công chúa sắp gả sang Phượng Thiên Quốc? Như vậy là em sắp lấy chồng à?- Huyền Băng có chút giật mình.- Nhưng nhìn hình dạng này, cùng lắm thì cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi thôi mà.
- Hừ, em chỉ đồng ý gả qua đó thôi, chứ đâu đồng ý làm nghĩa vụ vợ chống cùng tên Nam Cung Đế kia đâu!- Lãnh Nguyệt cười cười.- Với lại sang đó cũng tốt, có trò vui. Có thể chơi một trận với phi tử của hắn, vui vẻ một chút. Chắc chắn em sẽ quậy tung cái hoàng cung rách nát đó rồi mới rời đi.
( Au: Hoàng cung xa hoa mĩ lệ nhất Ngũ quốc, vậy mà chị ấy bảo là rách nát. Kiểu này chỉ chết mấy bà phi tần của Tuyệt ca ca thôi. ~_~ )
Huyền Băng khẽ lắc đầu cười cười, âm thầm cầu nguyện cho vị Hoàng đế Phượng Thiên xấu số nào đó.
Ách xì, ách xì.
Nam Cung Tuyệt đang theo dõi tiểu đình ở đằng xa đột nhiên hắt xì mấy cái. Hừ! Chắc có lẽ cảm lạnh rồi.
Hắn đứng ở chỗ này quan sát từ lúc màn cầu hôn của Uyển Dạ bắt đầu, cũng biết trong đình có bốn người, giờ mới rời đi hai. Nhưng trong số đó không có Lãnh Nguyệt của hắn. Hắn thấy Lãnh Nguyệt đi một vòng xung quanh đình nhỏ, một phút sau, cả tiểu đình bỗng biến mất không dấu vết.
Trận pháp! Nàng cư nhiên biết bày trận! Nam Cung Tuyệt cười cười, không hổ danh là tiểu hoàng hậu của hắn. Thú vị! Hôm nay hắn nhất định gặp được nàng.
Lãnh Nguyệt cùng Huyền Băng nói thêm một chút chuyện. Lãnh Nguyệt cũng không giấu thân phận Lãnh Huyết Cung chủ và thân phân Thất công tử của Trân Bảo Các, Thiên Phượng Phường, lại nói rằng Ngọc Lâm là muội muội kết nghĩa trong cung, tên Băng Y. Nàng coi Huyền Băng như chị em ruột thịt, đã vậy thì mọi chuyện đều không cần giấu nàng ấy. Cảm thấy một canh giờ dường như sắp hết, Lãnh Nguyệt liền đứng dậy.
- Chị! Thân thế của em, chị đừng nói cho ai biết, cả Uyển Dạ cũng vậy. Khi nào đến lúc, hắn khắc đoán ra thôi. Bây giờ em chưa muốn bại lộ sớm như vậy.
- Được, chị biết mà. Chuyện của em càng ít người biết càng tốt.
- Vậy em đi giải trận pháp, miễn cho tỷ phu lo lắng.- Lãnh Nguyệt cười cười trêu chọc, mũi chân khẽ quét một cái, đá bay mấy viên đá để bày trận, tiểu đình lập tức hiện ra giữa thảo nguyên.
- Em còn trêu chị nữa, chị nghỉ chơi với em luôn!- Huyền Băng quẫn bách đỏ bừng mặt.
Trận vừa phá liền nhìn thấy Uyển Dạ từ đằng xa bước tới.
- Hai tỷ đệ tâm sự xong rồi sao?
- Đã xong. Từ giờ phiền tỷ phu chăm sóc tỷ tỷ của ta rồi.
- Không phiền, không phiền. Ngược lại khi nào có rắc rối, đệ có thể tìm tới ta. Chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo.
- Còn ba điều kiện của ta?- Lãnh Nguyệt nhướn mi.
Uyển Dạ hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, cười ha hả:
- Không thành vấn đề. Ngày mai liền ở Tuý Nhan Lâu công bố kết quả. Đệ đương nhiên là người thắng cuộc rồi.-Người đệ đệ này của thê tử hắn rốt cục cũng không phải dạng tầm thường nhỉ! Cáo già!
- Khi nào rảnh rỗi, tới Tuý Nhan Lâu tìm tỷ, chúng ta cùng hàn huyên.- Huyền Băng không nỡ dời xa người muội muội tốt này, lưu luyến nói.
- Được! Tỷ tỷ, tỷ phu, cáo từ!- Không nói hai lời Lãnh Nguyệt nhanh nhẹn phi thân vào rừng cây, nhanh chóng trở về.
Huyền y rất nhanh biến mất không thấy dấu vết. Phía xa xa, một bóng hồng y cũng nhanh chóng đuổi theo. Đáy mắt Uyển Dạ khẽ động. Hình như hắn vừa thấy một cái bóng màu đỏ lướt qua thì phải. Chớp mắt hai cái đã không thấy bóng dáng, hắn lắc đầu, ôm lấy Huyền Băng trở về Tuý Nhan Lâu. Có lẽ nhìn lầm thôi.
---------- Au xênh đệp :D ----------
Chap sau Tuyệt ca ca lên sàn nhé! <3<3<3 Một tràng pháo tay đi nào các cô!!!