Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Thời gian tựa nước chảy, lặng lẽ trôi qua mau.
Quay đi quay lại Lãnh Nguyệt đã ở đây được ba năm. Trong thời gian này ngoài việc mỗi sáng đều luyện công, nàng đã sớm thông thuộc từng đường đi, ngóc ngách của hoàng cung Bạch Vân Quốc trong lòng bàn tay.
'Lãnh Nguyệt' trước đây chết là do bị người đầu độc. Không, nói cách khác là người đó tình nguyện để bị đầu độc. Vì thế nên nàng xuyên qua đến đây, vừa vặn nhập vào cơ thể 'nàng'. Tuy nhiên, nguyên nhân để 'nàng' chấp nhận uống rượu độc lại bị phong bế hoàn toàn. Kí ức ấy mỗi khi Lãnh Nguyệt muốn mở ra, lại như bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản, không cách nào đọc được. Dần dần, Lãnh Nguyệt cũng từ bỏ. Nàng tin rằng sẽ có một lúc nào đó đoạn kí ức này sẽ tự mở ra khi đến thời điểm thích hợp.
Lãnh Nguyệt trước đây không được sủng ái của Phụ hoàng, sống lay lắt qua ngày trong Nguyệt Cung. Bất quá, dạo gần đây đột nhiên lại được Lãnh Đế quan tâm chu đáo. Thời gian này trong cung đồn đại, Cửu công chúa được Hoàng thượng thương yêu, ban cho không ít đồ tốt, tu sửa Nguyệt Cung vô cùng xa hoa khiến bao hoàng tử, công chúa khác ghen tị đỏ mắt. Lại nói Tam công chúa luôn được yêu chiều hết mực lớn tiếng mắng mỏ Cửu công chúa trước mặt Hoàng thượng, liền khiến long nhan giận dữ, phạt công chúa trọn vẹn ba tháng cấm túc trong tẩm cung để hối cải. Vì thế mà các nô tài cũng không dám vô lễ với Lãnh Nguyệt như trước.
Đối với đủ loại đồn đại trong cung, Lãnh Nguyệt căn bản không có để vào tai, ung dung sống qua ngày. Lãnh Diệp vứt bỏ nàng đã nhiều năm như thế, đến bây giờ lại quan tâm săn sóc, quả thực không phải chuyện tốt. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ tạ chủ long ân, hoàn toàn sắm vai một nữ nhi ngoan ngoãn hiếu thảo.
Lãnh Nguyệt bất ngờ được sủng, cũng không có kiêu ngạo đi thị uy khắp chốn mà lại đóng cửa không chịu ra ngoài, nhàn hạ ở trong nội viện hưởng thụ.
Nói đến hưởng thụ, nàng đúng là không uỷ khuất bản thân, rất biết cách làm chính mình vui vẻ. Sáng sớm sau khi luyện công, Lãnh Nguyệt thường ngồi thưởng trà và điểm tâm dưới gốc mai trắng trước phòng, chiều tối sau khi dùng thiện thì hoặc viết thư pháp, hoặc vẽ tranh, đánh đàn, chơi cờ với Băng Y. Cuộc sống coi như thoải mái không cần lo nghĩ.
Như lúc này đây, nàng đang ngồi dưới gốc mai, thưởng thức điểm tâm ngọt tinh xảo cùng trà Bích Loa Xuân thượng hạng mới được Hoàng đế ban thưởng.
Thiếu nữ một thân tử y phiêu dật, nhàn nhã mân mê ly trà, đôi mắt xanh biếc trong trẻo nhìn xa xăm. Trên đầu không có trang sức hoa lệ, chỉ cố định tóc bằng một cây trâm gỗ hoa mai. Tuy đơn giản nhưng lại rất hợp với trang phục trên người. Hơi nóng từ tách trà chậm rãi bay lên, lượn lờ trong không gian. Dung nhan không phải tuyệt sắc nhưng phảng phất lộ ra vẻ huyền bí cùng băng lãnh, khiến người đối diện không dám nhìn trực diện khuôn mặt nàng, nhưng lại không kiềm chế được sự tò mò, muốn biết nàng là ai.
Băng Y bước vào sân viện, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn người. Nàng luôn cảm thấy từ sau sự việc kia, Cửu công chúa dường như biến thành người khác. Lúc nào cũng nhàn nhã lại ung dung, mị hoặc nhưng băng lãnh vô cùng. Chủ tử của nàng trước kia yếu đuối, nhu nhược, lúc nào cũng u buồn, nhưng giờ đây luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc thực.
Một thoáng nghi hoặc lướt qua, nhưng cuối cùng biến mất không dấu vết. Mặc kệ, Cửu công chúa thay đổi thì thế nào? Ngày đó nếu không nhờ công chúa thu nhận thì nàng có lẽ đã chết rét, chết đói ở một xó nào đó rồi. May sao nàng được công chúa thương tình cứu giúp, đem về hoàng cung. Cuộc sống không có gì làm sung sướng nhưng ít ra vẫn còn không có bị chết, vẫn còn giữ được mạng. Nàng đã thề, cả cuộc đời này không phụ lại người. Băng Y khẽ cụp xuống đôi mắt màu khói, đến bên Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng hành lễ, nhỏ giọng:
- Công chúa, sao người không mặc thêm áo? Thương thế của người vẫn chưa khỏi hẳn đâu, ngộ nhỡ bị phong hàn sẽ không tốt cho cơ thể. Tiết trời đã vào xuân nhưng vẫn còn se lạnh, để nô tì đi lấy thêm áo choàng.
Nghe tiếng nói, Lãnh Nguyệt thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không một tiếng động nhìn Băng Y. Băng Y tưởng mình làm gì sai, vội vã quỳ xuống:
- Công chúa, nô tì sai rồi. Xin người tha thứ cho nô tì đi...
Vì nàng thao tác qua nhanh, Lãnh Nguyệt không kịp ngăn cản, Băng Y đã bịch một tiếng, quỳ xuống nền đất lạnh. Nhìn Băng Y một lượt, Lãnh Nguyệt khẽ thở dài, chẳng lẽ trông mình khủng bố vậy sao?
- Đứng lên đi, ta cũng đâu có nói ngươi làm sai chuyện gì.
- ...- Chính Băng Y nàng cũng không hiểu tại sao lúc nhìn thấy ánh mắt kia của Cửu công chúa, đáy lòng bất giác sinh ra một tia sợ hãi cùng thuần phục. Trong lòng thầm nghĩ mình làm hỏng chuyện gì đó, liền không nghĩ ngợi nhiều mà quỳ xuống.
- Còn nữa, lần sau không được quỳ trước mặt ta, cũng đừng hai câu công chúa, một câu nô tì. Thực khó nghe chết đi được. Từ nay nếu không có người ngoài, chúng ta liền xưng tỉ muội đi.
- Công chúa, nô tì sao có thể...
- Gọi ta là gì?- Lãnh Nguyệt lạnh lùng đánh gãy câu nói, khí thế bức nhân không cho phép người đối diện phản kháng.
Quá bối rối cùng bất ngờ, đôi mắt Băng Y do cảm động mà ngấn lệ nhưng rốt cục cũng mỉm cười ngọt ngào:
- Vâng, tỉ tỉ.- Nàng giờ phút này càng thập phần kiên định đi theo tỉ tỉ, quyết không thay lòng.