Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Linh Huyền Cung là một cái tên mà mọi người rất hay nhắc trong những lúc nhàn rỗi nơi trà dư tửu lậu. Dù luôn bị các thế lực khác nhòm ngó nhưng căn cứ của tổ chức này thì chưa người nào có thể tìm ra. Đến vô ảnh, đi vô tung.
Ba năm trước, người của Linh Huyền Cung bắt đầu xuất hiện trên giang hồ. Chỉ sau một năm tổ chức này liền phát dương quang đại, nhanh chóng được những nhân sĩ giang hồ biết đến. Linh Huyền Thánh chủ của Linh Huyền Cung trong vòng mười chiêu đã đánh bại Minh chủ võ lâm tiền nhiệm, chính thức là người kế vị, dẫn dắt nhân sĩ võ lâm.
Vị Linh Huyền Thánh chủ này trước giờ không lộ ra dung mạo thật. Mỗi lần ra ngoài đều đeo một chiếc mặt nạ bạc, che đi nửa gương mặt. Bất quá, một đôi mắt tím khuynh tẫn thiên hạ, nam nhân hiển nhiên chiếm luôn chức vị Đệ nhất mĩ nam Ngũ quốc. Không biết bao nhiêu cô nương dù là nữ nhân giang hồ hay tiểu thư khuê tú đều vì muốn gả cho hắn mà thề sống thề chết, không phải Linh Huyền Thánh chủ, quyết không gả!
Lúc này, vị Thánh chủ nào đó đang vật vờ trong chính điện Linh Huyền Cung.
- Hàn Vũ Phong! Số tấu chương đem tới đến khi nào mới hết vậy?- Nhìn tấu chương chất thành vài ngọn núi nhỏ, Nam Cung Tuyệt thở dài ngao ngán!
- Hình như còn một chuyến nữa, chắc cũng sắp tới nơi rồi.- Hàn Vũ Phong một thân trường bào thuỷ lam, không khách khí, dứt khoát ngồi xuống cái bàn thấp đặt cạnh án thư, tiện tay rót một tách trà hoa lan mà thưởng thức, nhàn nhã thảnh thơi.
- Hừ, trẫm không duyệt nữa, không đọc nữa!- Đã mấy ngày rồi Nam Cung Tuyệt hắn chưa có được một giấc ngủ tử tế, cũng không thể dứt ra để đi thăm Lãnh Nguyệt bên kia được. Quăng bút lông sang một bên, hắn bất lực gục xuống bàn.
(Au: Tính trẻ con bộc phát :))
NCT*đen mặt nhìn Au*: Người đâu! Ném nàng ta vào ngục thất cho trẫm!
Au: Người ta chỉ nói đúng sự thật thôi mà! -.- )
- Hoàng thượng, trăm sự lấy con dân làm gốc. Có minh quân, đất nước mới thái bình, nhà nhà mới ấm no. Nào có hoàng đế nào lại không phải phê duyệt tấu chương? Nào có hoàng đến nào ném con dân sang một bên, chỉ để sang nước láng giềng tìm hoàng hậu không?- Hàn Vũ Phong bắt đầu giảng đạo, một bên vị vua nào đó cũng bắt đầu thiếp đi.
Nam Cung Tuyệt trước khi hoàn toàn ngủ, vẫn cố hướng Hàn Vũ Phong làu bàu:
- Hôm nay trẫm là hôn quân! Thân thể trẫm quan trọng hơn, chọn người tiếp quản hậu cung cũng quan trọng. Có sức khoẻ mới nhìn tiếp tấu chương và ngày ngày có thể nghĩ kế đối phó với mấy lão hồ ly trên triều. Còn chuyện lập hậu nữa, chuyện nhà có yên ổn thì mới lo đến chuyện giang sơn được chứ... Oápppppp...... Ta không cần biết! Bây giờ trẫm ra lệnh cho ngươi, trong vòng hai canh giờ, phê hết đống tấu chương này cho trẫm và để yên cho tr...trẫm ng...ngủ.
Hàn Vũ Phong có xúc cảm muốn tống cho tên Hoàng đế đáng khinh này một quyền. Bất quá, bàn tay giơ lên cao, hồi lâu cũng không dám đánh xuống! Ai bảo người ta là vua, ai bảo người ta vừa có tiền lại có quyền, ai bảo hắn dưới quyền một tên đáng ghét, ai bảo hắn lại càng không phải đối thủ của tên hôn quân này đây?!!
Niệm mười lần câu: "Xúc động là ma quỷ", Hàn Vũ Phong rốt cục bình tĩnh lại.
- Hừ! Mất hết cả hình tượng!- Hắn hạ tay xuống, ưu nhã cầm lên tách trà uống dở.- Bị kẻ dưới nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!
- Thánh chủ, vốn đã chẳng còn chút hình tượng nào trong mắt bọn thuộc hạ rồi!- Một bóng đen lướt vào chính điện, không khách khí đáp, lại thuần thục cướp lấy tách trà trong tay lam y nam tử.
- Lôi, tên vương bát đản nhà ngươi! Tên hộ vệ vô phép vô tắc!- Hàn Vũ Phong đang bực bội trong người vì cái tên bên cạnh thản nhiên ném cho hắn một đống việc rồi ngủ, lại bị huyền y nam nhân cướp mất tách trà, sắc mặt xanh mét mắng chửi. Hắn thật là khinh suất nên mới bị tên khốn thứ hai này trêu chọc mà!
Xúc động là ma quỷ! Xúc động là ma quỷ!
- Chủ nào tớ nấy thôi!- Lôi chép miệng, cười cười.- Trà ngon, trà ngon!
- Tên khốn như ngươi mà cũng biết phẩm trà? Đúng là bôi nhọ nghệ thuật, bôi nhọ trà đạo!- Lam y nam nhân không kiềm chế được, lườm Lôi hộ vệ đầy khinh bỉ, một bên cầm bút lông tiếp tục công việc dang dở của vị Thánh chủ đáng khinh nọ.
- Ta nghe Vân nói, sắp tới Bạch Vân Quốc tổ chức sinh thần cho Thái hậu Hoạ Thiên Lan.- Xoay xoay tách trà, Lôi nhanh chóng chuyển đề tài.
- Thì?- Hàn Vũ Phong vẫn không dừng tay, từng hàng chữ thanh thoát mà hữu lực nhanh chóng xuất hiện trên thẻ trúc, mệnh lệnh nhanh chóng được ghi ra, ấn rồng đại biểu cho quyền lực chí tôn đỏ chói một phát ấn xuống. Thánh chỉ được ban ra.
- Hình như Thánh chủ của chúng ta muốn di giá rồi! Ta nghe ý tứ hắn, có lẽ muốn dùng thân phận Hoàng đế Phượng Thiên Quốc sang chúc thọ.- Lôi nhỏ giọng, lại lén nhìn người đang ngủ gục vì kiệt sức bị quẳng sang cái giương đơn gần đó.
- Ồ! Thọ yến chỉ là cái cớ thôi, quan trọng là vị ở Nguyệt Cung kia kìa. Xem ra người huynh đệ này của ta thực sự để ý nàng Cửu công chúa kia rồi.- Hàn Vũ Phong khẽ cười, đáy mắt dần dần dâng lên ý không tốt, như chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.- Nghe phong phanh, hậu cung Bạch Vân cũng không mấy yên ổn đâu. Chắc chắn yến tiệc này sẽ có trò hay. Ta thích!
--------Phân cách tuyến nhân vật thích náo nhiệt ~.~ --------
Trong khi Nam Cung Tuyệt ngủ đến quên cả trời đất thì Lãnh Nguyệt lại cùng Băng Y trò chuyện cả đêm.
Nỗi vui mừng khi xác định được tỷ tỷ còn sống choáng ngợp tâm trí nàng. Thậm chí Lãnh nguyệt còn không biết như thế nào mình về được Nguyệt Cung, dọc đường đi luôn chìm trong suy nghĩ.
Nếu lỡ đó không phải tỷ tỷ? Nếu lỡ chỉ là người giống người thì sao? Nàng không dám nghĩ tiếp nữa. Khi hạnh phúc đến quá đột ngột, người ta thường nghi ngờ tính chân thực của nó.
Trở về phòng, Lãnh Nguyệt vẫn như người mất hồn. Đôi thuỷ mâu trống rỗng hoảng hốt nhìn về phía Băng Y, nhưng dường như lại xuyên qua cả người nàng, nhìn vào không khí.
- Tỷ tỷ!- Băng Y còn đang thêu nốt chiếc khăn tay, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt Lãnh Nguyệt không bình thường, lo lắng kiểm tra xem liệu nàng có bị thương không. Sau khi chắc chắn không có vết thương nào, Băng Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Khẽ ôm Lãnh Nguyệt vào lòng, Băng Y nhỏ giọng hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Một tỷ tỷ như thế này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Lãnh Nguyệt trong mắt Băng Y luôn là một người mạnh mẽ, chưa bao giờ mang vẻ yếu đuối mong manh đến thế. Một tỷ tỷ như thế khiến nàng sợ hãi, như chỉ cần chớp mắt một lần, người con gái này sẽ hoàn toàn biến mất vậy.
Trong mắt Lãnh Nguyệt dần hiện lên tia sáng, nụ cười nhợt nhạt xuất hiện trên môi, cùng những giọt nước mắt hạnh phúc, nàng oà khóc như một đứa trẻ:
- Băng Y, tỷ tỷ của ta, Huyền Băng tỷ, có lẽ ta đã tìm được nàng rồi.
- Tìm được rồi thì tốt, tại sao tỷ lại có loại biểu tình như vậy, làm ta lo chết đi được!- Băng Y cười cười. Vốn dĩ đã được nghe kể về kiếp trước của Lãnh Nguyệt nên nàng không lạ gì cái tên Huyền Băng.
- Chỉ là, ta mới tìm thấy tỷ tỷ, mà nàng đã sắp gả cho người khác nên thấy có chút không cam lòng. Với lại dù sao ta cũng là nguyên nhân gây ra cái chết của tỷ ấy, nên nếu đúng thật Huyền Băng là đoạt xác trọng sinh, ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại.
- Tỷ tỷ ngốc của ta! Muội thực sự chưa gặp người tên là Huyền Băng kia, nhưng qua chuyện tỷ kể cho ta, ta biết nàng ấy đã coi tỷ như tỷ muội trong nhà. Hơn nữa, cái chết đó là lựa chọn của nàng, nàng ấy chọn bảo hộ tỷ như người thân trong gia đình. Muội tin, người Huyền Băng tỷ nhớ thương và muốn gặp nhất trong kiếp này, chính là ngươi.- Ngừng một chút, Băng Y nói tiếp.- Chuyện trong quá khứ không nên nhắc lại nữa, cái gì qua, nên để cho nó qua đi thôi.
Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu. Việc của nàng bây giờ là chuẩn bị tốt cho màn cầu hôn của Uyển Dạ. Một nam nhân có thể đem đến cho tỷ tỷ hạnh phúc, nàng cũng yên tâm.
Một đêm này, chất chứa thực nhiều tâm sự, nỗi lòng được giải toả, gánh nặng trong lòng Lãnh Nguyệt rốt cục cũng được gỡ xuống.
Ngoài khung cửa sổ, trăng đã lên cao. Ánh sáng nhẹ nhàng đậu trên khung cửa sổ, tràn vào phòng, nằm trên đầu vai của hai cô gái, im lặng lắng nghe tất thảy.
Trăng đêm nay, hình như...mang hơi ấm của mặt trời.