Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 20: Điều kiện




Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Điều gì cũng đáp ứng sao? Lãnh Đế này quả thực thương yêu Lãnh Tiểu Ni, lại bất chấp tất thảy muốn cứu lấy bàn tay kia của nàng ta. Vậy thì lần này họ phải bồi nàng chơi thật vui rồi!

- Điều kiện đầu tiên, Băng Y chỉ cần thiếu một sợi tóc thôi, mạng của Tam tỷ cũng không cần giữ lại.

- Điều này ta không đồng ý. Là nàng ta vô lễ với bản công chúa trước...

- Lễ nghi và mạng sống, Tam công chúa chọn lễ nghi sao? Aizzz, thật tiếc quá đi...- Hừ, hình như nàng ta quên mất rằng mạng của nàng đang nằm trong tay Lãnh Nguyệt thì phải.

- Không, không cần, ta không trừng phạt nàng ấy nữa...- Lãnh Tiểu Ni hốt hoảng lắp bắp, đáy mắt lại ánh lên tia thù hận nồng đậm.

- Thứ hai, đem cung nữ đánh Băng Y qua đây, giao cho ta.

- Không, Tiểu Lan và Tiểu Đồng đều là...- Bốn chữ "tâm phúc của ta" chưa kịp thốt nên lời liền bị ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Nguyệt doạ nuốt ngược trở vào- Ta đồng ý.

- Còn một điều kiện nữa ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra, phiền các người thực hiện.- Thấy nét cười thoáng qua đáy mắt Lãnh Đế, Lãnh Nguyệt cũng cười lạnh, giọng nói phát ra tia thâm trầm- Đừng hòng lật lọng với ta, nếu không ta có cả vạn cách thức khiến con gái yêu của ngài sống không bằng chết đó.

- Ngươi...- Lãnh Diệp bị người khác nhìn thấu tâm can thì giận tím mặt, nhưng vì Tiểu Ni, lão đành nhịn xuống, cắn răng thoả hiệp.- Được. Giờ có thể chữa trị cho nàng được chưa?

- Cũng tốt thôi, nhưng thỉnh Hoàng thượng cho thần được tuỳ ý sử dụng Ngự dược phòng, còn nữa, thần vẫn nên thu một chút phí chữa trị phiền Hoàng thượng thanh toán trước.

- Người một nhà mà ngươi cũng thu phí chữa trị sao?- Lãnh Tiểu Ni khó chịu.

- Dẫu sao thần cũng là một nửa đại phu mà, cứu người cũng phải thu phí chữa trị chứ, thế mới phải đạo.- Lãnh Nguyệt nở nụ cười vân đạm phong khinh.

- Trả giá đi, tiền chữa trị cho Tam công chúa là bao nhiêu?- Hoàng thượng đáp lời.

- Mười vạn lượng...

- Hảo, người đâu lấy mười vạn lượng bạc ra cho Cửu công chúa!

- Thưa hoàng thượng, thần còn chưa nói xong, là mười vạn lượng hoàng kim a!

- Cái gì? Ngươi đi ăn cướp à? Mười vạn lượng vàng? Đùa cái gì thế?- Lãnh Đế trợn mắt thở dốc, bàn tay chỉ Lãnh Nguyệt run run vì tức giận. An công công đứng bên hoảng sợ vuốt ngực, lại đưa cho lão một tách trà, lúc lâu sau Lãnh Đế mới bình ổn được cảm xúc.

- Hoàng thượng, ngân lượng quan trọng hay mạng của Tam công chúa quan trọng a?

Một tia phân vân thoáng qua trên gương mặt lão. Số ngân lượng này không phải là con số nhỏ. Cả ngân khố cũng chỉ có một trăm vạn lượng thôi a! Mà Lãnh Nguyệt này mở miệng ra là công phu sư tử ngoạm, muốn một phần mười ngân khố. Rốt cục vì một Lãnh Tiểu Ni, có đáng không?

Lãnh Tiểu Ni thấy Lãnh Đế do dự, nhanh chóng khóc lớn cầu xin:

- Phụ hoàng, xin người, xin người cứu Tiểu Ni a!

Thấy một bên là con gái yêu cầu xin, một bên là Thục phi khóc đến hoa lê đái vũ, cuối cùng Lãnh Đế cũng thở dài:

- Người đâu, đem mười vạn lượng hoàng kim tới Nguyệt cung cho Cửu công chúa. Hạ lệnh cho phép Cửu công chúa tuỳ thời có thể lui tới Ngự dược phòng.- Xong, lão mệt mỏi quay sang nói với Lãnh Nguyệt.- Bây giờ có thể chẩn trị được chưa?

- Hảo, Lãnh Đế quả nhiên hào phóng. Điều kiện cuối cùng thần sẽ sớm đưa ra cho hoàng thượng, mong ngài không nuốt lời.- Lãnh Nguyệt như cũ, một mực duy trì nụ cười bên khoé môi.

- Vua không nói chơi.

Lãnh Nguyệt lấy trong áo ta một chiếc bình tinh xảo, đổ ra một viên dược hoàn, đem tới cho Lãnh Tiểu Ni.

- Uống đi.

- Sao ta có thể biết ngươi có cho độc dược vào đây không?- Lãnh Tiểu Ni nhìn Lãnh Nguyệt đầy cảnh giác.

Lãnh Nguyệt cười sáng lạn, cũng không nhìn Lãnh Tiểu Ni mà mắt phượng lại thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, thuỷ mâu chậm rãi híp lại:

- Yên tâm, ta còn muốn lấy mười vạn lượng hoàng kim nữa, sẽ không giết ngươi đâu. Không tin có thể hỏi thái y.- Lãnh Nguyệt phất tay rời đi, chỉ để lại lời nhắc.- Tạm thời thuốc này sẽ kiềm lại sự đau đớn, ngăn vết thương nhiễm trùng, còn dược cụ thể thì ta cần vài ngày để điều chế. Tam công chúa ráng chờ đi.

Dõi theo bóng lưng Lãnh Nguyệt khuất dần ngoài tẩm điện, Lãnh Tiểu Ni âm thầm thề, nhất định nỗi nhục này nàng ta sẽ đòi đủ! Doãn Thục Phi thấy con gái yêu trong mắt tràn ngập thù hận, cũng chỉ vỗ nhẹ lên tay nàng, khẽ ra hiệu không nên manh động rồi cười âm hiểm. Đợi sau khi Lãnh Nguyệt chữa xong bàn tay này, chắc chắn nàng ta sẽ không còn sống trên đời này nữa.

Đêm tối dần bao trùm vạn vật, những âm mưu dơ bẩn cũng nương theo đó dần hình thành! Cuối cùng ai mới là kẻ chiến thắng, hậu cung tranh đấu, tất cả đều phải dựa vào năng lực bản thân mới có thể sinh tồn.