Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Lãnh Nguyệt đem theo Băng Y một đường an toàn trở về Nguyệt Cung thì đã là giờ Dậu hai khắc . Ngày hôm nay có chút mệt mỏi, nàng liền cho Băng Y lui xuống, phân phó hạ nhân một canh giờ sau đem đồ ăn lên sau mới đi nghỉ.
Bất quá vừa bước chân vào cửa, Lãnh Nguyệt đã cảm thấy có gì đó không đúng. Trong phòng có người!
Nguyệt Cung tuy không được bảo hộ kĩ lưỡng như Dưỡng Tâm Điện của Hoàng đế hay như Thanh Loan Cung của Hoàng hậu, nhưng dù sao đây cũng là hoàng cung, cấm vệ quân cũng không phải một lũ ăn hại. Người này có thể vô thanh vô thức tiến vào phòng của nàng mà không kinh động đến bất luận kẻ nào, hẳn là một cao thủ đi.
- Là người nào?- Trong đầu, hàng trăm ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, nhanh nhẹn bước vào phòng, thanh âm lạnh lùng vang lên, cùng lúc đó nàng cũng thấy được một thân ảnh màu hồng.
Một nam nhân đang nằm nghiêng trên ghế quý phi, bộ dáng thong dong thoải mái, thậm chí có người tiến vào hắn cũng không chút hoảng loạn, cứ tự nhiên như ở nhà vậy. Chân phải co lên, tay phải khẽ đặt trên đầu gối, chân trái lại duỗi thẳng. Tay trái chống lên thái dương, tóc đen tuỳ tiện xoã xuống vai. Một thân hồng bào đỏ rực như lửa tôn lên làn da trắng không tì vết, kết hợp với mặt nạ bạc sắc lạnh che khuất nửa gương mặt càng làm hắn trở nên thần bí và quyến rũ đến kì lạ. Đặc biệt là đôi mắt tím mị hoặc kia lại như một đầm sâu không đáy, chỉ cần liếc nhìn thoáng qua, ngươi liền vĩnh viễn bị giam cầm trong đôi mắt đó, vạn kiếp bất phục. Con mắt khẽ nâng, lười biếng nhìn tới người đối diện.
Lãnh Nguyệt thở hắt một hơi, không nhịn được mà thầm mắng to: hồng nhan hoạ thuỷ, yêu nghiệt!
Bên này Lãnh Nguyệt đánh giá nam nhân, thì tên yêu nghiệt kia cũng là đang đánh giá ngược lại nàng.
Lãnh Nguyệt vẫn còn một thân nam trang tử y, kim quan bạch ngọc cố định lấy mái tóc óng ả, đai lưng tím sẫm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Bất quá, dáng người mảnh mai kia không hề khiến người khác cảm thấy yếu đuối, ngược lại bá khí cùng lãnh khí cùng tồn tại làm cho nàng trở nên cao quý như một vị vương giả. Đôi mắt xanh biếc lãnh tình, không chút gợn sóng, tựa như thần thánh cao cao tại thượng đang nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé.
Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai. Chừng nửa khắc sau, rốt cục nam nhân cũng buông tay chịu thua. Bạc môi khẽ nhếch, câu hồn đoạt phách:
- Lãnh Nguyệt Cửu công chúa! Hân hạnh được gặp nàng!
- Nam nhân, ngươi đang chiếm nhuyễn tháp của ta, bây giờ, lập tức đi xuống!- Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhắc nhở, thanh âm không chút độ ấm.
- Chậc chậc, thật nóng nảy! Ai nha, bản công tử quả thật chiếm mất chỗ của nàng rồi, nhưng nhuyễn tháp này ta vừa nhìn đã thích, liệu nàng có thể đem cho ta không?- Nam nhân ngồi thẳng trên nhuyễn tháp, tay trái khẽ vuốt lên tay vịn ra vẻ thích thú không chịu buông tay.
Hừ! Mặt dày vô sỉ!
- Đừng để ta phải lặp lại lần nữa! Đi xuống!
- Nếu ta nói không?
Phanh! Một bóng tử y di chuyển quỷ mị, thoáng chốc đem nhuyễn tháp bổ đôi.
- Nếu không thì đó chính là kết cục của ngươi!
Quá nhanh! Hồng y nam tử có chút ngạc nhiên. Vừa rồi Lãnh Nguyệt quả thực hành động nhanh lẹ, hắn căn bản chỉ thấy bóng nàng nhoáng lên một cái rồi biến mất tại chỗ. May mắn, hắn nội lực thâm hậu, lại sớm có phòng bị, liền nhanh chóng rời khỏi nhuyễn tháp kia. Nếu không, hắn cũng thực không dám nghĩ tới bản thân sẽ biến thành cái dạng gì nữa! Xem ra người hắn nhận định rất cường hãn nha!
Tiếng nổ vừa rồi đúng là đã đánh động đến cấm vệ quân, Nam Cung Tuyệt lắng tai nghe ngóng, chừng 500 người đang tiến về nơi này.
Hắn tuy không sợ mấy hạng tôm tép này nhưng kì thực lại rất lười động tay, hơn nữa giải quyết chúng lúc này rất mất thời gian. Nghĩ đến đây, bóng dáng hồng y nam tử chợt loé, thơm lên trán Lãnh Nguyệt rồi nhanh chóng hướng cửa sổ bay đi.
Lãnh Nguyệt cũng không ngờ người này lại hành động như thế, liền ngẩn người mất vài giây. Thân ảnh màu hồng trong nháy mắt đã đi xa mấy trượng, trong phòng chỉ còn quẩn quanh một thanh âm trầm thấp đầy từ tính:
- Nhớ kĩ, ta là Linh Huyền Thánh Chủ, hẹn gặp lại nàng!
Linh Huyền Thánh Chủ? Linh Huyền Thánh Chủ của Linh Huyền Cung sao? Chính bản thân Lãnh Nguyệt lúc này cũng có chút rung động, bản thân khi nào thì gặp qua người này sao, như thế nào cùng hắn nhận thức? Hơn nữa Lãnh Huyết Cung cùng với Linh Huyền Cung trước giờ nước sông không phạm nước giếng, có lẽ không phải là kẻ thù tìm đến cửa. Mà có phải đi nữa thì họ cũng không thể nào liên hệ Lãnh Huyết cung chủ với Lãnh Nguyệt Cửu công chúa vô năng thất sủng được, dù sao Lãnh Huyết cung chủ là nam nhân, còn Lãnh Nguyệt cũng là nữ nhân mà.
Mải ngẩn người suy nghĩ, lúc này Lãnh Nguyệt mới nhận ra một điều: tên kia, hắn dám chiếm tiện nghi của nàng!
- Khốn kiếp đại lưu manh!
- Ha ha ha...- Tuy đã đi được một đoạn, nhưng nội lực thâm hậu vẫn giúp Nam Cung Tuyệt nghe rõ tiếng mắng mỏ của nàng, khuôn mặt bình thường băng lãnh, nay lại hé ra một nụ cười ấm áp ôn nhu làm người khác nhất thời mê đắm.- Lãnh Nguyệt, nàng càng lúc càng thú vị rồi!
Về phần cấm vệ quân, Lãnh Nguyệt lấy lí do là trông thấy một con chuột lớn nên cung nữ mới gây ra tiếng động lớn như thế, sau đó khéo léo mang cấm vệ quân đuổi đi.
Chuyện đêm nay để lộ ra ngoài cũng không phải là ý hay, nàng liền không so đo với tên biến thái kia. Nhưng nếu gặp lại, nhất định nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đó.
Hừ! Linh Huyền Thánh Chủ thì thế nào? Bản công chúa đây mới không sợ ngươi đâu!
Sửa soạn một chút, Lãnh Nguyệt liền mệt mỏi tiến vào mộng đẹp. Trước đó trong đầu thầm đem mười tám đời tổ tông của Linh Huyền Thánh Chủ biến thái ra hỏi thăm một lượt rồi mới yên tâm đánh cờ với Chu Công.