Cao Phúc Nguyên ngồi trên một chiếc kiệu nhung, nhắm mắt dưỡng thần, tinh tế cảm thụ Khốn Tinh Sách trong cơ thể của mình. Lúc này Khốn Tinh Sách linh khí thu thập hơn mấy tháng nay đã tích tụ thành được một Khí Uông, cái vũng nước nho nhỏ này cực kì tinh khiết, ở bên trong chứa nồng đậm linh khí, nhưng đáng tiếc số lượng lại chỉ có một vũng, vũng nước này tự nhiên sẽ trở thành một vũ nguồn cung cấp năng lượng tạm thời cho Cao Phúc Nguyên khi chiến đấu với kẻ thù. Linh Khí màu trắng đục, chứa trong thể nội, màu trắng ngà ngà đục đục di chuyển liên tục trong Khí Uông.
Phan Sách cưỡi ngựa đi trước, Phan Sách là quan võ nhưng vẫn được mời. Mỗi sứ bộ lần này sẽ có ba người gồm hai chánh phó sứ cùng với một võ quan hộ tống đi chúc thọ Hoa Hạ Quốc Chủ tại Vọng Nguyệt Lâu. Cao Phúc Nguyên ngồi kiệu trước, Đồ Tiết ngồi kiệu sau, Phan Sách cưỡi ngựa đi đầu. Cả hai chánh phó sứ đều mặt triều phục, đội mũ cánh chuồng, mặt đồ màu tía, còn Phan Sách thì mặt võ phục, ba người đang di chuyển từ từ về Vọng Nguyệt Lâu.
Biệt Kinh lúc này mười phần nhộn nhịp, chợ đêm xôn sao, nhà nhà đều treo lòng đèn, thả hoa đăng lên trời, các quan của nước Hoa Hạ đều mặc áo đỏ, nói nói cười cười, người thì đi kiệu, người cưỡi ngựa đi nước kiệu, thậm chí có người đi bộ, xôn xao trò chuyện vui vẻ với nhau khi đi trên đường.
Các hạng dân đen, mặt mày ai cũng hớn hở, vì đây là sinh nhật lần thứ 60 của hoàng thượng mình, nhân dân sẽ được miễn thuế trong vòng sáu tháng, miễn tất cả các loại thuế, đã vậy, hễ ai có lễ vật làm vừa lòng hoàng thượng sẽ được khen thưởng bằng tiền mặt, hoàng kim. Còn nói về lễ vật nha, lễ vật bao gồm kì trân dị thảo, cầm thú quý hiếm, thơ phú chúc thọ, rất nhiều thứ hay và lạ được tìm thấy trong những lần chúc thọ trước, ví dụ như lần chúc thọ 50 của Kim Thành Quốc Chủ, có một lão nông hiến lên bảo vật gia truyền của nhà mình là một bình rượu mơ hảo hạng, được ủ hơn ba ngàn năm, được truyền từ đời này sang đời khác, mà gia đình ông ta coi là chí bảo, bình rượu mơ này trước đó tổ tiên ông ta lúc còn huy hoàng đã mua lại được với giá trên trời, vì nghe đâu, lúc tổ tiên lão nông này mua được bình rượu, nó đã phải có hơn 6 ngàn năm niên kỷ. Sau khi hiến bình rượu, gia đình ông ta từ một hộ gia đình nghèo bỗng nhiên trở thành cự phú nức tiếng trong vùng!
Còn về sinh nhật lần 50 của Đàm Vĩnh tiêu, cũng là ngày đăng quang của y, điều này làm càng là một giai thoại khiến cho người ta trò chuyện trong những lúc trà dư tửu hậu, rảnh rỗi. Lần đó là một cổ giáo tại Hoàng Liên Sơn, Cổ Giáo này tên là Tĩnh Ngu Giáo, ở mạn bắc Hoa Hạ Quốc, đã đem chính trấn giáo chi bảo của mình là Minh Dương Nhật Liệt Phổ, là một môn công pháp chí công chí dương đem cống nộp cho Hoa Hạ Quốc Chủ, môn công pháp này về sau được thái tử Đàm Vĩnh Nhân tu luyện đến đại thành, một khi xuất chiêu, trăm trượng xung quanh sẽ bị hóa thành liệt diễm, khiến cho địch nhân bị thống khổ thiêu chết. Lần thảo phạt Cầm Bính Quốc, chính thái tử nhân làm tiên phong, lấy một mình một người đánh đến tận kinh đô cảu Cầm Bính Quốc, khiến vua tôi nước này phải đút lót cho nguyên soái Đàm Vĩnh Mông, Đàm Vĩnh Nhân muốn nhổ cỏ tận gốc nhưng Đàm Vĩnh Mông không nghe, rốt cuộc từ đó về sau, Đàm Vĩnh Nhân ghét Đàm Vĩnh Mông lắm, Đàm Vĩnh Mông cũng biết nên ton hót với Hoa Hạ Quốc Chủ là Đàm Vĩnh Tiêu, định phế đi Nhân, nhưng mà từ khi Nhân làm thái tử đến giờ, không phạm lỗi lầm nên Đàm Vĩnh Mông mưu kế không thành. Cuộc mừng thọ này không những là thăm dò ý tứ chư hầu các nước, mà còn là một cuộc nội chiến giữa hai phe Đàn Vĩnh Mông và Đàm Vĩnh Tiêu, liên quan đến vận mệnh Hoa Hạ Quốc sau này.
Lại không biết vô tình hay cố ý, có người thả ra phong phanh Hoa Hạ Quốc Chủ dùng thọ dược bị phản tác dụng, thọ nguyên sắp cạn, muốn từ đây chọn ra thái tử. Đương nhiên, thông tin này chẳng ai xác thực, cũng chẳng biết ai thả ra thông tin này!
Cao Phúc Nguyên mở bừng mắt ra, lẩm bẩm: “ Tích lũy bấy lâu nay cũng đủ, bây giờ đột phá Luyện Cốt Cảnh chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng ta cần tích tự thêm linh khí, dục tốc bất đạt 1”
Thực ra nhờ có Khốn Tinh Sách, tốc độ Cao Phúc NGuyên tu luyện có thể gọi là nhanh gấp 2 lần người thường, nếu trong điều kiện thuận lợi phục dụng thêm đang dược hoặc được dùng đình tiêm thực phẩm, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng mạnh, không chỉ gấp hai lần đơn giản vậy.
“Kim Thành Quốc Sứ Bộ mời vào đây, xe ngựa của các ngài chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận ạ.” Một tên quan hoạn lại hướng dẫn sứ đoàn của Cao Phúc Nguyên
“Được rồi “ Cao Phúc Nguyên khoan thai leo xuống xe ngựa, đi bộ dẫn đầu hai người Đồ Tiết và Phan Sách đi về phía bên trong Vọng Nguyệt Lâu
Vọng Nguyệt Lâu là một tòa tháp được xây làm ba lầu, mỗi một lầu đều công dụng riêng, lầu thứ nhất là nơi chào đón quan khách mỗi khi được Hoa Hạ Quốc Chủ mời, Lầu thứ hai là nơi chế biến thực phẩm của nhà bếp, lầu thứ ba chính là nơi tiếp đãi quan khách, tổ chức tiệc của Hoa Hạ Quốc Chủ. Tòa Vọng Nguyệt Lâu này do chính Đàm Vĩnh Nha, em cùng cha khác mẹ với Đàm Vĩnh Nhân, là hoàng tử út của Hoa Hạ Quốc Chủ xây lên tặng cho cha mình, hòng lấy lòng, mà mấy năm gần đây quan hệ của Đàm Vĩnh Mông và Đàm Vĩnh Nha tốt lắm. Trên thực tế, Đàm Vĩnh Tiêu Hoa Hạ Quốc Chủ còn có một đứa con nữa tên là Đàm Vĩnh Nhạ, nhưng mà Đàm Vĩnh Nhạ chết sớm khi mới 14 tuổi, bị chết đuối vì lật thuyền khi đi du ngoạn!
Khi ba người bước vào đã thấy quan khách đến gần đủ, Cao Phúc NGuyên ngồi vào đúng vị trí của mình, vốn đã được đánh dấu trước đó, trong khi hắn ngồi vào vị trí, có không ít quan khách chủ động đứng dậy hành lễ, lấy lòng Cao Phúc Nguyên, đương nhiên điều này cũng bình, lúc trước Cao Phúc Nguyên thể hiện kiến thức hùng biện uyên bác của mình, khiến cho các sứ thất kinh, thấy được rằng một một mầm mống thiên tài đang ầm ầm phát triển, phải nhanh nhất kéo gần mối quan hệ, kết giao với Cao Phúc Nguyên, thêm một bằng hữu càng hơn kết một kẻ thù, và đây còn là một bằng hữu thông minh nữa!
Khi Cao Phúc Nguyên ngồi xuống, ngoài lầu đi lên một người đàn ông trông khoảng độ 20, mày râu nhẵn nhụi, da trắng hồng, nhìn tõ là con nhà quyền quý. Người thiếu niên này đi vào, mắt hếch lên nhìn cao Phúc Nguyên:” Người là Kim Thành chánh sứ?”
“Đúng “
“Vậy hân hạnh “ Người đàn ông đó ôm quyền, nhưng mà để ba ngón tay hơi nhích lên trên, Cao Phúc Nguyên gật đầu mỉm cười ra vẻ hiểu í, sau đó người đàn ông đó lẳng lặng đi lên trên ghế cao thứ nhì, cạnh ghế Quốc Chủ, ngồi xuống, dáng ngồi uy nghi mà bệ vệ