Đế Vương Công Lược

Chương 142: Rùa lớn [ Có muốn giữ lại cho ngươi làm tọa kỵ hay không?]




Tọa Kỵ: Tọa là ngồi, Kỵ là cưỡi. Nên Tọa Kỵ là con vật đùng dể cưỡi nói chung, không phải chỉ mỗi loài ngựa nha.

Hành quân đánh trận, tất nhiên sẽ có người bị thương. Trừ những chiếc chiến thuyền chuyên dùng để chữa thương chữa bệnh ra thì trên chiến thuyền chủ cũng có một nhà thuốc cực lớn, bên trong đầy đủ các loại dược thảo được sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề, bình thường Diệp Cẩn đều dành hơn phân nửa thời gian ở đây.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở cửa ho khan một cái: ” Khụ!”

Diệp Cẩn ngẩng đầu lên: “…..”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sớm.”

Diệp Cẩn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời sáng rõ chói chang trên đỉnh đầu, lại đưa mắt trở về nhìn người đang đứng ở cửa, tự hỏi một chút người này không phải là nổi sốt nên chạy tới đây xin thuốc đó chứ? Vì vậy tiện tay rút ra một nhánh thảo dược, hỏi hắn: ” Ăn không?”

Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười nói: ” Không ăn.”

Diệp Cẩn bĩu môi, cũng rút một nhánh ra nhai: ” Tìm ta có chuyện gì?”

Cư nhiên không phải đuổi theo đòi thiến???? Tây Nam Vương sờ sờ cằm, nói: ” Cốc chủ có loại thuốc gì, sau khi dùng xong là có thể phát điên không?”

Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh.

Đoạn Bạch Nguyệt lại bổ sung: ” Cho tiểu trùng dùng.”

Diệp Cẩn: “….”

Diệp Cẩn nói: ” Không có.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.

Diệp Cốc chủ phất phất ống tay áo, rất lãnh tĩnh.

Không có!

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có!”

Diệp Cẩn hừ một tiếng: ” Loại trùng gì? Ta nhìn một chút.”

Đoạn Bạch Nguyệt móc trong tay áo ra một bình sứ, mở nắp ra thì thấy bên trong là một tiểu trùng phản chiếu ánh sáng màu đỏ thẫm rực rỡ, hai cánh cứng như thiết giáp che chở toàn thân, bên trên còn mọc ra gai nhọn màu đen, nhìn cực kì uy vũ.

Diệp Cẩn nói: ” Trong Tây Nam Phủ cũng có loại trùng bình thường như Thiết Châm Hổ này ư?” Còn tưởng phải là thứ đồ chơi khó lường gì đó.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Độc trùng không thể so ở tính hiếm thấy khó tìm, mà phải so ở chỗ hữu dụng.”

Diệp Cẩn hỏi: ” Vì sao ngươi muốn cho thứ này phát điên?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngày đó lúc Lưu Cẩm Đức hốt hoảng chạy trốn thì từ trong biển chui ra một con quái vật rất lớn, nhìn giống như là tọa kỵ của hắn. Ta đã phóng ra một nắm ám khí, nhưng thân hình quái vật kia cứng rắn vô cùng, dùng đao thương cũng vô ích.”

” Cho nên ngươi liền muốn dùng Thiết Châm Hổ này?” Diệp Cẩn tìm một cái nhíp, gắp tiểu trùng kia ra khỏi bình sứ.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dù quái vật kia được bảo vệ bởi loại vảy cứng nhất thì cũng sẽ có khe hở, đao kiếm không vào được, nhưng độc trùng lại có thể.”

” Ngược lại cũng đúng.” Diệp Cẩn nói: ” Thử một chút xem, càng điên càng tốt đúng không?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

” Chỉ có điều trên người con quái ngư kia có thể có độc.” Diệp Cẩn nói: ” Nên trước hết phải nghĩ biện pháp biến Thiết Châm Hổ này thành bách độc bất xâm mới được.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có Diệp Cốc chủ ở đây, tất nhiên sẽ có biện pháp.”

Diệp Cẩn hừ một tiếng, nói: ” Bảy ngày.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đa tạ.”

Đa tạ cái gì! Lại không liên quan gì đến ngươi, lúc nào ta cũng có thể thiến. Diệp Cẩn cào cào mu bàn tay, thả Thiết Châm Hổ lại trong bình sứ, phất tay áo vào phòng thuốc.

Sau khi Sở Uyên nghe chuyện thì nói: ” Có tiến bộ!”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không giấu gì ngươi, ta vẫn còn có chút chân mềm.”

Sở Uyên cười đánh hắn một chưởng, tựa trên lan can nhìn xa xăm, tia nắng xuyên qua đám mây, chiếu xuống ngoài khơi lấp lánh ánh vàng.

Xung quanh rất yên tĩnh, Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng hắn: ” Có mệt hay không? Dựa vào ta một lúc đi.”

” Trong biển có cái gì vậy?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.

” Cái gì là cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, thấy trong biển dường như có thứ gì đó màu đen rất lớn ẩn hiện mơ hồ, đang âm thầm di chuyển, không thấy rõ rốt cuộc là thứ gì.

” Không phải là thứ yêu nghiệt gì do Sở Hạng tạo ra đó chứ?” Sở Uyên nói: ” Quái vật?”

” Hắn tìm đâu ra nhiều quái vật như vậy được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta đi xem thử.”

” Cẩn thận một chút.” Sở Uyên kéo cổ tay hắn lại: ” Còn chưa biết đó rốt cuộc là thứ gì, có cần phải điều một chi quân đội tới đây trước không?”

” Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn: ” Nhìn qua cũng không lớn lắm, chắc cũng không đủ gây ra sóng gió lớn gì.”

Nước biển trong xanh lăn tăn gợn sóng, không ngừng sủi lên bọt nước. Đoạn Bạch Nguyệt ngưng thần theo dõi một lát, tay phải từ từ nắm chặt chuôi kiếm, vừa muốn hành động thì lại nghe tiếng Sở Uyên: ” Chờ một chút.”

Thấy thứ kia dường như đang cố ngoi lên mặt nước, Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên lui phái sau lưng mình.

Sở Uyên nói: ” Là con rùa.”

” Rùa?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Làm sao ngươi nhìn ra được?”

” Ngươi tin ta, thật sự là con rùa.” Sở Uyên nhìn thấy nột dòng máu đỏ thẫm đang chậm rãi hòa vào nước biển, nói: ” Dường như còn bị thương.”

” Vớt lên xem nhé?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Nếu thật sự là rùa, lớn như vậy chắc cũng đã rất nhiều tuổi rồi, chưa biết chừng còn có linh khí.”

Sở Uyên gật đầu, phân phó quan binh mang lưới sắt tới, hợp lực vớt rùa lớn lên thuyền.

” Trời!” Một quan binh vốn là một ngư dân dạn dày kinh nghiệm, nhìn thấy vậy cũng sợ hãi than: ” Trên lưng con rùa này có hoa văn rất lạ, trước nay chưa thấy bao giờ, giống như là thần vật, khó lường a.”

Con rùa lớn được thả trên boong thuyền, cũng rất bình tĩnh hiền lành. Chân trước không ngừng chảy ra máu tươi, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống kiểm tra cho nó một lúc, nói: ” Hình như là bị loài rùa hung dữ khác cắn bị thương, hơi sưng tấy mưng mủ rồi.”

” Đi gọi Tiểu Cẩn tới đây.” Sở Uyên phân phó.

Tứ Hỉ gật đầu, vội vàng chạy đi mời Diệp Cẩn tới, đi theo phía sau còn có Đoạn Dao và Mộc Si Lão Nhân, dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng vẫn chạy tới xem náo nhiệt.

Ba người nhìn con rùa xong cũng cảm thấy như vừa được mở rộng tầm mắt. Diệp Cẩn giúp nó kiểm tra vết thương một chút, rút ngân châm ra giúp nó lấy hết máu bầm và mủ ra, sau đó rắc thuốc bột lên. Đoạn Dao nhảy xuống biển mò về một sọt cá nhỏ, ngồi xổm bên miệng đút cho nó từng con từng con, không bao lâu sau đã ăn hết sạch.

” Nhìn qua không sợ người chút nào.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thần vật hơn trăm tuổi rồi mà, hay là giữ lại cho ngươi làm tọa kỵ?”

Sở Uyên: “….”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Thế nào?”

Sở Uyên nói: ” Quá ngu xuẩn.” Ngày đó Lưu Cẩm Đức cưỡi con quái ngư kia, tuy rằng quá mức tà đạo nhưng nhìn nó phá sóng bơi tới cũng vô cùng khí thế. Nhưng nếu đổi thành con rùa này, chậm rì rì trôi nổi ngoài khơi, chỉ cần suy nghĩ một chút liền hỏng bét. (nhân gia cũng thấy hỏng bét, thẩm mĩ của Đoạn Hậu cũng kì:))))

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi không thể chỉ nhìn dáng dấp của nó mà phán xét, biết đâu chừng nó có thể phiên giang đảo hải.”

Phiên giang đảo hải: dời sông lật biển.

Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: ” Ban thưởng cho ngươi đó, mau tạ ơn đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười nắm tay hắn, Diệp Cản đứng bên cạnh ho khan một cái: ” Khụ!”

Đoạn Dao rất là tiếc nuối, vì sao lại phải cắt đứt, vẫn chưa nhìn đủ!

” Chữa trị xong rồi?” Sở Uyên hỏi.

” Vốn dĩ nó cũng có thể tự lành, thêm chút thuốc vào cũng chỉ lành nhanh hơn mà thôi.” Diệp Cẩn phủi phủi tay đứng dậy: ” Thả xuống biển lại đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt đem con rùa lớn xuống thuyền nhỏ, nhẹ nhàng thả xuống biển.

Mọi người đứng bên cạnh lan can thuyền, chỉ thấy con rùa lớn kia từ từ chìm vào đáy biển, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đoạn Dao nói: ” Sao không giống trong sách viết chút nào.” Chẳng lẽ không phải là nên lưu luyến bồi hồi cảm ơn hay sao? Thậm chí còn có thể để lại hai giọt nước mắt.

Nhưng không có ai để ý đến hắn.

Đoạn Dao: “….”

Sở Uyên xoa xoa đầu hắn: ” Ngoan, sau này trẫm chọn một ít sách cho ngươi xem.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười.

Đoạn Dao rất là vô tội, thật ra ta cũng không phải rất hay xem những loại sách đó đâu.

Cách đến Phỉ Miễn quốc càng ngày càng gần, Sở quân cũng phòng bị càng ngày càng sâm nghiêm. Sáng sớm hôm đó, tiên phong đội trở về bẩm báo, nói là ở hải vực phía trước có chút khác thường, giống như là có bố trí trận pháp.

Sở Uyên hạ lệnh cho đại quân tạm thời thả neo đợi lệnh, Tiết Hoài Nhạc tự mình dẫn người đi vào kiểm tra, chỉ thấy bên trong hải vực này dòng chảy lưu động không ổn định, đích xác có chút âm trầm quỷ dị, như là muốn cắn nuốt chôn vùi bất cứ người nào đi lạc vào.

” Có thể nhìn ra được trận pháp gì hay không?” Sở Uyên hỏi.

Tiết Hoài Nhạc nói: ” Cũng không có đầu mối nào, nhìn có chút tà môn.”

” Nếu thật sự có chuyện mờ ám thì đây có thể xem như là trận chiến giao phong đầu tiên giữa chúng ta và Phỉ Miễn quốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chuyện thắng hay thua quan hệ rất lớn đến tinh thần chiến đấu của toàn quân, không thể sơ suất khinh thường được.”

” Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên đứng bên cạnh nói: ” Vi thần nguyện tới đó xem trước một chút.”

” Được.” Sở Uyên gật đầu: ” Cần phải thật cẩn thận, cảm thấy khác thường thì phải lập tức rút lui.”

Triệu Việt dẫn theo Ôn Liễu Niên đi vào hải vực kia một lần nữa, qua khoảng chừng hai canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy trở về. Sở Uyên lo lắng không yên lòng, vừa định phái binh tới đón thì Diệp Cẩn đứng trên đài quan sát đã phất tay ngoắc ngoắc, nói là Ôn đại nhân và Triệu đại đương gia trở lại.

” Sao rồi?” Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên nói: ” Vi thần có thể thử một lần.”

Sở Uyên nghe vậy mừng rỡ, nói: ” Trẫm cũng biết ái khanh nhất định có thể phá trận mà.”

Ôn Liễu Niên vội vàng xua tay: ” Vi thần chỉ có thể thử một lần, còn có phá trận được hay không thì còn phải xem kết quả thế nào, chẳng qua là hiểu sơ sơ thôi hiểu sơ sơ thôi.”

Tiết Hoài Nhạc đứng bên cạnh hắn xen vào: ” Ôn đại nhân khiêm tốn quá rồi.”

Diệp Cẩn: ” Khụ.”

….

Mấy năm trước khi còn đánh Đông Hải, Sở quân cũng từng đụng phải một trận pháp trong vùng biển gọi là vịnh Bối Sa, lúc đó Ôn Liễu Niên cũng như lúc này vậy, luôn miệng nói mình không hiểu rõ tường tận về trận pháp, chẳng qua là hiểu sơ sơ thôi. Mọi người nghe xong cũng cho rằng hắn chỉ đang khiêm tốn, cũng không đem việc này để trong lòng. Kết quả là sau khi sửa lại trận pháp, đem phản quân dẫn vào mê trận xong rồi mới phát hiện ra một chuyện, đó là ngay cả chính hắn cũng không biết trận môn nằm ở nơi nào, vô cùng mờ mịt. Vì vậy tất cả mọi người mới biết được, nếu vị đệ nhất tài tử của Đại Sở này nói hiểu sơ sơ, thì đúng là hiểu sơ sơ thật.

Ôn Liễu Niên nói: ” Thử xem rồi biết.”

Sở Uyên hỏi: ” Ái khanh cần mấy ngày?”

Ôn Liễu Niên suy nghĩ một chút, nói: ” Hai canh giờ.”

Diệp Cẩn nghe vậy càng muốn đỡ trán. Hiểu sơ sơ, còn chỉ cần hai canh giờ, nghe vào liền rất phiên giang đảo hải.

Ôn Liễu Niên lấy giấy ra, ở trên đó bắt đầu viết viết vẽ vẽ, mọi người vây lại xung quanh xem nhưng đều không hiểu gì. Hơn một canh giờ sau mới thấy hắn cầm giấy lên thổi thổi cho khô vết mực, nói: ” A Việt đi đi.”

Triệu Việt gật đầu: ” Được.”

Sở Uyên cau mày: ” Không cần quân đội?”

Ôn Liễu Niên lắc đầu: ” Cần nhiều nhất là ba người đi phá trận thôi, nhiều người thêm loạn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta cũng đi, lúc nào lên đường?”

Ôn Liễu Niên đầu tiên là liếc mắt nhìn về phía Sở Uyên, sau đó mới dè dè dặt dặt trả lời: ” Sáng mai, trước khi mặt trời mọc.”

Trận pháp trên thế gian này tuy là thiên biến vạn hóa, nhưng phương pháp phá trận lại chỉ có một, đó là chỉ cần tìm ra trận môn, sau đó phá hủy là được.

Mãi khi về tới nơi ở rồi Sở Uyên mới nói: ” Hết thảy phải cẩn thận.”

” Tất nhiên: ” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Đừng lo lắng.”

Sở Uyên tựa cằm lên đầu vai hắn, giọng buồn buồn nói: ” Ta không muốn để ngươi đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đợi chiến dịch lần này kết thúc, ngươi lại đem ta về cung nuôi cũng không muộn. Dù sao cũng đã lập được rất nhiều chiến công, đến lúc đó ta muốn mỗi ngày dùng tổ yến súc miệng, sau đó nhàn nhã nằm trên thảm lông công, ngươi phải mời gánh hát vào cung ngày ngày diễn vở tài tử giai nhân yêu đương vụng trộm cho ta xem.”

Sở Uyên dở khóc dở cười, đưa tay ôm chặt lấy hắn: ” Không cho phép nói chuyện.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Vì sao?”

Sở Uyên nói: ” Ồn ào.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Một lúc sau, Sở Uyên lại hỏi: ” Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Ngươi chê ta ồn!”

Sở Uyên: “….”

Đoạn Bạch Nguyệt than thở: ” Bị ghét bỏ rồi.”

Sở Uyên bình tĩnh nói: ” Ừ!”

Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: ” Dỗ dành ta một chút.”

Sở Uyên: ” Nằm mơ.”

Đoạn Bạch Nguyệt: ” Vậy ta hôn ngươi!”

Sở Uyên nói: ” Tứ Hỉ.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”

Tứ Hỉ công công cười ha hả ló đầu vào khe cửa: ” Hoàng thượng?”