"Adela Masao?"
Takeru dừng chân, nhìn về phía nữ nhân vừa gọi tên mình.
Tuy không có tiếp xúc nhiều với nàng nhưng với nhan sắc động lòng người của mình, nàng cho hắn một ấn tượng khó mà lu mờ được.
"Rất vui khi cậu còn nhớ tới a"
Takeru lắc đầu, miệng nhếch lên một nụ cười mỉm
"Chỉ mới vừa nhớ ra mà thôi"
"Cũng không sao, như vậy chứng tỏ rằng đâu đó trong cậu vẫn nhớ tới tôi?"
Adela che miệng cười, cả cơ thể toát ra cỗ hương vị nhu tình khó mà tả được, một chút cử động cho dù rất nhỏ cũng khiến mê hương từ cơ thể tản mát bay ra, mùi hương dìu dịu thơm ngát như vờn lấy Takeru, đối lập hẳn lại với khí thế lạnh nhạt toát ra từ ánh mắt hắn.
"Ngươi không thể vui vẻ hơn một chút được sao? Lạnh nhạt đáng ghét như vậy?"
Adela trên mặt hiển nhiên có một chút không vui vẻ gì, cứ như đứng trước mặt hắn nàng chỉ là mấy nữ nhân đại trà xếp hàng ngoài đường kia vậy, tâm tính tự tin về sắc đẹp của nàng bỗng chốc muốn bị sụp đổ hoàn toàn, không tìm thấy một tia đắm đuối trong mắt hắn giống như những nam nhân khác, cô chán nản thở dài một cái.
"Có quan trọng sao?"
"Không có...phải rồi, ông nội tôi muốn mời cậu qua nhà dùng một bữa cơm, không biết ý cậu ra sao?"
Hắn hai mắt híp lại nhìn nàng, giống như suy nghĩ một điều gì đó, qua vì giây mới trả lời lại.
"Không phải là cô vừa nghĩ ra đấy chứ?"
Như lòi ra cái đuôi mèo bị dẫm phải, Adela có một chút giật mình nhưng trong thương trường nhẫn nhịn đã lâu, nàng nhanh chóng giấu đi biểu cảm đáng xấu hổ của mình, nghiêm túc nói
"Tôi không có nói đùa, ông tôi thực sự muốn mời cậu đến ăn cơm"
Takeru vẫn có một chút không tin tưởng lời cô nàng mà chính xác hơn là thật sự không tin tưởng nhưng đánh người không đánh mặt, huống hồ người ta còn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, ngạo khí ngút trời, chỉ cần tiết lộ ra cũng đủ để cô nàng cảm thấy xấu hổ mà chạy đi.
Cho nên Takeru cũng không có nói ra cách nói dối đầy sơ hở của nàng, coi như cũng tránh đi một cái mối rắc rối.
Hắn trầm mặc, không khỏi khiến Adela thêm vài phần căng thẳng, mời ăn cơm là thật nhưng không phải ông nàng mời...lẽ nào hắn đã phát hiện ra nàng nói dối rồi?
"Được, ta sẽ sắp xếp thời gian..."
"Cảm ơn!"
Nàng thở phào một tiếng, trong lòng giống như trút đi được gánh nặng trăm năm.
Nhưng cũng vì thế mà tâm tình có vui vẻ hơn một chút, chính nàng đưa ra lời đề nghị này cũng không có nghĩ với tính cách của hắn liền sẽ đồng ý dễ dàng như vậy.
"Như vậy...cậu cố gắng sắp xếp thời gian nhé, tôi nghĩ cậu cũng không có bận rộn gì vào ngày chủ nhật phải không?"
Takeru không đáp lại nàng, chỉ gật đầu một cái.
Adela cũng đành chịu, nàng nhận ra thiếu niên này lạnh lùng thành tính, thầm nghĩ con người không có chút tình thú nào cả.
Đúng lúc này, bầu trời đang quang mây bỗng nổi lên từng đợt gió mạnh, phía xa xa chân trời thỉnh thoảng còn lóe lên những tia chớp vàng, tiếng đùng đùng từ đó vang xa tới tận nơi Takeru và Adela đứng.
Và chỉ trong thoáng chốc, cơn mưa dông từ phía đó đã rả rích rơi xuống phía bên này, cả hai người vì không kịp tìm chỗ trú mưa nên đều bị nước mưa dội xuống ướt đẫm cả quần áo đầu tóc.
Nếu như bình thường, Takeru có thể sử dụng quyền năng của mình để hủy đi đám mưa dông này nhưng hiện tại, hắn đang đứng trước một nữ nhân người phàm, vì vậy không thể để lộ ra những quyền năng nghịch thiên của hắn.
Cả hai đành vội vàng tìm chỗ trú mưa, may mắn thay ở một đoạn đường phía trước có một trạm chờ xe bus, cả hai mau chóng tiến vào chờ đợi cơn mưa mau tạnh.
"Trời ạ...quần áo đều ướt nhẹp hết rồi"
Adela dường như quên mất bên cạnh mình còn có một thiếu niên khác nữa, liền vo lấy tà váy thành một đoàn để vắt nước, chính vì hành động tự nhiên đó đã khiến cặp đùi trắng dài, săn chắc của nàng lộ ra trước mắt Takeru.
Ngược lại, Takeru cũng có liếc mắt nhìn qua, trông thấy hành động vô tư của nàng liền mỉm cười nhẹ, suy nghĩ rằng nàng có hay không biết rằng bên cạnh mình còn có một người nam nhân khác?
Không chỉ cặp đùi của nàng như vậy lộ ra trước mắt Takeru, bởi cơn mưa này rất lớn, cho nên quần áo của nàng đã ướt sũng, mà chiếc áo nàng đang mặc chỉ là một chiếc sơ mi trắng mỏng manh, gặp nước mưa đã phô bày toàn bộ nội y phía trong nàng đang mặc.
Sơ mi trắng hiện tại đã phủ lên phía bên trên là một sắc lam của áo ngực.
Theo nhịp độ hoạt động của nàng, khiến đôi ngực lớn nhè nhẹ bật lên, màu lam tinh khôi của áo ngực cũng theo đó càng được phô ra rõ ràng hơn.
Nhận thấy ánh mắt Takeru đang không rời cơ thể mình, nàng chầm chậm ngước mắt nhìn hắn, sau đó nhìn bộ dạng hớ hênh, nhất là phần ngực bị lộ rõ của mình, hai má rất nhanh đỏ hồng, cánh tay đưa lên che đi lấy ngực nhưng hoàn toàn không hiểu rõ ràng nàng làm vậy chỉ càng khiến cho bản thân mình càng thêm khiêu gợi mà thôi.
Nàng kêu toáng lên, hai chân run rẩy lùi ra phía sau.
"Biến thái! Uổng công tôi nghĩ cậu là một nam nhân tốt, ai ngờ cậu cũng đê tiện như những tên nam nhân khác! Còn nhìn! Nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra!"
Takeru cũng không có phản ứng gì quá mạnh mẽ, chỉ đơn giản là thu lại ánh mắt của mình, nhìn thẳng vào màn mưa trắng xóa.
Tuy như vậy nhưng hắn vẫn không thể làm giảm bớt đi sự thận trọng của Adela ngược lại còn khiến nàng thêm nghi ngờ nồng đậm, nghĩ hắn là tên ngụy quân tử.
"À phải..."
Takeru bất thình lình quay lại muốn hỏi nàng câu gì đó, nhưng hành động này của hắn làm nàng nghĩ hắn có chủ ý lên bản thân mình.
Nàng hoảng hồn bước chân lùi ra xa, dẫn đến việc nàng bước hụt một cái, chiếc cao gót cùng bàn chân nàng lệch hẳn về một phía.
Cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền tới khiến mặt nàng tái lại, cơ thể lung lay không vững đổ về phía sau.
Takeru nhíu mày, cơ thể nhanh như chớp tiến tới gần nàng, bàn tay vươn ra ôm lấy bờ eo thon gọn của nàng mà kéo nàng vào lồng ngực mình, từ xa xa nhìn trông hai người thực sự rất giống một đôi tình nhân đang thể hiện tình yêu với nhau.
Cũng phải nói khi mà được Takeru kéo vào lòng, hai tay nàng trong vô thức ôm thật chặt lấy bờ vai của hắn, lại càng khiến cho khung cảnh trở nên mập mờ vài phần.
Cô nàng ôm chặt lấy Takeru, ép sát bộ ngực sung mãn, to tròn của mình vào ngực hắn, Takeru không nói nhưng tại ngực hắn cảm giác rõ một hơi nhiệt nóng ấm và cảm giác mềm nhuyễn khó tả.
Adela lúc này cũng nhận ra hành động mập mờ của mình, hơi thở hà hà lũng đoạn, hai má đã đỏ, nay càng giống như một bông hoa hồng chớm nở xinh đẹp.
Cô muốn tách ra khỏi cơ thể hắn nhưng cơn đau khiến nàng suy nghĩ lại, đôi mắt đẹp đẽ câu hồn long lanh bởi từng giọt nước mắt xấu hổ ngước lên nhìn hắn, giọng nói run run cất lên với dáng vẻ yếu đuối đến cùng cực, giống như đang cầu xin lấy Takeru.
"Takeru...cậu có thể đỡ tôi ngồi xuống một chút hay không?...Tôi nghĩ chân mình bị bong gân rồi..."
Bờ môi của nàng mím chặt lại, cơn đau từ chân âm ỷ khiến nàng muốn bật khóc ngay lập tức...
"..."
Không có tiếng đáp lại, hay chính xác hơn là hắn không có đáp lại cô nàng.
Nhưng hành động của hắn vẫn phần nào chứng minh hắn sẽ giúp cô.
Takeru dìu cô tới bên chiếc ghế chờ, nhẹ nhàng đặt cô gái ngồi xuống.
Bởi những gì vừa xảy ra, hắn cũng không ngồi gần nàng, cả cơ thể giống như một pho tượng không nhúc nhích đứng đó, khoát tay nhắm mắt lại lắng nghe cơn mưa dông xảy ra bên mình, trong khi đó linh hồn lại tập trung để nghiền ngẫm vấn đề nào đó.
Adela khó xử vô cùng, hết liếc nhìn bàn tay vừa vươn ra ôm lấy Takeru lại nhìn hắn, sự ngượng ngùng, xấu hổ vẫn chưa hề tan hết.
Cả hai cứ như vậy im lặng...cho tới khi hạt mưa cuối cùng rơi xuống mà chạm đất, hai mắt hắn chầm chậm mở ra, không một lời tiễn biệt Adela mà đi thẳng.
Nàng chỉ kịp a lên một tiếng, thế nhưng bóng lưng của hắn đã khuất dạng hoàn toàn.
Chỉ để lại nàng ngồi lại nơi đó, trong lòng không rõ có cảm giác gì lạ thường.
Mưa ngớt, mây tan, chim lại hót, cả con đường dần lại tràn ngập trong nắng vàng ấm áp.
Takeru một mạch đi tới công ty của Seira để chắc chắn rằng không có việc gì xảy ra tiếp theo.
Cô là nữ nhân của hắn, hắn không quan tâm nàng, bảo vệ nàng thì ai có thể làm? Để nữ nhân của hắn bị thương là điều không chấp nhận được.
Hôm trước trong thời khắc thấy Seira bị tạt axit vào người Takeru đã không tự chủ run lên, cảnh này dường như đã xúc động lại 1 phần ký ức gây cho hắn vô số đau khổ và lạc lõng.
Dù không hoàn toàn nhớ lại nhưng hắn có thể đảm bảo đây là những phần ký ức mà hắn muốn quên nhất nhưng bất luận thế nào rồi chúng sẽ phục hồi lại.