Đế Vương Chi Chiến

Chương 3: Thần Bí Thế Giới, Hắc Sâm




Thần Vận không xác định nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nếu bây giờ bước qua liệu mình có thể xảy ra tai nạn gì không, hay tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác.

Ách! Thần Vận khẽ kêu, hắn vừa dùng hai ngón tay vặn chặt thịt eo của mình, cảm giác đau đớn, không phải là ảo giác,trước mắt dựa theo hiểu biết, Tôi Thể Cảnh là khai phá nhân thể tiềm năng cực hạn, phía trên Tôi Thể, Đạo Ươm chính là trong cơ thể trồng ra khí cảm, khí cảm không ngừng lớn mạnh cung cấp cho chủ thể nguồn sức mạnh to lớn.

Lại nói phía trên Đạo Ươm là Khai Hồn cảnh, lúc này con người đã có sức mạnh dời núi chém sông, có những năng lực đặc biệt, còn tình hình cả bầu trời bỗng chốc tối đen, thanh âm không rõ phương hướng xuất hiện, cánh cửa màu đen xuất hiện kì dị, điều này có thể xác định nó đã vượt qua phạm trù Khai Hồn cảnh có thể triển khai thủ đoạn rồi.

Một loạt kết luận được đưa ra, Thần Vận không thể không cảnh giác, bất quá vài giây sau, hắn lại tự gõ đầu mình, một thứ có sức mạnh to lớn như thế còn cần gì dùng đủ cách dụ dỗ hãm hại ta, chả phải một cái tát đều có thể giết ta, Thần Vận cười tự giễu, cảm giác của kẻ yếu là thế đấy.

“Liều” Thần Vận làm ra quyết định, dựa theo những bộ phim du hí anh hùng thể loại, nhân vật chính không hiểu làm sao may mắn đạt được võ công tuyệt thế bỗng chốc từ một kẻ phế vật bước lên làm anh hùng siêu mạnh đạt được người khác kính ngưỡng tôn trọng, nhỡ đâu hắn cũng có thể vận may mắn đạt được, cùng lắm thì chết, hắn cũng không còn thiết tha cuộc sống kẻ yếu.

Chạm tay vào cánh cửa, một luồng cảm giác đầu tiên truyền tới tay của Thần Vận là, lành lạnh lẫn cao quý, Thần Vận dùng sức đẩy hai bên cửa, cánh cửa từ từ mở ra.

Một luồng sức hút kinh khủng từ bên kia cửa truyền tới, Thần Vận còn chưa kịp nhìn rõ bên kia đã bị sức hút này kéo mạnh vào.

Không gian bị bóp méo, mọi thứ xung quanh đen kịt, Thần Vận hoảng sợ:”cả tay của ta cũng bị méo mó”, tiếp đó cả người hắn cũng méo mó thành một vòng xoáy, phút chốc biến mất bên trong cửa, đợi đến khi Thần Vận biết mất hẳn, cánh cửa mới đóng lại, dần dần mở nhạt biến mất hẳn khỏi căn phòng.

Lúc này, giữa không trung xuất hiện một cánh cửa, nó xuất hiện rồi biến mất giây lát, trước khi biến mất từ bên trong nó bay ra một bóng đen.

Bóng đen lao từ trên xuống mạnh mẽ đâm vào đại địa, ĐAU ĐAU ĐAU, bóng đen la lớn, bóng đen này không ai khác mà là Thần Vận.

Hắn cảm thấy trời đất choáng váng, chỉ mới khi nãy cả người còn biến dạng méo mó, cả thông đạo đen kịt, chớp mắt đã xuất hiện trở lại, lại còn từ trên cao thả xuống, làm người khác không kịp phản ứng đối phó.

“Nơi này là” Thần Vận xoa cái mông, con mắt hầu như muốn lòi ra ngoài, miệng há hốc nhìn phía trước.

Đây là, người khổng lo sao, hắn to đến nỗi, chỉ đứng đó đã che cả mặt trời, cái dạng mặt trời gì lại màu đen như mực, các loại đất đá khô cằn, hoàn toàn không phải Địa Cầu phồn hoa đô thịnh, các loại chim trời theo bầy mỗi một căn lông vũ đều sắc bén chém sắt như chém bùn.

“Đảo trên trời” Thần Vận kêu tục một tiếng “má”, hắn nhìn thấy cái gì kia, đó là đảo trên trời, cái này hắn có xem qua chỉ xuất hiện trong các loại truyền thuyết, Địa Cầu mặc dù công nghệ khoa học đã đi đến một trình độ rất cao nhưng còn chưa có loại đảo trên trời như này nha, đặc biệt là nơi này nhìn còn không có vẻ là có khí giới công nghệ cao.

Đảo trên trời cố định tại một vùng trên không, xung quanh nó tiên quang che đậy, hoàn toàn không nhìn thấy toàn cảnh bên trong.

Người khổng lồ cự nhân gầm to, GRAAAa, âm thanh to tạo thành từng cơn cuồng phong cuốn bay những vật thể phía trước, nó một tay cầm lấy cây bổng bên hông, vung về phía trước.

“Ngươi đây là ngu ngốc” không biết từ khi nào một tên khổng lồ cự nhân khác đã xuất hiện phía trước, tay nắm thành quyền đón lại bổng.

Crít Crít! khí lưu giữa quyền và bổng chạm nhau, Thần Vận từ xa đều cảm thấy tai đau nhói, bùm, những con chim xung quanh bị dư âm hóa nổ thành đống huyết dịch, rơi tung tóe tẩm bổ đại địa.

“Ngươi đây mới là ngu ngốc” tên cự nhân cầm bổng râu hùm đều vểnh, lần đầu tiến công không thành, bổng lại đổi hướng tấn công.

Mặc dù bọn hắn nói với nhau bằng một loại ngôn ngữ rất kì lạ, có lẽ là ngôn ngữ thông dụng của nơi này, nhưng không hiểu sao vào tai Thần Vận, hắn đều có thể hiểu được đấy.

“Xin chào, chào mừng ngươi đã tới thế giới của chúng ta” lúc này một âm thanh khác lanh lảnh cắt đứt sự chuyên chú của Thần Vận.

Đó là một tên thiếu niên, vẻ mặt lười biếng, cả một thân đều là màu đen, nhất là tròng mắt hắn đen như thâm uyên thâm sâu, hắn một tay che miệng ngáp.

Thần Vận bị một người không hiểu lúc nào xuất hiện gần mình, hoảng hốt, liền nhanh chóng lùi ra một khoảng cách an toàn, tay nắm nhẹ, sẵn sàng chiến đấu.

“Không cần hoảng sợ như vậy, cũng đừng nghĩ sẽ động thủ với ta, với cái thân thủ một con kiến đều không thể tổn thương mà còn không ngại mặt mũi động thủ với cao quý Hắc Sâm ta, nếu ta là ngươi ta đã tổn thương lòng tự trọng chết quách đi cho xong” Hắc Sâm quăng cho Thần Vận một ánh mắt khinh miệt.

Thần Vận nháy mắt cảm giác cảnh giác đã bị thay thế bằng một cảm giác xấu hổ, mở miệng xua tan xấu hổ:”ngươi có mục đích gì”.

“Đừng nói hai chữ mục đích, cao quý Hắc Sâm không có ý định hại ngươi “ Hắc Sâm phe phẩy tay, hắn dịch hai bước, nhưng trong chớp mắt đã cách Thần Vận chi khoảng nửa mét, hắn một tay chỉ Thần Vận:”ta đến đây là để dạy ngươi cảm giác của cường giả”.

Dứt lời, một luồng khí thế từ người Hắc Sâm tuôn ra, bao phủ bốn phía, hai tên người khổng lồ đều phút chốc dừng lại.