Ngày hôm sau trong triều đình, hữu tướng lớn tiếng hạch tội.
Lão ở trong đủ loại biểu tình của bá quan lấy tội danh thiên vị trái luật, lạm dụng chức quyền khiển trách Ngự sử đại phu Trần Nghi Chi.
Tuy rằng những việc hữu tướng tấu trình đều là thật, thế nhưng Trần Nghi Chi lại thuộc về vây cánh của lão, trước giờ vẫn được lão mắt nhắm mắt mở dung túng, vì sao hôm nay đột nhiên lại lên tiếng khó dễ? Phải nói, năm đó khi tả tướng nỗ lực dùng lỗi lầm tương tự để buộc tội Trần Nghi Chi, kỳ vọng có thể phân rã thế lực của hữu tướng, thế nhưng cả hai tranh chấp mấy ngày chung quy cũng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không dưới sự che chở của Khương Phong.
Vây cánh của tả tướng phỏng chừng đều đang nhớ đến sự uất nghẹn trong quá khứ, tất cả đều đồng loạt nhíu mày nhìn hữu tướng.
Chỉ là nét mặt của hữu tướng thủy chung vẫn là một mảnh phong đạm vân khinh.
Tổ tiên của Trần Chi Nghi vốn cùng với dòng họ hữu tướng có chút sâu xa, bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi, tình hữu nghị của hai dòng họ cơ hồ đều đã tiêu hao hết sau vài lần bao che lỗi lầm kia. Huống chi đêm qua, hữu tướng nhận được mật thư của Khương Tố, yêu cầu lão thanh lý cặn bã dưới trướng. Lão phỏng đoán hồi lâu, lại suốt đêm triệu tập mưu sĩ dưới trướng thảo luận chuyện này, cuối cùng đều nhất trí cho rằng Khương Tố đang làm chuẩn bị để mưu phản. Dù sao từ lúc Khương Trạch đăng cơ tới nay, tuy rằng ở mặt chính vụ không quá cần cù, thế nhưng thiên tử dù sao cũng là thiên tử, Khương Tố muốn có hành động lớn gì có lẽ chỉ có thể dùng lý do “công cao chấn chủ” để dẫn phát kiêng kỵ, sau đó thuận thế khởi sự.
Như vậy, người dưới trướng hắn càng không thể có sai lầm.
Vì vậy lần này hữu tướng quyết định nghiêm chỉnh giải quyết, thanh lý cặn bã trong đám thuộc hạ, ủng hộ kế hoạch của Khương Tố.
Vì vậy liền có một màn hôm nay.
Mấy việc này Khương Trạch đại khái cũng đoán được, bất quá lúc y nhìn thấy Trần Nghi Chi thì lại có chút trầm tư, sau một lát chợt nhớ ra tướng mạo người này và kẻ hôm qua đùa bỡn mình có chút tương tự, vì vậy lại cảm thấy việc này giống như Khương Tố đang trút giận dùm y. Khương Trạch cười híp mắt tùy ý phất tay, lại cười híp mắt nhìn thị vệ lôi lão đầu đang không ngừng kêu to “Tha mạng” kia ra khỏi điện.
Đáng tiếc sau khi hạ triều, Khương Tố lại lần nữa không thấy bóng dáng. Khương Trạch liền len lén thay đổi xiêm y, hy vọng có thể trốn ra khỏi cung tìm người.
Thế nhưng y vừa chạy khỏi đại điện liền nghe có thanh âm từ bên cạnh cửa cung vang lên: “Nội thị Trương Di, phụng lệnh Khương Tố đại nhân đến hầu hạ bệ hạ.”
Khương Trạch hơi dừng bước, ánh mắt có chút sâu xa nhìn kẻ diện mạo tầm thường đang quỳ bên chân mình.
Trương Di sao…
Đối với việc nội thị bên cạnh bị đổi đi này, Khương Trạch kỳ thực cũng không có ý kiến gì. Y trời sinh tính tình dạm bạc, ngoại trừ Khương Tố và tiên hoàng hậu, toàn bộ Khương quốc này chẳng có ai có thể khiến y động dung. Huống hồ tên nội thị bên cạnh lúc trước cũng là sau khi đăng cơ mới được điều tới, ngay cả tên cũng không biết, kiếp trước gã phỏng chừng cũng vì đứng ở phía phản loạn mà chết trong lần rung chuyển vào hai năm sau.
Bất quá cái vị được đổi tới hiện tại lại có chút không tầm thường.
Có lẽ Khương Phong có kinh nghiệm dựa vào nữ nhân thượng vị nên hiểu rất rõ tầm quan trọng của quyền thế, từ lâu đã bắt đầu âm thầm thu nhận cô nhi, bồi dưỡng cho riêng mình một đội ngũ có thể thay lão ra tay xử lý một vài việc không thể đưa lên mặt bàn, đội ngũ này có tên “Thiên Long vệ”. Sau này, Khương Phong có ý định lập Khương Tố làm thái tử liền phân ra một nửa nhân số tạo thành đội hộ vệ giao cho Khương Tố thống lĩnh, đến tận khi Khương Phong băng hà vẫn chưa thể thu hồi thanh lợi kiếm này từ trong tay hắn, cũng có thể bởi vì ôm hận mà chết nên lão đã quên đem việc này nói cho Khương Trạch.
Kiếp trước, Khương Trạch cũng âm soa dương thác mới phát hiện được sự tồn tại của bọn họ, hiện tại sau khi trọng sinh, y tự nhiên sẽ dựa vào chi Thiên Long vệ được Khương Phong lưu lại này liên lạc những thuộc hạ từ kiếp trước mà xắp xếp bố cục sơ bộ.
Về phần cái người tên Trương Di này, gã chính là một trong lưỡng đại thống lĩnh của đội hộ vệ dưới tay Khương Tố.
Người này hiện tại bất quá vừ đến nhi lập chi niên (30), vốn là người ưu tú nhất trong Thiên Long vệ, võ công của gã cực kỳ cao thâm, đồng thời còn am hiểu thủ thuật ám sát, thân phận ngụy trang quen dùng là nội thị, phi thường am hiểu hầu hạ người khác. Quan trọng nhất chính là, gã đối với Khương Tố vô cùng trung thành tận tâm, kiếp trước sau khi Khương Tố gặp nạn, là do người này mạo hiểm một đường thí mạng chạy về thủ vững hứa hẹn với hắn, hoàn thành mệnh lệnh sau cùng.
Nếu như không có kinh lịch từ kiếp trước, Khương Trạch đại khái cũng chỉ cho rằng gã là một nội thị bình thường, Khương Tố đem một người như vậy đặt ở bên cạnh y, mục đích có thể hiểu rõ.
Nói ngắn gọn là —— ca ca khả ái nhà y có lẽ cảm thấy gần đây y phạm lỗi quá nhiều, vì vậy mới phái người đến ‘bảo hộ’ y.
Đây là hành động kiếp trước Khương Tố không hề làm ra, đương nhiên cũng có thể là vì quan hệ của bọn họ hiện giờ hòa hoãn hơn không ít, vì thế ngoại trừ mục đích giám thị, có lẽ Khương Tố cũng thật sự muốn bảo vệ y thật tốt. Khương Trạch có chút suy tư liếc nhìn Trương Di, thuận miệng nói: “Đứng dậy đi, trẫm biết rồi.”
Trương Di nghe được miễn lễ thì tạ ơn đứng dậy.
Gã thấy Khương Trạch lần nữa cất bước muốn rẽ vào lối nhỏ, thì thân ảnh lập tức nhoáng lên một cái chặn trước mặt y, khom người cung kính nói: “Bệ hạ, lúc này lẽ ra người phải ở trong ngự thư phòng xử lý quốc sự.”
Khương Trạch giả vờ như bị võ công của gã làm kinh sợ, mở to mắt nhìn đối phương. Y nhìn bộ dạng rũ mi ngoan ngoãn của Trương Di, thần sắc cực kỳ khờ dại nháy mắt mấy cái: “Ngươi nói đúng, có thưởng! Được rồi, đừng đứng trước mặt trẫm nữa, nhanh đi lĩnh thưởng đi. “
Trương Di vẫn không hề chuyển động.
Gã thấy Khương Trạch muốn vòng qua người mình thì dưới chân lại điểm một cái, lần nữa liền xuất hiện trước mặt y.
Khương Trạch trừng mắt nhìn gã.
Lúc này phải đối phó thế nào đây? Y chớp mắt tự hỏi xem lúc mười tám tuổi khi gặp việc thế này mình sẽ phản ứng ra sao? Trong chớp mắt liền đưa ra quyết định.
—— Khuôn mặt nhỏ nhắn của y phồng lên, tay trái đột nhiên giơ cao đánh thẳng vào mặt Trương Di.
…..
Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có.
Mấy tháng trước kinh đô xuất hiện vài vị nho sinh văn tài xuất chúng, mà người ưu tú nhất có tên là Gia Cát Du, Khương Tố đã nghe danh từ lâu hôm nay mới có thể nhịn ra một chút thời gian đến gặp. Kiến giải học thức của người này quả thực có chỗ hơn người, thế nhưng còn phải chờ điều tra lai lịch rõ ràng rồi mới quyết định có thể dùng hay không?
Đợi đến khi hắn hồi cung đã thấy Khương Trạch đang nhàm chán vẽ tranh ở trong sân trước thư phòng, Trương Di thì đang đứng cách đó không xa, hai chân mở rộng, tay trái chống nạnh tay phải cầm kiếm, đầu hơi ngước lên diện vô biểu tình nhìn về viễn phương, rõ ràng là đang bày rat ư thế oai hùng của đại tướng quân.
Khương Tố bị dọa rồi.
Hắn liếc qua vết tích thật nhạt trên mặt Trương Di một chút sau đó mới bước đến bên cạnh Khương Trạch, lại ngưng mắt nhìn bức tranh y đang vẽ một lát. Chỉ là dù hắn đã cố gắng hết sức, thế nhưng cũng không thể nhận ra đống hình ảnh và chữ viết quỷ dị mà Khương Trạch dùng tay trái vẽ ra đến tột cùng là vật gì, chỉ có thể bất đắc dĩ vươn tay xoa xoa đầu y: “Động thủ?”
Võ công của Trương Di tuy cao cường, thế nhưng gã lại bị thân phận quản chế hoàn toàn không dám công kích Khương Trạch, vì vậy để có thể khốn trụ Khương Trạch trong thư phòng thế này, rõ ràng người kia đã bỏ ra không ít khí lực.
Không ai hiểu rõ Khương Trạch hơn Khương Tố, thiên phú của người này quá mức đáng sợ, vô luận phương diện nào cũng hơn hắn rất xa. Cho dù là trong võ học, hắn cũng phải hao tốn gấp đôi gấp ba thời gian mới có thể đuổi kịp bóng lưng của Khương Trạch.
Trời dù có thiên vị người, thành bại vẫn là ở bản thân1. Khương Tố đã từng có ý định nuông chiều người này nuôi tới phế đi, đáng tiếc cái loại thủ đoạn ngay cả bản thân hắn cũng xem thường này vừa mới lóe lên trong đầu đã bị ánh mắt tín nhiệm ỷ lại của Khương Trạch đánh cho hôi phi yên diệc.
Đôi mắt của Khương Tố trở nên thâm sâu.
Khương Trạch lắc lắc đầu, tỏ ý muốn hắn lấy tay xuống, thế nhưng Khương Tố lại không thuận theo, vẫn cứ đùa dai mà đặt tay trên đầu y. Thẳng đến khi Khương Trạch duỗi bàn tay phải đang băng bó ra với ý đồ gạt tay của Khương Tố xuống.
Sau đó cổ tay của y liền bị người nắm chặt rồi.
Khương Tố lệnh cho Trương Di đi gọi ngự ý, sau đó cầm cổ tay Khương Trạch lôi người vào thư phòng: “Vừa rồi động thủ với Trương Di có khiến vết thương vỡ ra không? “
Hắn chỉ nghe được Khương Trạch dùng mũi hừ một tiếng, lại tiếp tục ôn nhu nói, “Không phải đã nói không được dùng tay phải sao? Vì sao lại không nghe lời?”
Khương Trạch lại tiếp tục hừ mũi trả lời.
Khương Tố cũng không tức giận, hắn đem người kéo về thư phòng rồi liền cùng nhau ngồi lên nhuyễn tháp, chăm chú nhìn vào đôi mắt Khương Trạch, hỏi: “Không thích Trương Di?”
Lúc này Khương Trạch mới không tình nguyện mở miệng: “Đệ ghét người đó!”
Khương Tố nở nụ cười : “Vì sao?”
Khương Trạch bĩu môi : “Gã cũng giống những người kia.”
Khương Tố giật mình.
Hắn đương nhiên biết ‘những người kia’ trong miệng Khương Trạch là chỉ bọn người hầu bên ngoài a dua nịnh hót, bên trong lại âm thầm xem thường y. Khương Tố biết Trương Di không phải hạng người như vậy, thế nhưng hắn cũng không dám chắc Trương Di liệu có vì ngôi vị hoàng đế mà chán ghét Khương Trạch không.
Có lẽ thật sự phải tốn tâm tư cảnh cáo một phen.
“A Trạch là người ta thích nhất, bọn họ cũng sẽ không chán ghét A Trạch.” Khương Tố chợt nhận ra giống như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó trong chớp mắt trở nên hoảng hốt, thế nhưng cũng rất nhanh hoàn hồn, lập tức cho Khương Trạch uống canh an thần, “Trương Di là người ổn trọng nhất trong đám thủ hạ của ta, có gã ở bên cạnh trông chừng đệ ta mới yên tâm hơn một chút.”
Hắn biết Khương Trạch là đang hoài nghi, không biết hắn đặt người vào cạnh mình có phải hay không là muốn tiến hành giám thị. Mà Khương Tố nghĩ đến loại khả năng này thì trong lòng có một cỗ hít thở không thông khó thể giải thích, vì vậy những lời hắn nói ra đều vô cùng chân thành, cho dù là Khương Trạch cũng không tìm ra một tia giả tạo nào trong đó.
Khương Trạch lẳng lặng nhìn thẳng vào đối phương thật lâu.
Thật ra y cũng đang hoảng hốt.
Đời trước Khương Tố đưa Lạc Dục Lam đến bên cạnh y, từ đó về sau giữa bọn họ vĩnh viễn bị một đạo Hồng Câu2 ngăn cách, dù thế nào cũng vô pháp khôi phục sự thân mật ngày xưa. Đời này, hắn có thật chỉ vì quan tâm mình không?
Khương Trạch không dám chắc.
Rất lâu trước đây y hoàn toàn không hiểu được, vì sao rõ ràng kế hoạch đã xắp xếp ổn thỏa, thế nhưng trong quá trình lại có người xử sự theo cảm tính dẫn đến kết quả cuối cùng tuyệt nhiên hoàn toàn đảo ngược. Cũng giống như y vô pháp hiểu được, vì sao Khương Tố tình nguyện dùng phương thức như vậy để cướp đoạt đế vị chứ thủy chung cũng không chịu thẳng thắng nói với y một câu “Ta muốn làm hoàng đế ” .
Thế nhưng khi tất cả mọi việc đều hỏng bét đến không thể tan nát hơn nữa, thì cho dù truy cứu những nguyên nhân đó cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Y nguyện ý tín nhiệm Khương Tố không chút nào giữ lại.
—— Chỉ cần lúc này đây, Khương Tố không dối gạt y.
Vì vậy Khương Trạch hạ mắt xuống, gật đầu thật nhẹ: “Dạ…”
Cho dù đã có nội thị võ công cao cường đi theo, nhưng cuộc sống của Khương Trạch tựa hồ cũng không có gì thay đổi.
Y vẫn như trước đây, lúc lâm triều biểu hiện cực kỳ nhàn tản, sau khi hạ triều tình nguyện rảnh rỗi không làm gì cũng không chịu phê duyệt tấu chương của bách quan dâng lên, đồng thời còn nỗ lực suốt ngày quấn quýt Khương Tố.
Đáng tiếc mấy ngày nay Khương Tố càng lúc càng bận rộn, thường xuyên sau khi hạ triều liền lập tức xuất cung, thẳng đến khi sắc trời tối hẳn mới trở về.
Ngay cả Trương Di cũng nhìn ra Khương Trạch đang vô cùng mất hứng.
Bất quá như vậy thì thế nào chứ? Dù sao chủ nhân của gã thật ra cũng không phải y, mất hứng thì cứ mất hứng đi.
Vì vậy Khương Trạch bị trông giữ nghiêm cẩn buồn chán gần chết bắt đầu tản bộ khắp hoàng cung, đương nhiên, ở trong mắt Trương Di thì người nào đó chỉ đang tìm cơ hội để trốn ra ngoài.
Thẳng đến một ngày nọ, bọn họ đi đến một nơi cực kỳ hẻo lánh gần lãnh cung thì nhìn thấy một người.
Vùng lông mày của Khương Trạch lập tức nhướng cao.
Y nhìn kẻ bên trong lãnh cung vùi đầu vào một cái thùng cao đến ngang người đang làm gì đó, nghiêng đầu nói với Trương Di: “Nào, đi nhìn thử xem người kia đang làm gì.”
——————————————–
1/ Trời dù có thiên vị người, thành bại vẫn là ở bản thân: Nguyên văn ‘人受之于天虽异, 亦受之于人’, Hán Việt ‘Nhân thụ chi vu thiên tuy dị, diệc thụ chi vu nhân’. Mình không hiểu nghĩa câu này lắm, bạn nào có bản dịch rõ ràng hơn làm phiền chỉ cho mình với.
2/ Hồng Câu: Đây là tên một hiệp ước, cũng là tên một con sông suýt nữa đã trở thành ranh giới chia đôi thiên hạ vào thời Hán Sở. Thế nhưng tác giả dùng điển tích này ở đây có chút không phù hợp, bởi vì ta có thể dễ dàng nhận ra bối cảnh của truyện được tác giả thiết lập dựa vào giai đoạn Tây Chu hoặc Đông Chu, theo ý của mình thì hơi giống Chiến quốc của Đông Chu, ngay trước khi nhà Tần thống nhất TQ. Thế nhưng giai đoạn Hán Sở tranh hùng là sau khi Tần mạt, vì vậy dùng Hồng Câu với nghĩa là ranh giới không thể vượt qua ở đây có chút mâu thuẫn về thời gian.
Thế nhưng dù sao đây cũng không phải là một tác phẩm mang nặng giá trị lịch sử hay có tác dụng khảo cứu mà chúng ta phải quá khắt khe trên phương diện này. Sau đây mình sẽ chú giải rõ hơn về Hiệp ước Hồng Câu.
Khoảng cuối năm 203 đầu năm 202 TCN, lúc đó tình hình Hán Sở giao tranh đã đi vào hồi kết, cuộc chiến giữa hai bên làm trăm họ lầm than. Hạng Vũ bèn nói với Lưu Bang: “Mấy năm nay thiên hạ khốn khổ chỉ vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ nữa”. Lau Bang trả lời: “Ta chỉ đấu trí chứ không thèm đấu sức”. Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quảng Vũ. Lưu Bang ở giữa cuộc họp mặt kể ra 10 tội lớn của Hạng Vũ, Hạng Vũ tức giận dùng nỏ bắn vào Lưu Bang. Lưu Bang bị thương vào bụng nhưng lại giả vờ chỉ bị thương ở ngón chân để trấn an quân sỹ, sau đó dẫn binh trốn vào Thành Cao. Khi khỏi bệnh lại trở về trong quân, đóng ở Quảng Vũ, binh sĩ ở Quan Trung lại ra theo rất đông.
Lúc bấy giờ Bành Việt cầm quân ở đất Lương, luôn qua lại cướp bóc quấy nhiễu quân Sở, cắt đứt lương thực của quân Sở. Hạng Vũ mấy lần đánh bọn Bành Việt thì Tề vương Hàn Tín lại tiến quân đánh Sở. Hạng Vũ không thể một mình chống lại ba phía, đành cùng Hán vương giao ước chia khoảng giữa thiên hạ, cắt đất từ Hồng Câu về phía tây là của Hán; từ Hồng Câu về phía đông là của Sở.
Thế nhưng, ngay sau đó Lưu Bang xuất ngôn phản ngữ, điều quân bao vây Hạng Vũ ở Cai Hạ tận diệt quân Sở. Đoạn lịch sử này mình từng chú giải trước đây một lần rồi nên sẽ không nhắc lại.
Từ đó về sau, Hồng Câu trở thành điển tích ví von với ranh giới chia đôi thiên hạ không thể vượt qua, mặc dù chức năng này của Hồng Câu chỉ tồn tại không quá vài tháng.
Nếu các bạn nào có chơi cờ tướng sẽ biết có một thành ngữ ‘Nhất tốt độ hà, bán xa chi lực’ (một Tốt sang sông có sức mạnh bằng nửa Xe), sông ở đây chính là Hồng Câu. Theo lịch sử phát triển thì cờ tướng được du nhập vào TQ từ thời Chiến quốc (403-221 TCN), vì vậy giai đoạn lịch sử Hán Sở cũng đã có ảnh hưởng không ít đến bộ môn thể thao trí tuệ này. Theo đó, người chơi cờ tướng trong giai đoạn đó lấy bàn cờ làm thiên hạ, một bên là Hán, một bên là Sở, con sông ở giữa được đặt tên là ‘Sở hà Hán giới’ hoặc cũng có thể ghi trực tiếp là Hồng Câu.
.
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười