Nhi tử của trẫm cùng Tịnh Kiên Vương, phong làm Thái tử
Khương Trạch kinh ngạc ngưng mắt nhìn Khương Tố, trên mi còn vương một giọt nước mắt trong suốt, chẳng ngờ lại đột nhiên nấc lên một tiếng.
Vì vậy Khương Tố cũng không giữ được vẻ nghiêm trọng trên mặt, đau lòng đem tiểu hài tử đã lớn xác nhưng vẫn không thiếu khiến người lo lắng kia ôm vào trong lòng than nhẹ.
“Đừng… nghĩ đến việc ai sẽ làm Thiên tử, ai lại là Tịnh Kiên Vương nữa —— không được hồ đồ, được không?”
Hắn dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi: “Ta có hơi mệt… một lát đợi Lý ngự y xem lại vết thương cho A Trạch xong, đệ liền cùng ta ngủ một hồi đi, có được không?”
Khương Trạch vùi trong ngực hắn, cả người bởi vì lúc nãy khóc quá bi thương mà hơi co quắp, nghe vậy vòng tay siết càng chặt, gật đầu như gà mổ thóc: “Được… đệ không, không làm phiền ca ca nữa.”
Khương Tố hôn nhẹ lên trán y, lại lần nữa hôn lên mi mắt còn ướt sũng kia.
Lúc này, Lý ngự y rốt cuộc cũng đã tới.
Sau khi xem qua vết thương, lão liền trầm giọng dọa dẫm: “Vết thương thật vất vả mới khép lại, hiện tại chỉ vì một lần không cầm lòng được này của bệ hạ mà bị giày vò đến nứt ra, cũng không biết đến khi nào mới có thể tốt lại.” Lý ngự y nhìn thấy tình huống phiền toái như vậy cũng khó mà ức chế cơn giận trong lòng, không chút lưu tình đem cả hai người Khương Trạch và Khương Tố trào phúng một lượt!!!
Thật lòng mà nói, làm một đại phu lão ghét nhất là người bệnh không biết nghe lời, trước đây Khương Trạch thích khuếch đại tình huống cùng với kéo dài trị liệu, lão đều nhìn vào địa vị của y cùng với thương bệnh cũng không quá nặng mà nhẫn nhịn phối hợp. Thế nhưng giờ khắc này, Khương Trạch cơ hồ là đang đem tính mạng của mình ra đùa giỡn, đối lập với việc lão cùng hai vị hảo hữu suốt mấy ngày qua đêm ngày trị liệu, quả thực chính là tát thẳng vào gương mặt già nua của bọn họ mà!
Lần này Lý ngự y rốt cuộc cũng thực sự nổi giận, đánh cược mạng sống của mình không ngừng mắng Khương Trạch đến cẩu huyết lâm đầu, ngay cả Khương Tố nỗ lực giúp y đỡ lời cũng đồng dạng chịu tai ương, bị lão hung hăng giễu cợt một lần.
Khương Tố: “…”
Trong lòng y cũng biết, những lời vừa rồi của Lý ngự y tuy rằng có chút khó nghe, thế nhưng trên căn bản đều là vì hắn cùng Khương Trạch, Khương Tố chỉ đành mặt dày xấu hổ thi lễ một cái: “Lý ngự y nói đúng, việc này thực sự là lỗi của bổn vương, xin người khoan dung một chút, cố gắng chiếu cố A Trạch.” Hắn sớm nên đoán được phản ứng của Khương Trạch khi biết được thân thế, theo đó mà đề phòng tương ứng.
Lý ngự y nghe vậy có lẽ cũng ý thức mình đang dĩ hạ phạm thượng, trầm mặc một lúc lâu mới lần nữa ngồi xuống giúp Khương Trạch bôi thuốc băng bó.
Khương Trạch không nói gì, y chỉ trừng mắt nhìn Lý ngự y dựng râu, chỉ là khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt bảo mình nghe lời của Khương Tố, đành yên lặng hút hút mũi, đem đầu rút về trong chăn.
Chờ đến khi Lý ngự y băng bó xong hết, còn khô cằn bỏ lại một câu “Bệ hạ, Tịnh Kiên Vương, sau này vẫn nên cẩn thận một chút “, sau đó mới xách hộp thuốc của mình lên, thần sắc bất an rời khỏi.
Khương Tố nằm xuống bên cạnh giường, hơi nghiêng người xốc phần chăn Khương Trạch đang dùng che mặt lên: “A Trạch vậy mà lại hù dọa Lý ngự y?”
Khương Trạch hút hút mũi: “… Đệ không thèm.”
Khương Tố nở nụ cười, hắn vuốt ve gò má tái nhợt mát lạnh của người bên cạnh: “Lý ngự y không ăn không ngủ tròn hai ngày mới có thể giữ được A Trạch và Tiểu Viên bình an vô sự. Hôm nay lão cũng là vì quan tâm A Trạch mới nhất thời tức giận, cũng không phải thật sự muốn dĩ hạ phạm thượng. A Trạch cũng không nên vì vậy mà sinh lòng giận dỗi chán ghét lão.”
Khương Trạch cọ cọ tay hắn: “Dạ…”
Khương Tố nhìn thần sắc quyến luyến của y, tiếu ý càng sâu: “Hiện tại A Trạch cùng ta ngủ một chút được không?”
Khương Trạch vội vàng gật đầu, Khương Tố thay y điều chỉnh tư thế thoải mái, còn cẩn thận cầm lấy tay y để tránh trong lúc vô ý chạm vào vết thương, sau đó mới nhắm mắt lại từ từ thiếp đi.
Khương Trạch lẳng lặng ngưng mắt nhìn gương mặt say ngủ của Khương Tố.
Vô luận là y cũng được, Khương Tố cũng được, thậm chí ngay cả Lý ngự y trong mấy ngày nay đều đã gầy một vòng lớn.
Y thật sâu nhìn Khương Tố, trong lòng càng muốn đem người này nhốt vào vòng sở hữu của mình.
Nhưng có lẽ bởi vì ái nhân đang ở bên cạnh, y cư nhiên từ từ vô thức khép lại mi mắt.
Trên thực tế, cả người Khương Trạch vốn là bủn rủn vô lực, vừa rồi lại còn khóc lớn một hồi, toàn bộ khí lực vừa tích lũy lại đều tiêu hao hết. Sau khi không chống đỡ được nữa mà nhắm mắt lại, sau đó gần như không chút giãy giụa mà chìm vào giấc ngủ.
Khương Tố lẳng lặng nằm yên trong chốc lát, đến khi nghe tiếng hít thở của tiểu hài tử nhà mình đã hoàn toàn vững vàng mới lần nữa điều chỉnh tư thế kề sát vào y, sau đó cũng từ từ thiếp đi.
Đến ngày thứ mười, Khương Trạch lật xem không ít thư tịch, rốt cục tìm ra một chữ thích hợp làm đại danh của Tiểu Viên.
—— Khương Hy.
Hy, nghĩa là tia nắng ban mai, cũng có hàm nghĩa là khởi đầu, hy vọng. Khương Tố niệm chữ này trong lòng mấy lần cũng cảm thấy không sai.
Mấy hôm nay, Khương Tố cứ rảnh rỗi liền ôm Tiểu Viên đến bên cạnh Khương Trạch, đầu tiên là trêu đùa hài tử một phen, sau đó lại đọc thơ vỡ lòng cho bé nghe. Chờ đến khi hai người đều mệt nhọc liền hôn mỗi người một cái, yên lặng ngồi nhìn hai tâm can bảo bối một lớn một nhỏ nọ ngủ say.
Ngày ngày trôi qua ngược lại càng phong phú thỏa mãn.
Đến ngày thứ mười lăm, Lý ngự y liền giúp Khương Trạch cắt đi phần chỉ may trên vết thương. Có lẽ lão vẫn còn rất tức giận với hành động tùy tiện trước đây của Khương Trạch, vì vậy lần này Lý ngự y cũng không để cho y dùng ma phí tán, mặc dù động tác cắt chỉ của lão cực kỳ nhẹ nhàng nhanh chóng, thế nhưng vẫn khiến Khương Trạch đau đến gắt gao nắm tay Khương Tố, khóe mắt cũng là đong đầy thủy quang.
Sau khi cắt chỉ, Khương Trạch có thể dưới sự nâng đỡ bước đi vài bước trong phòng, bởi vì mấy ngày nay cả người đều ngứa ngáy khó chịu, Khương Trạch cực lực yêu cầu muốn tắm rửa cùng với ra khỏi phòng phơi nắng, thế nhưng lại bị Lý ngự y một lời cự tuyệt: Nữ tử sinh sản thuận lợi cũng phải nằm giường than một tháng, không thể chạm nước ra gió, tình huống của bệ hạ lần này so với sinh sản bình thường còn nghiêm trọng hơn mấy lần, chí ít ba tháng cũng không được làm những việc như vậy!
Cứ thế nhẫn nại qua thêm mười mấy ngày, đợi đến lúc Tiểu Viên đầy tháng Lý ngự y cũng phát hiện Khương Trạch dưới sự trị liệu của hai phương pháp thuốc bổ và châm cứu, thân thể cư nhiên cấp tốc khôi phục —— tuy rằng còn chưa khôi phục tới trình độ có thể xuất chinh ra trận, thế nhưng xử lý những chuyện chính vụ bình thường đã không còn vấn đề.
Vì vậy đêm hôm đó, Khương Trạch liền được hủy lệnh cấm, như một chú cún con vui vẻ đùa nghịch trong hồ tắm rất lâu, cho đến khi Khương Tố bắt đầu lo lắng tìm cách vớt y lên thì Khương Trạch còn nhân lúc bất ngờ kéo mắt cá chân của hắn lôi vào trong nước, sau đó còn nhào người lên hôn hắn thật sâu dưới đáy ao.
Khương Tố rất nhanh đảo khách thành chủ, vòng tay ôm lấy cái eo mềm dẻo tinh tế của tiểu hài tử nhà mình, đặt y lên trên thành hồ không ngừng chiếm đất công thành, vành tai chạm vào tóc mai1.
Mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể tiến hành những chuyện càng thêm thân mật không thể miêu tả, thế nhưng Khương Trạch vẫn là khá hài lòng liếm liếm khóe môi được ôm trở về —— cho đến tận khi vết thương của y hoàn toàn khép lại, Khương Tố khẳng định sẽ không dễ dàng ăn tươi y, thế nhưng so với suốt một tháng trước nghiêm ngặt cấm dục, hiện tại đã có thể xem như chất lượng tăng vọt rồi.
Khương Trạch vùi ở trong lòng Khương Tố lắc lắc ngón chân, khoái trá bắt đầu tính ngày.
Đến đầu tháng tư, Khương Trạch quay về triều đình.
Trước đó, mặt dù sự mất tích của y đã có dấu hiệu trước, thế nhưng dù sao lý do ‘cảm nhiễm phong hàn’ mà Khương Tố nói ra cũng quá mức gượng ép, dẫn tới đại bộ phận triều thần đều âm thầm lo âu thấp thỏm. Thậm chí có người còn lớn mật suy đoán, có phải Khương Tố đã phát động cung biến, giam lỏng Thiên tử.
Bất quá suốt năm ngày sau đó Khương Tố cũng không hề xuất hiện trong triều, trái lại khiến đại bộ phận quan viên tin tưởng Khương Trạch chân chính đã ngã bệnh.
Qua hết năm ngày, Khương Tố liền bắt đầu thượng triều chủ trì chính vụ, thế nhưng gần một tháng trôi qua hắn cũng không nhắc lại về Khương Trạch một tiếng nào, mặc dù vẫn như dĩ vãng nghiêm túc xử lý mọi chuyện, thế nhưng lại là đi đứng vội vàng, thần sắc gấp rút, vô số triều thần đều cảm thấy bàng hoàng.
Mọi người đều thấp thỏm chờ đợi đến lúc biến thiên.
May mắn là, sau tròn một tháng Khương Trạch rốt cục cũng bình yên quay lại, nhìn thái độ của Thiên tử cùng Tịnh Kiên Vương không hề có một chút ngăn cách khập khiễng nào, mọi người tuy là trong lòng có âm thầm suy đoán, thế nhưng cũng không ai ngu ngốc mở miệng nói ra ngoài. Khương Trạch thấy vậy liền dùng một câu ‘Cảm tạ chư vị ái khanh giúp trẫm thủ vững triều cương’ làm cớ mà ban thưởng bá quan, khiến mọi người đều là sắc mặt rạng rỡ, thế cục rốt cục quay về thành mặt hồ tĩnh lặng, khối đá đè nặng trong lòng mọi người cũng bị vứt đi.
Tháng tư năm Nguyên Sóc thứ ba, nhi tử của Khương đế cùng Tịnh Kiên Vương, Khương Hy đầy tháng, lập làm Thái tử.
… Đây quả thực tựa như giữa trưa hè chói chang vang lên một đạo sấm sét, đánh đến mọi người toàn thân chấn động, ngoài sắc trong mềm!
Vì vậy các đại thần trước đó sắc mặt rạng rỡ, mỗi người đều biến thành không ngừng run rẩy, ngây ngốc quan sác sắc mặt bình tĩnh của Khương Trạch. Trong đầu mọi người đều có chung một vấn đề: Vì sao lại là nhi tử của Khương đế và Tịnh Kiên Vương? Như vậy rốt cục Khương Hy là nhi tử của Khương Trạch hay là Khương Tố đây?
… Rốt cuộc là cái ý tứ gì?
Cùng lúc đó, có một lời đồn thập phần kỳ quái nổi lên, dùng tư thái cuộn trào mãnh liệt không thể dự đoán trước mà tập kích toàn bộ Khương quốc.
—— Mẫu thân của Thái tử Khương Hy sở dĩ không có dấu tích để nhìn thấy là bởi vì, Khương Hy căn bản không có mẫu thân, mà là do Khương Trạch sinh ra!
Lời đồn này thật sự quá mức kinh hãi, bách tính nghe được cũng là đầu váng mắt hoa, khó có thể tiếp thu.
Nhưng lời đồn sở dĩ gọi là lời đồn bởi vì, nó không cần bất luận quy luật gì —— chỉ cần có người nguyện ý tin tưởng liền trở thành không tường nào không có gió lùa, phổ biến khắp nơi. Nếu như lại thêm một chút thao tác thỏa đáng, liền có thể trở thành chân tướng được mọi người công nhận.
Cũng vào tháng tư năm Nguyên Sóc thứ ba, liên minh Tề quốc cùng Hung Nô tan vỡ, người Hung Nô lui binh, Tề quân của Tông Chính Việt vô lực khổ chiến, đào vong nghìn dặm.
Cùng lúc đó, ba vạn binh lính do Viên Tú thống lĩnh tiến thêm năm trăm dặm, trực tiếp uy hiếp biên giới Hàn quốc. Quốc quân Hàn quốc e sợ Khương quốc dấy binh không người chống đỡ, cuống quýt từ cảnh nội Tề quốc thoái triệt ba vạn binh mã quay về trấn giữ biên ải.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
———————-
1/ Vành tai chạm vào tóc mai: Nguyên văn hán việt ‘Nhĩ tấn tư ma’, xuất xứ từ một câu trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần, chỉ sự gần gũi thân mật.