Đêm trước ngày mưa bão
Khi tháng giêng vừa qua hết thì hai nước Khương Tùy cũng chuẩn bị nghênh đón một năm mới.
Năm trước vào thời điểm này, tuyết ở Khương quốc đã ngừng, vạn vật xuân về hoa nở, nhưng năm này thời tiết ở Tùy quốc vẫn là tuyết bay lả tả, mang theo khí thế phủ ngập thiên địa. Theo lẽ thường mà nói, tuyết còn phải rơi chí ít thêm một tháng nửa mới dừng lại, sau đó chính là mùa xuân ngắn ngủi.
Đương nhiên, có rất nhiều binh sỹ Khương quốc không thích nghi được với khí hậu nơi này, thậm chí ngay cả Khương Tố thao luyện binh sỹ cũng bị gió lạnh thổi đến làn da nứt nẻ, đôi chỗ bắt đầu chảy máu sinh mủ.
Ngay cả Khương Tố cũng bị giá rét tổn thương, vì vậy Khương Trạch mỗi đêm đều dùng thuốc mỡ đặc chế của Lý ngự y giúp hắn xoa tay.
Kiếp trước Khương Trạch định đô ở nơi này, rất khó nói rõ đến tột cùng vì muốn lợi dụng khí hậu khắc nghiệt để luyện ra binh mã cường hãn nhất, hay muốn dùng sự thống khổ bên ngoài chống lại nội tâm tịch mịch của mình. Nói chung, khi lần đầu tiên y thấy bàn tay Khương Tố bị nứt da thì đã lập tức vứt đi ý định dời đô đến đây ra khỏi đầu.
—— hiện tại y đã là người có gia đình, đương nhiên phải vì bọn họ lo lắng nhiều hơn rồi!
Bất quá, năm nay là năm đầu tiên hai nước thống nhất, hơn nữa hiện tại Khương Trạch cũng đã mang thai hơn sáu tháng, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể dời đô. Vì vậy kế hoạch này vẫn nên gác lại để năm sau cân nhắc.
Mặc dù cũng không quá lộ rõ, thế nhưng cái bụng của Khương Trạch so với lúc trước vẫn là lớn hơn không ít, cho dù bọc thêm một lớp áo choàng bên ngoài cũng không thể nhìn ra điều gì khác thường, chỉ là nhiều lắm lại qua hai tháng nữa y đã không thể tiếp tục mặc áo choàng mà thay lại xuân y, chuẩn bị cho việc sinh sản.
Bởi vì hiện tại bụng đã lớn, ngay cả muốn khom lưng cũng có chút trắc trở, vì vậy mỗi khi tắm rửa xong Khương Tố cũng không dám tùy ý ôm ngang y đưa về tẩm cung, chỉ đành hạ lệnh cho bọn thị vệ dọn dẹp tất cả băng tuyết trên lối đi trong cung, hơn nữa mỗi lần ra ngoài, vô luận là có hắn hiện diện hay không, Khương Trạch đều phải để người đỡ đi, tránh việc thân thể nặng nề khiến y trượt chân.
Mà Khương Trạch cũng không bướng bỉnh cậy mạnh.
Trên thực tế ngoại trừ bước đi càng phải cẩn thận, ngay cả lâm triều nghị sự y cũng cảm thấy khó khăn.
Bởi vì lâm triều phải ngồi xếp bằng thật lâu, hai đùi của y cũng bị ép đến ứ máu bầm, thậm chí còn trở nên tê dại, không thể tự mình đứng dậy, mà nếu đứng lâu hai chân cũng sẽ bị chuột rút đau đớn, cực kỳ khó chịu. Vì vậy lúc lâm triều y chỉ có thể thỉnh thoảng đứng dậy đi vài bước, sau đó lại quay về chỗ ngồi, khiến cho ánh mắt của đám quan lại Tùy quốc nhìn y không khỏi có chút dị dạng.
Hiện tại bào thai trong bụng y cũng mới được sáu tháng, còn hơn ba tháng nữa, cho dù Khương Tố mỗi đêm đều thay y xoa bóp thì hai chân Khương Trạch cũng chỉ là càng ngày càng khó chịu, vì vậy thẳng thắn hạ lệnh giảm thiểu thời gian bá quan thượng triều nghị sự. Những chính sự vô luận lớn nhỏ, mỗi ngày đều dùng hình thức công văn dâng lên để y hoặc Khương Tố thương nghị là được, mà thời gian lâm triều cũng rút ngắn còn một canh giờ, chỉ nói đại sự.
Kể từ đó, ánh mắt quan lại Tùy quốc nhìn Khương Trạch lại càng thêm dị dạng.
Đã hai tháng trôi qua, mọi người đều tự cho rằng đã thăm dò không sai biệt lắm thói quen của hai huynh đệ này —— Đầu tiên, Khương Trạch tuy là nhất quốc chi quân thế nhưng lại phong Khương Tố làm Tịnh Kiên Vương, quyền thế trong triều cũng không thua kém y. Còn nữa, mỗi ngày lúc lâm triều Khương Trạch đại khái cũng không phát biểu ý kiến, trái lại Khương Tố lại thương nghị không ít với triều thần, chỉ khi gặp phải việc gì đó tranh luận không ngớt thì Khương Trạch mới vỗ án định luận. Cuối cùng, Khương Trạch còn để Khương Tố lĩnh ba vạn quân đóng ở ngoại thành thao luyện ma sát, cư nhiên cũng không lo lắng Khương Tố có thể lĩnh binh phá thành tự lập làm đế hay không.
Rốt cuộc là Khương Trạch quá non nớt hay phải nói tín nhiệm của y đối với Khương Tố đã đủ đánh tan bệnh đa nghi của kẻ làm Thiên tử. Hoặc là nói… kỳ thực Khương Trạch vẫn chỉ là một con rối?
Đám quan lại Tùy quốc nghĩ đến vấn đề này vẫn luôn trưng ra sắc mặt kỳ quái, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không đoán được đáp án.
Quan lại Tùy quốc nghi hoặc không bao lâu, nội các Khương quốc đã được hộ tống đến nơi.
Một đường xa xôi, phong tuyết phiêu diêu, cho dù thân thể các văn quan có khỏe mạnh đến thế nào cũng không thể so với võ tướng, đại khái có vài người ngã bệnh. Các ngự y Tùy quốc sau khi chẩn mạch phát hiện tất cả đều chỉ bị nhiễm một chút phong hàn, uống xong vài chén thuốc lại tịnh dưỡng ít ngày liền có thể hoàn toàn khang phục, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà Gia Cát Du lần nữa bước lên lãnh thổ Tùy quốc, tâm trạng nhất thời cảm khái vạn phần.
Năm đó, chí hướng của hắn là muốn phong hầu bái tướng, vì vậy cự tuyệt Tùy đế triệu kiến, trốn vào rừng sâu núi thẳm. Rồi lại một năm đó, hắn rốt cục đợi được một lần cơ hội, ẩn tàng thân phận trà trộn đến nước khác.
Cho dù hiện tại hắn đã được Hữu tướng coi trọng, mơ hồ có thể là nhân tuyển tiếp nhận vị trí Hữu tướng Khương quốc đời tiếp theo, thế nhưng hôm nay cũng không phải thời cơ tốt để vạch trần thân phận nha.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng nét mặt của Gia Cát Du cũng không có chút ngượng nghịu nào, y thậm chí còn thong dong trấn định cất lời chào hỏi với những quan quân Tùy quốc đã từng quen biết, dùng nụ cười bí hiểm một đường thông qua.
Một triều thiên tử một triều thần, so với huynh đệ Cơ gia sinh ra và lớn lên trước mắt họ, đám quan lại Tùy quốc muốn lấy lòng đôi huynh đệ Khương quốc quả là cực kỳ khó khăn. Cố tình dốc lòng giao lưu với đám người Khương quốc, nhưng vừa ẩn ẩn nói đến chỗ này, mọi người liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ, phảng phất giống như bọn họ đều là bình dân ngu xuẩn.
Vì vậy, một đám người chỉ đành đi hỏi Gia Cát Du.
Đương nhiên, Gia Cát Du cũng chỉ mơ hồ lấy ra một đáp án có thể chấp nhận “Thánh ý của bệ hạ ta cũng vô pháp suy đoán, còn không bằng lấy lòng Tịnh Kiên Vương, thăng quan tiến chức liền ở trước mắt”.
Như vậy, phải làm sao mới có thể lấy lòng Khương Tố đây?
Có lẽ nhìn thấy Gia Cát Du cùng đám quan lại Tùy quốc kề vai sát cánh, Hữu tướng rốt cục cũng ý thức được chân tướng, thiếu chút nữa liền giận đến ngất đi.
Đối với chuyện này, Khương Tố chỉ là tràn đầy châm chọc:”Người Khương quốc? Chạy nạn lũ lụt? Phải không?” Nếu hiện tại hắn còn không hiểu ra thì cũng quá ngu xuẩn rồi, chỉ là không biết hai kẻ trời nam đất bắc không chút liên hệ này lại làm thế nào mà câu kết được với nhau.
Hắn suy tư một lát rồi lại như có như không liếc nhìn Khương Trạch, chỉ thấy đối phương nháy nháy đôi mắt đào hoa, mím môi mỉm cười khúc khích lấy lòng với hắn.
Đúng là phiền muộn mà.
Bất quá đợi đến sau khi bái kiến Khương Trạch, người trợn to mắt thất hồn lạc phách lại trở thành Gia Cát Du. Mọi người không nhìn thấy sự thay đổi của Khương Trạch, thế nhưng hắn tinh thông huyền học, tự nhiên nhìn ra được dung mạo đối phương đã cải biến.
Thế nên cho dù hiện tại là ngày đông giá lạnh, nhưng hắn vẫn bị dọa sợ đến toát mồ hôi hột, thậm chí dưới chân lảo đảo một chút liền ngã nhoài xuống đất, ngự tiền thất nghi!
Đợi khi lần yết kiến này kết thúc, Khương Trạch đơn độc gọi Gia Cát Du lại: “Gia Cát Du, trẫm gọi ngươi lại là vì có chuyện rất quan trọng muốn giao cho ngươi làm.”
Gia Cát Du: “… Ha hả, thần làm không được.”
Khương Trạch mặt không đổi sắc thưởng thức ngón tay: “Nếu làm không được thì lưu lại có ích lợi gì. Lôi ra làm thịt thôi.”
Gia Cát Du: “…”
“Như ngươi đã thấy, trẫm đang mang thai, là của Khương Tố.” Khương Trạch đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Gia Cát Du ngồi xổm xuống, dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống người đang quỳ rạp trước mắt, “Hài tử này có lẽ sẽ là Thiên tử đời tiếp theo của Khương quốc —— Vì vậy, việc cần ngươi làm chính là, trẫm muốn cho người trong thiên hạ đều biết, hài tử của trẫm cũng không phải dã chủng không rõ lai lịch.”
Gia Cát Du cúi thấp đầu, che giấu nét mặt co quắp: “… Bệ hạ chỉ cần ban ra một đạo thánh chỉ là được..”
Khương Trạch cười nhạo: “Nếu ngươi nghĩ không ra bất kỳ biện pháp nào, trẫm đương nhiên phải làm như vậy.” Y đương nhiên muốn hài tử của mình và Khương Tố có một thân phận đầy đủ quang minh chính đại, thế nhưng phải chiếu cáo thiên hạ thế nào mới khiến bọn họ thoải mái tiếp thu chứ không phải nhỏ giọng nghị luận, đó chính là việc mà Gia Cát Du phải giải quyết.
“Bất quá, thân là Hữu tướng tương lai bên người trẫm, chẳng lẽ cả chút việc vặt này cũng không giải quyết được? “
“Nếu thật là như vậy, trẫm cũng nên lo lắng có nên đổi một nhân tuyển khác hay không?!”
Gia Cát Du: “… Bệ hạ vẫn nên dứt khoát giết thần đi.” Việc vặt cái chó má gì chứ! Đừng nói sự kiện kinh thiên động địa như nam nhân mang thai cái loại này, các người còn là huynh đệ nha, chuyện này phải làm sao mới có thể lừa gạt được ánh mắt sáng như sao trời của quần chúng chứ! Đừng làm rộn nữa có được không?!
Gia Cát Du vẻ mặt xanh xao lui xuống.
Lúc này, Lý ngự y cũng giống hắn, đang luẩn quẩn trong bình cảnh của chính mình.
Đầu tiên, ma phí tán đã phối chế thành thục. Kỳ thực những năm gần đây Lý ngự y vẫn ghi nhớ rõ ràng phối phương ma phí tán của tiên sinh để lại, chỉ là trong cung nhàn tản cũng không có quá nhiều cơ hội vận dụng. Cuộc chiến lần trường, trong quân khắp nơi đều là thương bệnh, lão liền thẳng thắn bắt tay vào thực nghiệm xem phải dùng liều lượng thế nào cho từng trình độ vết thương mới có thể khiến người bệnh mau chóng hồi phục.
Vì thế, những thương binh chịu tổn hại nặng nề trong suốt quá trình chữa trị đều không hề có bất luận cảm giác đau đớn gì. Từ đó khiến cho ma phí tán đã thất truyền đã lâu thu được sự tôn sùng của tướng sĩ Khương quốc, đồng thời còn được dùng phổ biến trong quân đội. Nhưng đó cũng là chuyện của sau này.
Từ tháng mười một, khi vừa đến đô thành Tùy quốc, Lý ngự y liền bắt đầu chân chính nghiên cứu trong đống thẻ tre mà tiên sinh của lão lưu lại những vấn đề quan trọng như: làm sao mở khoang bụng của người sống, phải dùng thủ pháp rạch da nào mới có thể hạn chế máu chảy và thuận lợi khâu lại, cuối cùng chính là phải dùng loại chỉ nào mới có thể khiến cơ thể không sinh bài xích và đồng hóa được cùng da thịt. Trong đó, mặc dù có chút vấn đề ghi lại không quá rõ ràng, thế nhưng Lý ngự y vẫn có thể dựa vào trí nhớ bổ sung, sau đó suy đoán ra được một ít.
Tiếp theo, lão liền tự mình chọn ra hai gã ngự y tương giao đã lâu, đồng thời cũng có y thuật cực tốt, dưới sự trợ giúp của bọn họ bắt đầu thử nghiệm loại kỹ thuật này trên đám phạm nhân cùng hung cực ác trong lao phòng.
Nhưng mà cho đến lúc này, trừ ba người đầu tiên chết vì vị trí rạch vết thương không đúng hoặc mất máu quá nhiều, hai người sau đó đều chết do vết thương sinh mủ.
Mặc dù Khương Trạch đối với việc này cũng không ôm quá nhiều sợ hãi —— kiếp trước y một đời chinh chiến sa trường, lại trải qua vô số lần ám sát đều có thể sống sót trước một đống lớn địch thủ, thuận lợi thống nhất thiên hạ —— Vì vậy Khương Trạch vẫn tin rằng mạng mình rất cứng, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng, Khương Tố khi nghe xong kết quả này, sắc mặt gần như biến thành hắc thủy.
Tuy nói một đòn trả một đòn, cứ tưởng Khương Trạch lúc trước đã gạt hắn rất nhiều, thế nhưng với tâm trạng càng ngày càng lo âu thấp thỏm như bây giờ, kỳ thực từ lâu Khương Tố đã không còn tâm tư trách mắng đối phương nữa rồi.
Sau khi hắn hỏi thăm xem hiện tại có thể giống như ba tháng trước, dùng một chén thuốc đọa thai xử lý vấn đề trong bụng Khương Tố hay không? Tiếp theo chỉ nhận được đáp án phủ định cứng rắn của Lý ngự y. Khương Tố nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, có lẽ vị đạo thảo dược trấn tĩnh tâm thần đã phát huy kết quả, hắn chậm rãi trấn an tâm tình phức tạp khó dò của mình, lệnh cho Lý ngự y tiếp tục nghiên cứu, sau đó liền đứng dậy quay về tẩm cung.
Lúc này, Khương Trạch vẫn đang sầu não phải làm thế nào mới có thể khiến Khương Tố tha thứ cho y chuyện của Gia Cát Du. Mặc dù, hiện tại chỉ cần vác cái bụng lớn này đến trước mặt đối phương giả đáng thương liền nhất định có thể nhận được tha thứ… thế nhưng vẫn là có chút bất an nha…
Vậy nên lúc Khương Tố quay về tẩm cung thì Khương Trạch phi thường nịnh nọt chạy đến giúp hắn cởi áo choàng.
Sau đó, y liền bị Khương Tố ôm vào trong ngực, nghe tiếng gọi nỉ non: “A Trạch.”
Vốn đã chuẩn bị tinh thần phải chịu chất vấn, sau đó dùng cái bụng này phát huy tuyệt chiêu giả đáng thương, thậm chí có lẽ còn phải trực tiếp giả đau bụng. Khương Trạch có chút không nắm bắt kịp nhịp điệu trước mặt: “Sao?”
Khương Tố thu lại thần sắc phức tạp trong mắt, ôn nhu hôn lên mí mắt của y, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn trịa: “… Việc trước đây đều quên đi. Thế nhưng nếu sau này lại bị ta phát hiện đệ giấu diếm gì đó, ta liền phải hung hăng đánh mông đệ rồi.”
Đánh mông sao… Khương Trạch ôm chặt bờ vai của đối phương, thẹn thùng đỏ mặt.
………
Mồng một tháng giêng, sau khi tế thiên, Khương Trạch lại mở yến trong cung thiết đãi quần thần.
Mặc dù phải kết hợp rất nhiều nghi lễ của hai nước, nên lần đọc cáo văn tế thiên và nghi lễ năm mới này có chút kéo dài, thế nhưng nghi lễ nhảy múa rườm rà khi tế tổ lại được lược đi, vì vậy ngày lễ tân niêm năm nay lại có vẻ thoải mái dễ dàng hơn không ít.
Khương Trạch rốt cục cũng bỏ đi áo khoác, mặc vào miện phục huyền sắc có chút rộng rãi, mặc dù bụng nhìn có chút to ra, thế nhưng cũng không khiến người hoài nghi quá nặng. Dù sao phần lớn những người ở đây đều là bụng phệ da trơn, Khương Trạch chỉ là so với người bình thường thường trẻ hơn một chút, có gì kỳ quái đâu?
Vì vậy, Khương Trạch cả người mệt mỏi chỉ ăn vài món thức ăn lạnh tượng trưng, sau đó liền rời khỏi đại yến, không lâu sau Khương Tố cũng trở về tẩm cung, đám quan lại Tùy quốc liền tụ lại một chỗ, trao đổi ánh mắt chúng ta đều tự hiểu với nhau.
Khương Tố cùng Khương Trạch tự nhiên không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, lúc này Khương Tố chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất giúp Khương Trạch cởi bỏ đống y phục thoạt nhìn rộng rãi kỳ thực lại siết chặt vùng bụng của y. Sau khi thông qua Lý ngự y bắt mạch khẳng định không có gì lo ngại, mới an tâm ôm người vào trong hồ tắm rửa.
Đợi khi tắm rửa xong xuôi, Khương Trạch liền buồn ngủ, Khương Tố có chút thương tiếc dìu y chậm rãi trở về tẩm cung.
Thế nhưng lúc Trương Di mở cửa tẩm cung, Khương Tố vừa bước một chân vào đã lạnh lùng quát: “Ai? !”
Trương Di cũng lập tức nhảy ra đứng trước người Khương Tố, dùng tư thái thủ hộ ngưng mắt nhìn về phía trước.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, người phía trước cũng không phải thích khách ngược lại còn có chút kỳ quái.
Dưới ánh đèn yếu ớt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tướng mạo đối phương dường như rất không tệ, tuy là nam tử nhưng lại tô son điểm phấn, biểu tình trên mặt so với ca kỹ tầm thường lại càng phong tao. Người nọ hiện tại đang mềm mại như không xương nằm nghiêng trên giường, dáng người mỏng manh mềm mại, một bên chân dài lộ ra, y phục trên người mỏng như cánh ve. Nam tử chống tay nâng đỡ thân thể, một tay còn lại che ở trước ngực, e ấp giấu đi hai điểm đỏ bừng, mà gương mặt lại càng là xuân ý nồng đậm, thoạt nhìn cực kỳ khát cầu sự vuốt ve trìu mến của Khương Tố.
Sắc mặt Khương Tố nhất thời trầm xuống.
Hắn rốt cục đã biết được người này vì sao mà đến.
Thiên hạ hiện tại thịnh hành nam phong, mà Tùy quốc dân phong bưu hãn, đại phu sĩ tộc lại càng chơi đến điên cuồng, nam tử trước mặt bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, hào hoa phong nhã, tuy chưa có kinh nghiệm nhưng cũng đã được bồi dưỡng tỉ mỉ, so với luyến đồng tầm thường càng am hiểu được khuê trung bí thuật. Những người đã đưa nam tử này đến, bất luận là ai cũng tin tưởng có thể khiến cho Khương Tố dục tiên dục tử, cả đời khó quên.
Vô luận có thể thành công giành được ánh mắt hoặc thậm chí là cảm tình của Thiên tử đương triều cùng Tịnh Kiên Vương, nhất định là việc làm ăn một vốn bốn lời. Nam tử nọ cũng biết đây là cơ hội tuyệt hảo, vừa nghe được tiếng chân Khương Tố từ xa bước đến liền dùng ánh mắt ẩn ẩn đưa tình hướng về phía này.
Thế nhưng khi vừa nhìn thấy người trong lòng Khương Tố thì cả thân thể đều cứng lại.
Vì vậy, sáu con mắt đối diện nhìn nhau, tràng diện nhất thời cực kỳ xấu hổ.
Khương Tố lạnh lùng nói: “Trương Di.”
Cảm giác được người trong lòng đã có dấu hiệu tỉnh lại, Khương Tố liền dùng bàn tay đặt lên mắt y, miễn cho thứ ô uế này làm bẩn đôi mắt hài tử nhà hắn, sau đó lạnh lùng nói: “Mau lôi kẻ này ra ngoài.”
“Cũng đến tẩm cung của A Trạch nhìn một vòng, xem có loại dơ bẩn đồng dạng hay không. “