Đế Trường Trạch

Chương 36




Vú em Khương Tố

Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ nhất, mâu thuẫn phân tranh giữa Cơ Ngọc, Cơ Minh nổi lên bốn phía. Tháng bảy năm Nguyên Sóc thứ hai, Khương đế Trạch chinh phạt Tùy, quân tới Định Tây, tiến đánh, đại phá. Tháng mười hai, mùa đông, phá Tùy.

Cùng ngày, Tùy đế băng hà, cả nước đầu hàng, nghêng Khương Trạch vào cung.

Lúc này đã là cuối tháng mười hai.

Mùa đông Tùy quốc từ trước đến giờ vẫn lạnh hơn đất Khương một chút, đứng ở trên thành lâu nhìn xuống liền có thể thấy được cảnh tượng đóng băng vạn dặm.

Hôm nay chiến sự mặc dù đã bãi bình, thế nhưng đại quân Khương quốc đều đã tiến tới đô thành, Tùy quốc tự nhiên đã xong. Trong hoàng cung có rất nhiều người đều bắt đầu thu dọn hành trang chạy trốn, lại bị vệ binh chặn lại ngay cửa cung, trong nhất thời kinh hoảng lan tràn, tiếng oán than không ngừng.

Có lẽ vì âm thanh này quá mức bén nhọn khó nghe, khiến Khương Trạch ở cách đó không xa cũng chịu một trận đau đầu choáng váng. Khương Tố thấy thế liền cực kỳ dứt khoác lệnh cho Đình úy lĩnh binh trấn áp, không lâu sau tiếng khóc nguôi dần, Khương Trạch cũng coi như có thể thở dài một hơi.

Thật lòng mà nói, y mặc dù không thích nữ nhân, kiếp trước những người có ý đồ áp lên người y phần nhiều đều bị thưởng rượu hoặc thẳng thắng một kiếm đâm chết, thế nhưng y đối với nữ tử cùng tiểu hài tử bình thường thật ra vẫn có chút khoan dung —— mặc dù vẫn theo thói quen cần giết thì giết, thế nhưng trên thực tế y chưa hề động thủ với nữ nhân và hài tử vô tội. Đáng tiếc hung danh quá mức lan xa, thường thường những địa phương y đặt chân đến, nữ nhân cùng hài đồng đều mạc danh kỳ diệu không ngừng kêu khóc, khiến cho y cũng không khỏi có chút xấu hổ. Qua vài lần như vậy, y cũng liền thẳng thắn không thèm để ý đến bọn họ, chỉ càng ràng buộc quân đội nghiêm ngặt hơn.

Chỉ là hiện tại y cái gì cũng chưa có làm, đám nữ nhân này vì sao lại bắt đầu làm dáng như vậy, quả thực phiền muốn chết.

Khương Trạch khó chịu nhíu mày, dẫn đến đám quan lại Tùy quốc bên cạnh kinh hãi một phen.

Khương Tố thật ra lại nhớ đến một chuyện.

Nghe nói Thiên tử Tùy quốc vốn là một kẻ hoang *** vô độ, mấy mươi năm qua không biết đã tai họa bao nhiêu nữ tử vô tội. Cơ Ngọc sau khi đăng cơ đối với những nữ nhân này có chút khoan dùng, thắng được không ít nhân tâm. Hôm nay Khương quốc đánh vào Tùy cung, sự kinh hoàng thất thố trong lòng các nàng không cần nhiều lời, lúc này hắn chỉ có thể nhanh chóng hạ lệnh đem các nô tỳ đã hầu hạ trong cung được mười năm trở lên, hoặc độ tuổi vừa đến lúc tìm hôn phối có thể tự do lựa chọn ở lại hoặc là lĩnh thưởng rời cung.

Mệnh lệnh này vừa ban ra, chúng nữ tử hai mặt nhìn nhau, mặc dù đều là không dám tin tưởng Thiên tử Khương quốc có thể nhân từ như vậy, nhưng cũng không tiếp tục náo loạn khắp nơi như cũ.

Đợi đến khi Khương Trạch cùng Khương Tố đi qua cửa cung, có người tinh mắt lớn mật trộm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy thiếu niên phía trước khoác một tấm áo choàng, dung mạo so với phần lớn nữ tử trên đời càng thêm mỹ lệ tinh xảo, lại thấy nam tử đi sau nửa bước khí độ trầm ổn, dung mạo tuấn mỹ, nhất thời một trận tâm thần nhộn nhạo, cuống quýt cúi đầu không dám nhìn lâu.

Chờ đến khi rốt cuộc cũng vào được tẩm cung, hai người liền vẫy lui người hầu, hảo hảo nghĩ tạm một đêm. Việc đầu tiên Khương Tố làm chính là lệnh cho Trương Di tìm người dẫn nước vào hồ tắm, sau đó tự tay cởi bỏ xiêm y của mình cùng Khương Trạch, đem người ôm vào nước nóng tắm rửa một phen.

Đầu tiên Khương Tố giúp Khương Trạch tẩy bỏ một thân bụi đường, sau đó cẩn cẩn dực dực xoa nắn bụng của đối phương. Sau khi chà rửa hơn một khắc thời gian liền ôm người đi xối nước, tiếp theo còn giúp người kia mặc lên một lần áo khoác giữ ấm, cuối cùng mới tự mình bước vào nước, vội vã tắm rửa.

Từ khi bước vào tháng mười thì phần bụng của Khương Trạch đã bắt đầu trở nên rõ ràng, điều này khiến cho Khương Tố nhất thời có chút tay chân luống cuống. Tới trung tuần tháng mười một, có một lần hắn đang cùng Khương Trạch thương nghị lộ tuyến hành quân thì đối phương đột nhiên nói đến phân nửa liền dừng lại, sắc mặt trở nên cổ quái, muốn nói lại thôi.

Lúc đó, Khương Trạch đã nói như vậy: “…’Nó’ hình như, hình như vừa đá ta một cước…”

Khương Tố: “…”

Hắn dại ra một lát, đợi đến khi kịp phản ứng thì lập tức đưa bàn tay đặt lên bụng Khương Trạch, đồng thời cảm nhận được chấn động nhè nhẹ. Sau đó hắn trợn to hai mắt, ở trong ánh mắt tràn đầy phức tạp của Khương Trạch cướp đường chạy ra khỏi doanh trướng, cước bộ sinh phong tự mình mang Lý ngự y ‘xách’ đến nơi.

Sau khi chẩn mạch cho Khương Trạch phát hiện chỉ là máy thai tầm thường, Lý ngự y: “…” Sau đó lão còn tự mình viết một quyển sổ liên quan đến các giai đoạn bệnh trạng hay gặp lúc mang thai, cùng với những hạng mục công việc cần phải chú ý, trịnh trọng giao cho Khương Tố.

Vì vậy sau đó, Khương Trạch cùng Khương Tố ngoại trừ thương nghị lộ tuyến hành quân, thời gian còn dư lại đều là nghiên cứu quyển sổ tay “Cha bầu cần biết” này.

Chờ Khương Tố có thể đem nội dung bên trong học thuộc làu làu, tuy rằng vẫn hiểu rõ những phản ứng kia là cực kỳ bình thường… thế nhưng chỉ cần có việc xảy ra lại luôn bị vây trong trạng thái cực kỳ kinh hồn táng đảm, căn bản vô pháp an tâm!

Khương Tố dường như chưa từng ý thức Khương Trạch thật sự mang thai mãnh liệt như vậy, mà hắn cũng sắp phải làm cha rồi! Tất cả những tâm tình đó hỗn loạn xâu thành một chuỗi, khiến cho có vài đêm hắn hoàn toàn không thể ngủ được!

Sau lại trên đường hành quân có tướng lĩnh của một quận không cam nguyện đầu hàng, Khương Tố giống như đánh máu gà, dụng binh như thần đánh hạ thành trì. Có lẽ vì nhìn thấy tử thi khắp nơi, tâm tình của hắn mới bình tĩnh lại, rốt cục có thể dùng tâm trạng bình thường nhìn thẳng vào Khương Trạch cùng cốt nhục trong bụng y.

—— đây là hài tử của hắn và A Trạch!

—— A Trạch nhà mình rõ ràng vẫn còn trẻ con, cư nhiên cũng sắp sinh tiểu hài tử rồi!

—— quả nhiên là hắn vẫn quá cầm thú sao?!

Làm một vú anh, nội tâm của Khương Tố vô cùng phức tạp.

Nhưng mà ngoại trừ Lý ngự y, lại không có người nào có thể giao lưu cùng hắn.

Khương Tố liền tại một tháng có thừa tràn đầy tịch mịch này, khắp nơi đem Khương Trạch chiếu cố cẩn thận. Hắn thậm chí còn lệnh cho một huyện lệnh nơi bọn họ đi qua dâng lên một tòa liễn xa, tự mình chọn lựa không ít da lông đặt vào bên trong, hoàn toàn bảo chứng ngồi ở trong đó lại mềm lại ấm, tuyệt đối không bị lọt gió hoặc có cảm giác chấn động. Kể từ lúc đó, các tướng lĩnh tùy tùng cũng có không ít việc không thể hiểu rõ: Đánh nhau cũng được mấy tháng rồi, bệ hạ nhà bọn họ càng không phải loại người được nuông chiều từ bé, không thể chịu khổ, hiện tại khiến mọi người hưng sư động chúng như vậy làm cái gì đâu?

Đương nhiên, những lời này bất quá là các tướng lĩnh thầm oán trong lòng, căn bản cũng không ai dám nói cùng Khương Tố. Vì vậy Khương Trạch liền ngồi trên liễn xa, một đường như đang du ngoạn ngắm cảnh tiến thẳng đến đô thành Tùy quốc.

So với kiếp trước ăn gió nằm sương, không biết là thoải mái hơn biết bao nhiêu lần.

…..

Hiện tại Khương Trạch ngồi ở một nơi không xa, híp hai mắt lại ngưng thần nhìn mỹ nam xuất dục, khoái trá đung đưa bàn chân lộ ra bên ngoài áo khoác.

Chờ Khương Tố thu thập xong bản thân, nhìn thấy tiểu hài tử vẻ mặt đắc ý, hậu tri hậu giác đem ngón chân lui về trong áo khoác, không thể làm gì hơn, chỉ đành búng nhẹ chóp mũi của y.

Sau đó hắn liền ôm lấy đối phương, thong thả bước đi trên hành lang xa lạ, giống như đã từng vô số lần ôm bảo bối của mình đi trong hoàng cung Khương quốc.

Trước đó, có thể hắn chẳng bao giờ nghĩ đến sẽ có một thời khắc như vậy.

Chỉ là sự mỹ diệu của nhân sinh, chẳng phải chính là như vậy hay sao?

Khương Trạch trái lại chỉ thoải mái tựa vào trong ngực hắn, nhìn ngọn đèn hôn ám, lại nhìn gương mặt ấm áp gần trong gang tấc của người kề cận, nhất thời trong lòng nhộn nhạo vô hạn, liền mềm nhẹ lên tiếng gọi: “Ca ca…”

“Ừ?”

Khương Trạch câu cổ của hắn xuống, hôn lên môi một ngụm: “Ca ca…”

“Ừ.”

Khương Trạch lại hôn thêm lần nữa, có thể không biết mệt mà tái diễn. Đợi đến khi Khương Tố rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, ôm y đưa lên giường, đặt ở trong ngực tùy ý hôn sâu một phen, sắc trời cũng vừa lúc tối hẳn

Tiếp theo, hắn thoải mái ôm Khương Trạch vào trong ngực, sửa lại góc chăn giúp y, cùng người ngủ vùi.

………

Hôm sau lâm triều.

Một đường này đi tới, cho dù Khương Trạch và Khương Tố đã thu phục được không ít bách tính Tùy quốc, có được vô số người chi trì. Thế nhưng ở trong mắt quý tộc thượng tầng, chuyến này Khương quốc vẫn là vô cớ xuất binh —— cả đám bọn họ, nếu không phải không thấy Cơ Minh cùng Cơ Ngọc nội loạn gây hậu quả không ngừng, thì là đối với Khương quốc có ý kiến bất hảo, chỉ là căn bản cả đám người đều bất lực phản kháng.

Vì vậy sau khi Khương Trạch tiếp thu sự triều bái của mọi người, đường hoàng nói mấy câu nghi lễ, Lang trung lệnh của Tùy quốc liền tiến lên lạnh giọng chất vất: “Hạ quan cả gan, xinh hỏi Khương đế trước đây ký hiệp ước liên hợp cùng nước ta, cùng nhau tiến thoái. Hiện tại vì sao lại bỗng nhiên xuất binh, can thiệp việc nhà của nước ta?”

Một câu này, thật là nói đến đạo lý rõ ràng, hàm ý muốn xé bỏ bộ mặt đạo mạo của Khương quốc.

Mày kiếm của Khương Tố khẽ di động một chút, lạnh lùng nhìn lại. Mà Khương Trạch chỉ hơi hất cằm lên, mang theo vẻ dò xét nhìn cái người bộ dạng thong dong, kiên cường bất khuất trước mặt.

Đương nhiên, suy nghĩ trong lòng y hiện giờ chính là: Kẻ này là ai vậy?

Kiếp trước Khương Trạch là bị vây trong giai đoạn không ổn định công phá Tùy quốc. Người Tùy vốn so với người Khương chính là trời sinh hung tàn thô bạo, mà trong xương cốt của Khương Trạch lại là loại người so với bọn họ càng thêm điên cuồng tàn khóc.

Đầu tiên, y tru sát toàn bộ gia tộc họ Cơ, lấy máu tế điện Khương Tố, phàm là trên dưới Tùy quốc có người khuyên can hoặc tỏ ra bất mãn đều giết chết không tha, còn tự tay truy kích Cơ Minh, mang hắn thiên đao vạn quả… sau lại điều tra được việc Khương Tố mưu phản, một lần thanh tẩy non nửa triều đình. Phương thức làm việc huyết tinh tành nhẫn như vậy, trực tiếp chấn nhiếp toàn bộ quý tộc thượng tầng Tùy quốc, nào có ai dám có nửa câu vọng ngôn, thậm chí cho dù dung mạo của Khương Trạch cực kỳ sắc xảo xinh đẹp, ở trong mắt bọn họ cũng không khác gì Tu La ác quỷ.

Trong sự kinh sợ đó, Khương Trạch cơ hồ không gặp chút trở ngại nào tiếp thu toàn bộ quân đội Tùy quốc, còn dùng thời gian ngắn nhất làm ra hoàn toàn đổi mới, thậm chí đích thân thống lĩnh trọng kỵ binh đoàn, mở rộng ra đến ba nghìn người, đem chi quân đội này mệnh danh “Hổ Bí”, ý tứ là chiến sỹ anh dũng như mãnh hổ. Trên mặt chính vụ thì kiến tạo kênh đào, cải thiện thổ địa, không ngừng khai khẩn ruộng hoang, để nhân dân nghỉ ngơi lấy sức. Còn không ngừng khắp nơi đào mỏ luyện thiết, liên tục cải tạo làm mới vũ khí cùng khôi giáo trong quân đội… cho đến tận khi liên minh ba nước Sở Hàn Tề tan vỡ, rốt cục đã không người nào có thể ngăn trở bước chân của y.

Nhưng nếu không có Gia Cát Du thay y quản lý triều đình, như vậy nghìn năm sau, cho dù Khương Trạch có lưu danh thanh sử, đại khái những gì được ghi lại cũng chỉ là một bạo quân mà thôi.

Bất quá đó đều là những chuyện của kiếp trước, hiện tại nhắc lại cũng có chút không quá ý tứ.

Hiện giờ, việc y phải giải quyết chính là miệng lưỡi của một vài người rảnh rỗi mà thôi.

“Tùy quốc cùng Khương quốc vốn dĩ là lân bang thân cận, vốn nên đồng khí liên chi chi, tương trợ lẫn nhau. Hôm nay ba nước Sở Tề Hàn hỗn chiến, trẫm rất sợ lan đến chỗ của chúng ta, vì vậy mới thành tâm lệnh sử quan Tô Hợp đến đây cầu hòa.” Khương Trạch đường hoàng nói nói dối, “Đáng tiếc có người không chỉ huynh đệ tương tàn, tức chết cha già, còn nỗ lực xé bỏ hiệp ước —— trẫm há có thể ngồi xem mặc kệ?”

Lời này nói được quá mức hùng hồn hợp lý, thậm chí còn khiến vài người phát ra không ít tiếng cười nhạo không hài hòa, vị Lang trung lệnh Trần Kính kia cùng không ít đại thần Tùy quốc bị chọc giận đến cả người run rẫy, nói không thành câu.

Trần Kính hít sâu một hơi, gắt gao siết chặt nắm tay, khắc chế cơn giận vừa rồi chất vấn Khương Trạch: “Tốt, tốt, tốt! Nếu Khương đế đã tru diệt Thiên tử Tùy quốc, như vậy Nhị hoàng tử của chúng ta đâu? Hắn ở đâu? Người đã ở nơi nào?!”

“Trẫm cũng đang muốn nhắc đến đây.” Khương Trạch nhếch môi, “Người đâu, thỉnh Nhị hoàng tử nhập điện.”

Thấy Khương Trạch sảng khoái như vậy, không hiểu vì sao Trần Kính lập tức có dự cảm bất tường. Chờ đến khi nhìn thấy Cơ Minh, hắn rốt cuộc mới hiểu được lý do.

—— trước đây Cơ Minh mặc dù cũng không phải tuấn mỹ đến thế nào, nhưng ít ra cũng là lưng hùm vai gấu, anh vĩ bất phàm. Mà bây giờ, kẻ xuất hiện trước mắt mọi người bất quá là một nam nhân gầy trơ xương, quỳ rạp trên mặt đất giãy dụa không ngớt, diện mục kinh khủng! Trên mặt hắn còn có một vết thương vắt ngang cắt đứt sống mũi, gần như khiến Trần Kính không nhận ra được người. Cơ Minh thủy chung cứ nằm trên mặt đất không ngừng giãy dụa, rõ ràng gân tay gân chân của hắn đều bị cắt đứng, tứ chi cũng vặn vẹo vô cùng quỷ dị, hoàn toàn không có khả năng khôi phục lại tư thái thong dong trước kia. Thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng bị cắt mất, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn Khương Trạch phát sinh từng đợt gào thét không rõ nghĩa.

Vẻ mặt của mọi người đều là kinh hoàng cực độ!

Trong đại điện nhất thời không một tiếng động, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề tối nghĩa của những người có mặt.

Khương Trạch thấy vậy, sắc mặt cũng đổi thành thâm trầm bi thống, thở dài một hơi: “Lúc trẫm gặp được Nhị hoàng tử thì hắn đã trúng phải độc thủ của Cơ Ngọc, còn là do quân y không tiếc vất vả, bỏ ra không ít sức lực cùng tài vật mới có thể bảo trụ tính mạng của hắn. Đáng tiếc dù có thực lực diệu thủ hồi xuân cũng vô pháp trị liệu vết sẹo trên mặt, cùng với đầu lưỡi đã bị cắt đứt của hắn.”

“Đại hoàng tử Cơ Ngọc mặc dù đăng cơ Thiên tử, thế nhưng lại khiến lão phụ tức chết, tàn sát thủ túc, quả thật chính là bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Là loại người tội ác đa đoan.” Y dừng một chút rồi mới chậm rãi nói, “Một kẻ lang tâm cẩu phế như vậy, trẫm há có thể không thay mặt bạn cũ thu thập đâu?” Bạn cũ trong miệng y cũng chính là Tiên đế Tùy quốc.

Cái thuyết pháp này triệt để chọc giận toàn bộ quan lại được Trần Kính cầm đầu, mà Trần Kính thậm chí tức sùi bọt mép, mất đi lý trí: “Dục gia chi tội! Ngươi vậy mà dám đem tội lỗi của mình đổ lên đầu Tân đế nước ta. Dù sao cũng là chết không đối chứng!”

Lúc này, không chờ Khương Trạch mở miệng, Khương Tố đã lạnh lùng lên tiếng: “Lang trung lệnh, xin hãy nói năng cẩn thận!”

Buổi thiết triều này tan rã trong không vui.

Đêm đó, Lang trung lệnh Tùy quốc cùng một đám người phản bác Khương Trạch lúc ban ngày, toàn bộ chết thảm tại nhà.

Buổi thiết triều ngày hôm sau, Khương Trạch vẫn ngồi ở chủ vị, nhìn đám quan lại quý tộc sau khi nghe tin tức này mặt như màu đất, nở nụ cười thân thiện: “Còn có người muốn trẫm lập Cơ Minh làm Thiên tử sao?”

Trong điện không còn ai lên tiếng.

Đừng nói sau khi đáp ứng sẽ phát sinh thảm trạng vô pháp vãn hồi, chỉ nói thảm trạng hiện nay của Cơ Minh, không chỉ dung mạo bị tàn phá, còn trở nên câm điếc, tứ chi tàn phế, đã hoàn toàn là một phế nhân không hơn không kém, làm sao có thể ngồi lên đế vị?

Thấy đám người trước mặt ánh mắt lóe sáng nhưng không ai trả lời, Khương Trạch liền thay đổi một cách hỏi khác: “Nước không thể một ngày không vua. Nếu mọi người đã không hy vọng Cơ Minh trở thành Thiên tử, như vậy các vị đề cử ai đâu?”

Lời này vừa ra khỏi miệng, rốt cục có người nơm nớp lo sợ, run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất lên tiếng “… Thần, thần khẩn cầu Khương đế đăng… đăng… đăng… cơ. Trở thành Thiên tử Tùy quốc!”

Câu này cất lên, trong đại điện vẫn tĩnh mịch như mộ phần, thế nhưng rất nhanh những tiếng khẩn cầu liền liên tiếp cất lên, toàn bộ đều là hy vọng Khương Trạch có thể đăng cơ Tùy đế.

Khương Trạch nhìn thái độ cố sức lấy lòng, nhưng trên mặt lại là thần sắc phức tạp của đám người bên dưới, bâng quơ nở nụ cười: “Trẫm lại cho các ngươi thêm một đêm cân nhắc, ngày mại lại trả lời cũng không trể.”

Vì vậy, sau một đêm, lại có bảy người có ý đồ kích động bá quan xua đuổi Khương Trạch bị ám sát tại nhà, mà tử trạng hầu như không hề khác biệt với đám người Trần Kính.

Lại thêm một buổi lâm triều, lúc này không cần Khương Trạch nêu ra câu hỏi, toàn thể quan lại Tùy quốc đều thống nhất bước lên phía trước biểu đạt quan điểm, đại khái chính là: “Hạ quan cho rằng bệ hạ nhất định có thể thành công lập nên thống trị thiên thu vĩnh viễn vạn đại, vì vậy xin nhanh chóng đăng cơ đi ” “Nước không thể một ngày không có vua, bệ hạ xin nhanh chóng đăng cơ đi ” “Van xin bệ hạ đăng cơ, nếu người không đăng cơ hạ quan liền… liền đập đầu chết ngay trong điện”.

Vì vậy, cuộc nội loạn kéo dài suốt một năm của Tùy quốc, rốt cục dưới sự đăng cơ được mọi người ủng hộ của Khương Trạch. Trần ai lạc định.