Văn Nhân Diễm nhập kinh ngày thứ ba, Khương Trạch rốt cuộc cũng tiếp kiến vị cữu cữu này.
Nhiều năm không gặp, lại thêm từ nhỏ Khương Trạch cũng không thân mật với người này, huống chi hôm nay một người là thiên tử, một người bất quá chỉ là bạch đinh1, vì vậy hai người gặp nhau hiển nhiên có chút xa cách. Cũng may nội thị hầu hạ rất nhanh đã dâng trà lên, nhạc quan gảy đàn thổi tiêu phục vụ, Văn Nhân Diễm ngược lại cũng không đến mức câu nệ.
Nhất thời hai người cũng không nói gì, chỉ có tiếng nhạc u mỹ vang lên không dứt.
Đợi đến khi Khương Trạch vẫy lui một đám người hầu, lại tự tay rót một ly trà mời Văn Nhân Diễm, không khí ngột ngạt lúc này mới hơi hòa hoãn lại.
Khương Trạch nhành nhạt ngưng mắt nhìn Văn Nhân Diễm.
Bào muội năm đó nổi danh là đệ nhất mỹ nhân Khương quốc, đại huynh Văn Nhân Diễm đương nhiên cũng không kém bao nhiêu, cho dù tuổi gần thiên mệnh, dung nhan có chút lão thành, khí chất cả người vẫn cứ là ôn nhuận như ngọc. Thậm chí Khương Trạch còn có thể nhìn ra một chút bóng dáng của ngoại công Văn Nhân Mẫn trên người đối phương, trong mắt của y vì vậy lại có thêm một tia hoài niệm nhưng cũng rất nhanh chôn vùi vào lãnh đạm xa cách.
Đợi đến khi Văn Nhân Diễm uống được không sai biệt lắm Khương Trạch mới nhân tiện nói: “Cậu nhập kinh cũng đã ba ngày rồi, không biết có cảm thấy phong cảnh kinh đô biến hóa nhiều ít?”
Văn Nhân Diễm không nhanh không chậm thả ly rượu xuống mâm, động tác ưu nhã đến cực điểm: “Sáu năm không về, càng thêm phồn vinh hưng thịnh.”
Hắn cũng hướng mắt nhìn Khương Trạch.
Thiếu niên sáu năm trước chỉ mới chớm tụ thần vận hôm nay đã trở thành thiên tử quang phong tuế nguyệt, hài tử này lớn lên quả thật rất giống muội muội của hắn, chỉ là thiếu đi một phần diễm lệ, nhiều thêm không ít sắc bén. Văn Nhân Diễm nhìn thấy Khương Trạch như vậy cũng là cõi lòng dâng đầy hoài niệm.
Khương Trạch thấy vậy thì khóe môi không khỏi co rút: “Mấy năm nay cữu cữu vẫn an khang?”
Thần sắc của Văn Nhân Diễm vẫn là ấm áp thản nhiên: “Hòa Trạch quận là nguồn gốc phát tích của Văn Nhân gia, cũng coi như lá rụng về cội, nào có cái gì không tốt đâu. Chỉ là thường xuyên quải niệm bệ hạ cùng tiên hoàng hậu nên đôi lúc không khỏi bi thương mà thôi.”
Hắn liếc nhìn về phía Khương Trạch, nét tình cảm trên mặt càng sâu hơn vài phần, “Từ biệt sáu năm, tại hạ đã già rồi… bệ hạ cũng đã trưởng thành.”
….
Khương Tố đang đứng trước một gian nhà đất cũ nát ở ngoại ô phía Bắc, xoay đầu nhìn quanh.
Gió tuyết hôm nay thật lớn, rất nhanh đã che phủ dấu chân vừa rồi của hắn.
Sáng sớm hôm qua, hắn tìm thấy trong công văn của mình một quyển thẻ tre, vốn còn tưởng là sự vụ thuộc hạ dưới trướng trình lên, đến khi mở ra đọc mới phát hiện trên mặt viết một án kiện cực kỳ có ý tứ, đại ý như thế này: Trước đây có một đại hộ, gia chủ vô cùng yêu thích trưởng tử, vốn muốn đem hết gia sản giao cho trưởng tử xử lý, nào ngờ trước khi lâm chung lại mạc danh kỳ diệu đem gia sản giao lại cho thứ tử. Trưởng bối trong nhà cùng trưởng tử vốn rất bất mãn, chỉ là thứ tử lại rất ỷ lại vào trưởng tử, việc gì cũng giao cho trưởng tử làm chủ, vì thế bất mãn cũng dần được kiềm chế xuống. Không bao lâu sau, có một đại hộ họ Tùy cũng nhìn trúng điền sản của nhà này, muốn đoạt lấy, trưởng tử không ngừng cùng bọn họ đấu tranh rốt cục thành công ngăn trở ý đồ xấu xa kia. Nào ngờ sau đó trưởng tử bỗng dưng bị người ám sát, thứ tử dùng danh nghĩa trả thù dứt khoát chặt đứt thân tín trưởng tử lưu lại, đuổi người ra khỏi nhà, thành công thu lại đại quyền gia tộc cùng với đồng thời chiếm đoạt Tùy gia.
Đương nhiên, văn phong trong quyển trục kia thoạt nhìn phải tự nhiên hơn một chút, thậm chí phía dưới cư nhiên còn viết lại câu hỏi: Trưởng tử là bị ai gia hại? Nếu thật sự là do thứ tử phái người ám sát trưởng tử thì nên nghiêm phạt thế nào? Ngày mai giờ Thân tam khắc, xin thỉnh điện hạ đến hàn xá tại ngoại thành phía bắc giải thích nghi hoặc.
Đây là cố sự có ý tứ cỡ nào, là phương thức mời người đặc biệt đến thế nào nha.
Khương Tố nhanh như gió đọc xong nội dung quyển trục, sắc mặt liền phát ra băng lãnh, đợi khi tỉ mỉ xem lại chi tiết mập mờ của cố sự này một lần thì liền “ba” một tiếng mạnh mẽ gấp lại thẻ tre, gằn lên từng chữ: “Tra cho ta.”
Bọn thị vệ rất nhanh đã tra được ngọn nguồn.
Có một phụ tá trong thư phòng tiếp nhận hậu lễ của Diệp gia, len lén đặt quyển trục kia lên trên án thư của hắn, bảo đảm hắn có thể lập tức nhìn thấy thứ này. Nói cách khác, người muốn dẫn dụ hắn ra ngoài nếu không phải Diệp gia cũng sẽ có quan hệ rất lớn với Diệp gia.
Người nọ muốn làm cái gì đây?
Người nọ viết một cố sự như thật như giả gởi cho hắn là muốn nói những thứ hắn vốn cho rằng cực kỳ bí ẩn kỳ thực đã sớm bị người nhìn thấu, còn xem đây là lợi thế đến áp chế hắn sao? Hừ! Thật buồn cười.
Lãnh ý cuồn cuộn trỗi lên trong con ngươi của Khương Tố, hắn nhanh chóng bước vào gian nhà trước mặt.
Chỉ là, ngay lúc đó hắn giống như cảm nhận được điều gì, lập tức quay đầu dõi mắt nhìn về phía xa, thế nhưng ở nơi đó chỉ có màu tuyết trắng thuần, hoàn toàn không có động tĩnh dư thừa gì.
Khương Tố chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Hắn hạ trúc tán xuống, đẩy cánh cửa gỗ tạo nên thanh âm cọt kẹt.
Nhà tranh tuy nhỏ lại chứa động thiên.
Ngoại ô phía Bắc người ở thưa thớt, nhiệt độ tất nhiên so với kinh đô thấp hơn vài phần, có lẽ sợ người ngồi trên chiếu thời gian dài không tốt nên trên đệm còn có một tầng da lông thật dày, ngay giữa phòng có một bộ án thư còn mới, mặt trên có đặt một bình trà nóng. Có thể nhận ra những thứ này đều được bố trí vội vã, nếu muốn hủy thi diệt tích cũng cực kỳ dễ dàng.
Ngồi đối diện với án thư là một gã nho sinh thanh tú, trên mặt còn mang theo vẻ tái nhợt của người mới qua cơn bạo bệnh, Khương Tố nhận ra người này, đây là trưởng tử Diệp gia, cũng là người ngày đó Khương Trạch tự ý xuất cung gặp phải trên đường.
Kết hợp với những vì y đã viết trên quyển trục, lẽ nào ban đầu khi y xuất hiện trước mặt A Trạch cũng là chuyện đã được kế hoạch sẵn từ trước sao?
Tâm tư Khương Tố xoay chuyển mấy vòng, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, nhàn nhạt quan sát người trước mặt.
Diệp Nam Bùi có thể đối diện với Khương Tố —— cho dù trong ánh mắt người kia chỉ có xét nét và lãnh ý vẫn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, thần sắc cũng tự nhiên sáng ngời. Y tham lam nhìn thân hình cao lớn vĩ ngạn của Khương Tố, một lát sau mới đứng dậy, mỉm cười nói: “Điện hạ thỉnh.”
Khương Tố vẫn bất động.
Hắn cứ tiếp tục lạnh lùng quan sát Diệp Nam Bùi.
Diệp Nam Bùi cũng không nóng nảy, trái lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng hắn. Một lát sau, đến khi Khương Tố sắp nhịn không được xung động muốn phất tay rời đi thì Diệp Nam Bùi mới mỉm cười, rũ mắt: “Thỉnh cầu điện hạ vì tiểu sinh giải thích nghi hoặc, hay là để tiểu sinh vì điện hạ giải thích nghi hoặc… trong hai chọn một, xin mời điện hạ lựa chọn.”
…………
Đàn sáo ngân vang, trà nóng tỏa ra từng làn khói trắng, khiến đường nhìn của con người ta cũng có chút mờ ảo.
Khương Trạch nhàn nhạt nhìn Văn Nhân Diễm trước mắt biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, độ sâu của khóe môi cũng tăng thêm vài phần: “Cữu cữu đã quá lời rồi, người cũng không già đi chút nào. Huống chi tiền nhân có câu ‘tuổi cao chí lớn, lòng tại bốn phương’, chẳng lẽ cữu cữu không phải là người như vậy.
Văn Nhân Diễm bật cười lắc đầu, lát sau lại vô cớ thở dài.
“Sáu năm trước, khi ta đạt đến bất hoặc chi linh, lại vì bảo hộ căn cơ gia tộc mà phải cách xa trung tâm quyền lực của Khương quốc, chí khí nan hành. Mấy năm nay ta ở Hòa Trạch quận chú tâm dưỡng sinh, cả ngày làm vườn đùa điểu, dùng việc giáo hóa tôn tử làm vui, đã sớm mất đi phong mang. Dù cho thật sự có ‘lòng tại bốn phương’ cũng là có lòng mà không đủ lực rồi.”
Bờ môi Khương Trạch rốt cuộc cũng vẽ ra một độ cung mỉa mai hoàn mỹ, có ý ám chỉ mà lập lại một lần: “Hay cho một câu ‘có lòng mà không đủ lực’ .”
Nụ cười của Văn Nhân Diễm cứng lại trên môi.
Hắn lần nữa đưa mắt đặt lên gương mặt Khương Trạch, trong đôi mắt đó không hề có điểm vẩn đục, chỉ là hiện ra kinh ngạc vừa đúng.
Khương Trạch thẳng thắng nhìn đối phương, ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia bức bách: “Cữu cữu chẳng lẽ còn không hiểu?”
Văn Nhân Diễm trầm mặc một lúc lâu, sau đó khôi phục lại nụ cười thong dong: “Xin hãy bệ hạ nói rõ, tại hạ cần phải hiểu được chuyện gì?”
Khương Trạch chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, nhàn nhạt nhướng mắt nhìn hắn.
Tiếng đàn bên ngoài hiện giờ đã tạm dừng, sáo thanh cũng nức nở lịm dần khiến cả không gian vô hình mang theo cảm giác ngưng trệ, khiến Văn Nhân Diễm không khỏi nhẹ nhàng khép mắt lại
…
Khương Tố đã ngồi xuống.
Diệp Nam Bùi cũng không ngại hắn lãnh đạm, nhẹ nhàng rũ mi cười: “Đây là cống phẩm thượng đẳng gia phụ mang về từ nam man, nhất định không làm nhục thân phận của điện hạ.” Dứt lời lại dùng hai tay nâng chung trà lên đưa đến trước mặt Khương Tố.
Khương Tố dễ dàng thấy được thanh niên trước mặt tựa hồ có chút khẩn trương, bàn tay nâng lấy chung trà còn đang khe khẽ run lên —— thế này cũng rất phù hợp với cá tính của Diệp Nam Bùi mà hắn biết —— thế nhưng Khương Tố chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng lướt qua chung trà, cũng không đón lấy: “Cố lộng huyền hư.”
Diệp Nam Bùi nghe vậy lại mỉm cười đắc ý: “Chỉ cần có thể nhìn thấy điện hạ, cố ra vẻ huyền diệu thì lại như thế nào?” Nói xong thì hơi ngước đầu lên, nụ cười trên khóe môi lại càng sâu, lông mày hơi nhướng cao, trong con ngươi tràn đầy tính toán giảo hoạt, bộ dáng hoàn toàn chính là cực kỳ tùy tiện phóng khoáng.
Thế nhưng Khương Tố lại từ trên gương mặt của y nhìn thấy một chút bóng dáng của Khương Trạch, vì vậy liền nắm chặt tay áo bên phải của mình: “Ngươi là đang uy hiếp ta?”
“Tiểu sinh vì sao phải uy hiếp điện hạ?!” Có lẽ vì nhìn thấy người trong lòng, gương mặt trắng bệch trước kia của Diệp Nam Bùi nhất thời có chút hồng nhuận, thế nhưng vừa nghe Khương Tố nói lời như vậy trong lòng nhất thời cảm thấy đau đớn cực độ, sắc mặt lại lần nữa trở nên trắng nhợt. Y ngưng mắt thật sâu nhìn Khương Tố, trong ánh nhìn mang theo một chút khổ sở, thì thầm giải thích “… Cho dù có người đem đao gác lên cổ tiểu sinh, tiểu sinh cũng tuyệt không uy hiếp điện hạ.”
Thế nhưng Khương Tố lại không thể lý giải cái người kỳ quái trước mặt rốt cuộc là đang suy nghĩ những gì, hắn chỉ có thể cau mày nói: “Ngươi đem ta dẫn dụ đến đây là có ý gì?”
Diệp Nam Bùi đắng chát mỉm cười.
Kiếp trước mặt dù y cùng Khương Tố có lời đồn đại ‘tương giao quá mức thân thiết’, thế nhưng bất quá cũng là do y đơn phương tình nguyện, còn Khương Tố thì trong những việc râu ria đều có thái độ mặc kệ y. Dù sao tài học hay quyền mưu của y cũng không quá xuất chúng, Khương Tố đại để cho đến lúc chết cũng bất quá xem y như một gã phụ tá có cũng được, không có cũng không sao. Y cũng từng nghĩ đến đợi khi cả hai quen thuộc hơn một chút, chờ đến khi có thể chiếm được một phần tín nhiệm của Khương Tố mới đem tâm tư của mình bày tỏ ra.
Thế nhưng toàn bộ kế hoạch của y đều rối loạn vì một tin tức truyền đến mấy ngày trước, nghe nói Diệp gia được chọn làm thương đội hoàng gia là vì sự xuất hiện của giấy. Nguyên do chính là, thứ gọi là giấy đó kiếp trước căn bản không hề xuất hiện, giống như sau khi bản thân xuất hiện tai nạn ‘ngoài ý muốn kia’ thì toàn bộ những chi tiết mà y biết đều đã bắt đầu cải biến!
Chỉ là, cho dù những thứ này có thay đổi thế nào thì những người tham dự vào đó cũng không hề đổi khác. Phụ thân của y vẫn dã tâm bừng bừng như trước, Khương Tố vẫn hãm thân bùn lầy, Khương Trạch vẫn là vậy chằm chằm theo dõi… Chỉ có y là biết rõ tất cả, lại giống như không hiểu được gì cả!
Trong lòng Diệp Nam Bùi có chút lo lắng lại có chút sợ hãi.
Y sợ rằng đã sống lại một lần vẫn giống như trước đây rơi vào đường cùng, e ngại Khương Tố vẫn phải đoản mệnh như cũ, càng sợ phải nhìn thấy gương mặt băng lãnh hung ác của Khương Trạch một lần nữa… trái tim của y không biết từ lúc nào đã lâm vào rối loạn.
Diệp Nam Bùi cứ như vậy suy tư khổ tưởng suốt ba ngày trong một đống ý nghĩ lộn xộn đó, rốt cuộc ôm theo tâm tư được ăn cả ngã về không mà viết ra quyển trục kia giao cho Khương Tố.
Khương Trạch hiện tại đã là đế vương Khương quốc, dựa vào thế lực của Diệp gia, muốn trong vòng một năm lật đổ thiên tử một nước vốn là chuyện không thể nào.
Chỉ là y hoàn toàn không có đường lui.
Y chỉ có thể cược, cược Khương Tố lúc này cũng giống như kiếp trước anh minh lãnh tĩnh, nhìn ra được chân tình của y, đồng thời cũng nguyện ý tin tưởng y.
Bàn tay của Diệp Nam Bùi đã sớm xoắn lại với nhau, thế nhưng vẫn kiệt lực duy trì trấn định, “Tiểu sinh biết điện hạ tất nhiên khó thể tin tưởng những việc đã phát sinh trên người tiểu sinh, dù sao những việc này đúng là quá mức không thể tưởng tượng. Bất quá… tiểu sinh quả thực biết đến rất nhiều việc không bên biết!”
Y hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm mà nhẹ giọng buông ra từng chữ một: “Ta biết, điện hạ muốn cái vị trí kia… Diệp gia ta nguyện khuynh tẫn lực lượng, trợ giúp điện hạ đạt thành mong ước!”
Khương Tố chậm rãi nheo mắt lại.
*****************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Theo những phản hồi lần trước ta cảm thấy các tiểu thiên sứ có lối suy nghĩ thật tân kỳ, tuy rằng cũng có người đã đến rất gần với đáp án nhưng cũng chưa hoàn toàn chính xác =.= . Có thể nguyên nhân Khương Tố tạo phản cho đến cuối cùng ta cũng không viết ra quá rõ ràng, thế nhưng ta sẽ cố gắng giải thích càng rõ ràng càng tốt. . .
Tiểu kịch trường :
Từ trước có một nam xứng, chỉ số thông minh của y cũng không quá cao, sau này y trọng sinh một lần, cho rằng mình có thể thăng chức tăng lương trở thành quyền thần, còn cua được cao phú suất đi lên đỉnh của nhân sinh. Vì vậy y liền tận lực nhảy nhót, sau đó bị cao phú suất dùng một chiêu đập chết.
Được rồi, cố sự của nam xứng đã kể xong, câu hỏi chính là: Diện tích bóng ma trong lòng y là bao nhiêu?
——————————
1/ Bạch đinh: Là một loại tầng lớp trung gian giữa dân đen và sĩ phu, loại người này không có công danh nhưng lại có phước ấm gia tộc, không hưởng được đặc quyền của sĩ phu nhưng lại có vị trí xã hội cao hơn dân thường.
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười