Đế Trường Trạch

Chương 16




Khương Trạch thích ăn đồ hầm nhừ một chút

“Ngươi có nghe nói không?”

“Nghe nói cái gì?”

Có người thần thần bí bí nhìn xung quanh, khi xác nhận không có người khác thì mới che miệng, chờ người bên cạnh đưa lỗ tai qua mói thận trọng nói: “Ngày đông chí, trong lễ tế thiên, bệ hạ bị hành thích!”

“Ôi…”

“Cái gì… tế thiên bị hành thích?”

“… Nhỏ giọng một chút!”

“Nói mau nói mau, chuyện gì xảy ra?”

“Để ta nói cho ngươi nghe, như vậy còn có thể là gì nữa, không phải Tùy quốc nghe nói chúng ta có tân hoàng đăng cơ, thượng thiên tất giáng hồng phúc, nên liền phái thích khách hành thích bệ hạ. Nghe nói thích khách kia thân cao cửu xích, khôi ngô bưu hãn, lực lớn như trâu, có thể nâng đỉnh nặng ngàn cân… Không có việc gì không có việc gì, bệ hạ phúc khí sâu dày, nghe nói ngày đó người đại hiển thần uy, không hề bị thương chút nào!”

“Thực sao?!”

“Chuyện này chẳng lẽ còn có thể giả? Muội phu của biểu cữu của nhị cô của hàng xóm nhà ta chính là quan lại trong triều, có nhiều người tận mắt thấy như vậy còn có thể giả bộ sao? “

“Ôi… Tùy quốc cư nhiên lớn mật như vậy, lẽ nào bọn họ không sợ trời cao trách tội?!”

“Sợ, thế nào lại không sợ! Nghe nói Tùy quốc hiện nay cũng vì việc này mà huyện náo rất lớn, thái tử Tùy quốc và nhị hoàng tử đều đang đánh nhau, lão nhân Tùy đế kia cũng bệnh nặng sắp chết… Ai dô, cứ nhìn mà xem, mói không chừng bách tính Tùy quốc sang năm không thể sống khá giả rồi!”

“Ai da, bất quá những chuyện này coi như chỉ là ta biết, ngươi biết, ngươi nghìn vạn lần đừng nói ra ngoài nha!”

“…”

Chỉ trong một buổi chiều, cái tin đồn này đã truyền đi khắp đường lớn ngỏ nhỏ ở kinh đô, khơi lên vô số tia lửa trong lòng bách tính.

Lúc có người báo lại tin này lên triều đình, Khương Trạch hung hãn độc địa suốt mấy ngày nay rốt cuộc cũng không trưng lên được bộ dạng kia nữa, lại trở về dáng dấp lơ đãng lười biếng trước đây, thậm chí khiến bá quan có loại cảm giác rằng vị thiên tử uy nghi đĩnh đạc ngày ấy trong nghi lễ tế thiên bất quá chỉ là ảo giác.

Từ lúc Chu vương tự phong thiên tử tại mấy trăm năm trước, bách tính chưa từng đọc sách đại thể đối với danh hiệu thiên tử này chính là một mực tin tưởng, không dám nghi ngờ. Có nhiều bách tính trước kia vẫn chưa biết Khương Trạch là người thế nào, hiện tại chỉ qua một hồi hành thích, y bỗng nhiên liền được quảng đại bách tính biết đến, đồng thời còn nhận được vô hạn tôn trọng cùng tán thưởng.

Việc này đối với Khương Trạch đương nhiên rất tốt, y trực tiếp không nhìn gương mặt già nua vặn vẹo kia của hữu tướng, chỉ ngây ngô mỉm cười với Khương Tố..

Y quả thực rất cao hứng.

Ừ, tin đồn này có thể trong quãng thời gian ngắn ngủi lan truyền ra khắp đế đô, trong đó hẳn phải có bàn tay của ca ca y thúc đẩy. Bất quá người có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy, sợ rằng là tên thích buôn thần bán thánh kia.

Vì vậy y phi thường khoái trá tưởng tượng ra cảnh ca ca nhà mình đối mặt Gia Cát Du, nghe hắn nói ra kiểu câu “Đêm qua tại hạ thức xem tinh tượng, nhìn thấy… bấm đốt ngón tay tính ra…”, còn phối hợp thêm gương mặt tỉnh bơ không chút nào ngượng ngùng kia. Thật quá khả ái mà!

Thật, muốn, nhìn, nha!

Đến lúc hạ triều, Khương Tố cũng không xuất cung mà là đi theo Khương Trạch đến thư phòng.

Việc nghiên cứu cải tiến cách làm giấy rốt cuộc cũng đã có được tiến triển mới, Khương Tố không những tìm được trạch viện lập thành công xưởng mà còn mời đến một vị lão công tượng rất có kiến thức trong việc chế tạo cẩm bạch, đương nhiên không thiếu việc cung cấp đầy đủ tài liệu cho bọn họ. Nhờ thế, không đến một tháng sau, đám người kia đã tìm được vật liệu khác thay thế cho vải bố: thảo mộc.

Mọi người đều biết, vải bố được dệt từ sợi của cây gai dầu1, những công tượng kia cho rằng nếu vải bố có thể dùng làm giấy thì cây gai dầu cũng có thể. Đợi đến khi nhóm giấy đầu tiên dùng nguyên liệu cây gai tươi được tạo ra, bọn họ lại bắt đầu tự hỏi, ngoại trừ gai dầu thì những loại thảo mộc khác có thể sử dụng hay không?

Đợi đến khi cho đám người hầu lui hết ra, Khương Tố mới đem một xấp giấy đưa đến trước mặt Khương Trạch, muốn y ngày mai trong lúc thượng triều đề cử cho bách quan.

Khương Trạch vừa nghe đã hiểu được ý tứ của Khương Tố, vì vậy liền chống cằm, nghiêng đầu nhìn thanh niên đang ngồi bên cạnh mình: “Ngày mai ca ca trực tiếp trình lên không tốt sao?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của y hơi híp lại, từ góc độ của Khương Tố nhìn đến còn có thể thấy được đuôi mắt có chút xếch lên, phong tình vạn chủng.

Khương Tố đạm mạc nói: “Không tốt.”

Khương Trạch không nghĩ ra lý do: “Vì sao?”

“Đệ là đệ đệ của ta, để đệ làm chuyện này ta rất yên tâm.” Hắn dừng lại một chút rồi mới nói đến những dự định tiếp theo, đầu tiên là đề cử với bá quan và sĩ tộc tại Khương quốc, sau đó mới để cho thương đội mang đi buôn bán ở những quốc gia khác, tiền kiếm được sung vào quân khố, đề phòng bất trắc xảy ra.

Hắn cũng không nói ra những lời xuất phát từ lý trí như “Đệ là chủ nhân Khương quốc, việc này đáng ra phải do đệ đi làm”, mà chỉ hoàn toàn dùng góc độ tình cảm đến cổ vũ Khương Trạch, đó cũng là biểu hiện cho việc Khương Tố nhìn thấu bản chất “ăn mềm không ăn cứng” của đệ đệ mình. Mà cũng đồng thời, hành động này biểu thị cho thái độ không muốn đón nhận sự thoái nhượng của Khương Trạch.

Cho dù Khương Tố hắn không phải là thiên tử, hắn cũng vẫn có thể đường đường chính chính tồn tại.

Hắn không cần sự hy sinh, nhường nhịn của Khương Trạch.

Khương Trạch chậm rãi nghiền ngẫm câu nói kia hai lần, khóe miệng không kềm được cong lên, y nhìn sang thanh niên đã bắt đầu lật xem công văn bên cạnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ca ca…”

Khương Tố cũng không ngẩng đầu lên : “Ừ?”

Khương Trạch lại cong khóe miệng, ngọt ngào kêu thêm một tiếng, “Ca ca.”

Khương Tố vẫn không ngẩng đầu : “Nói đi.”

Khương Trạch tiếp tục không nói thêm lời nào mà chỉ lần nữa biến đổi ngữ điệu, lưu luyến lại trầm thấp kêu lên một tiếng, “Ca ca.”

Khương Tố cảm nhận được sự ôn nhu trong tiếng gọi này, bàn tay hơi dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên.

Sau đó cả người hắn đều bị chấn trụ rồi.

—— Chỉ thấy Khương Trạch đột nhiên áp mặt lại gần, cực kỳ chuẩn xác mà hôn lên môi hắn!

Cái hôn này không nóng bỏng nhiệt tình giống như đêm trước lúc đăng cơ, Khương Trạch chỉ nhẹ nhàng chạm vào làn môi của Khương Tố, thế nhưng khi y nhìn thấy biểu tình cứng ngắc đờ đẫn không chút phòng bị của đối phương lại bỗng nhiên cảm thấy như vậy không đủ. Khương Trạch bất mãn do dự trong một chớp mắt, sau đó lại là tâm đương khó nhịn mà vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ đôi môi nhợt nhạt gần trong gang tấc kia.

Khương Tố đứng bật dậy!

Hắn mở to mắt, không thể tin được nhìn Khương Trạch, nào biết được đối phương còn mở mắt to hơn, càng tỏ vẻ không dám tin hơn, trong mắt Khương Trạch toàn bộ đều là sự sợ hãi và bất ngờ trước động tác khoa trương vừa rồi của hắn.

Khắp cả người Khương Tố đều trào dâng cảm giác không khỏe.

Tuy rằng suốt mười năm nay bọn họ vẫn thường xuyên cùng ngủ trên một cái giường, thế nhưng Khương Tố tự nhiên hiểu rõ đó chỉ là tình huynh đệ, giữa hai người bọn họ chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân mật nào. Chỉ là sau khi hắn tự giam mình một tháng bước ra, tình cảm nguyên bản của hắn đối với Khương Trạch lại đột nhiên biến chất, càng ngoài ý muốn hơn là phát hiện nguyên lai Khương Trạch cũng đang thay đổi!

Nếu nụ hôn trong cái đêm trước khi đăng cơ chỉ là hành động phản kháng tỏ ý không muốn thú Lạc Dục Lam, như vậy vì sao Khương Trạch lại huýt sáo với hắn, hôm nay vì sao lại hôn hắn?

Mà nếu như tất cả chỉ là đùa giỡn…

… Là ai đã dạy hư Khương Trạch? !

Khương Tố suy nghĩ một chút rồi cả giận hỏi: “Ai dạy đệ làm như vậy?”

Mâu quang Khương Trạch lóe lên.

Y mờ mịt ngước mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ vô song trước mặt, con người đen nhánh hiện ra vẻ nghi hoặc vừa vặn: “Lúc còn bé từng thấy phụ hoàng và Như phu nhân làm như vậy, nguyên lai là không đúng sao?”

Khương Tố : “…”

Khương Phong và Như phu nhân vốn là phu thê tình thâm, trước khi nàng qua đời trong cung cũng chỉ có hai nữ nhân, nàng và hoàng hậu. Sau khi nàng qua đời, tâm tình của Khương Phong lại càng trở nên bảo thủ, có chút xu hướng mê muội vô năng, thậm chí bắt đầu tìm kiếm cái bóng của nàng trên người nữ nhân khác.

Cũng trong lúc này, lão đã hủy diệt hình tượng phụ thân hoàn mỹ trước kia trong lòng Khương Tố.

Thế nhưng vừa rồi Khương Trạch đề cập đến chính là cảnh tượng khi hết thảy vẫn chưa phát sinh, cho dù Khương Tố thỉnh thoảng vãn nhớ đến những hồi ức phủ bụi đã lâu này cũng cảm thấy mông lung giống như đã trải qua mấy đời. Chỉ là câu nói vừa rồi của y vừa vặn khơi lên sự tồn tại ấm áp nhất trong lòng Khương Tố, thế nên hắn thật sự không biết phải đối đáp ra sao.

Khương Tố nhìn vào đôi mắt của Khương Trạch, không nhịn được khẽ thở dài một hơi.

… Nói sai rồi sao? Tâm trạng Khương Trạch trầm xuống: Khương Tố hiện tại có chút tâm tình cũng không quá giống kiếp trước, hiện tai y chủ động nhắc đến Khương Phong và Như phu nhân có phải không quá thích hợp không? Liệu Khương Tố có vì vậy mà giận chó đánh mèo lên người y không?

Trong mắt Khương Trạch hiện lên một tia thấp thỏm.

Cũng may mắn là, so với hồi ức, Khương Tố cảm thấy việc giáo dục lại Khương Trạch vẫn trọng yếu hơn một chút. Hắn rất nhanh đánh thức mình khỏi ký ức bi thương kia, ngưng mắt nhìn Khương Trạch, lời nặng ý dày nói: “A Trạch, đây là cử động chỉ có phu thê mới có thể làm… chúng ta không thể.”

Khương Trạch chợt yên lòng.

Tuy rằng y rất muốn hỏi một câu “Vì sao?”, nhưng y cũng biết mình đang diễn trò thành một thiếu niên mười tám tuổi chứ không phải đứa trẻ tò mò bảy tám tuổi, vì vậy chỉ có thể thấy tốt liền tiếp thu, có chút ủ rũ cúi đầu thật thấp: “…Vậy sao.” Xem ra hôm nay cũng là hỏa hậu chưa đủ, vẫn phải hầm lâu một chút mới có thể ăn vào.

Đáng tiếc Khương Tố tuyệt đối sẽ không biết ý tưởng chân thật của y.

Xung quanh bọn họ chỉ có trầm mặc, một màn trầm mặc đến vô pháp thừa nhận quẩn quanh.

Khương Tố nhìn cái đầu nhỏ nhắn ủ rũ cúi thấp nếu Khương Trạch, nhất thời chỉ cảm thấy bờ môi bị y liếm qua có chút đắng chát khó nhịn, bàn tay không khỏi vươn ra vuốt mái tóc của đối phương.

Tiểu hài tử nhà hắn vẫn là chuyện gì cũng không hiểu, hắn tự không ngừng tự nói với mình, thứ tình cảm kia chỉ là chuyện của một mình hắn.

Tuyệt đối không thể… khiến đối phương cũng lẫn vào trong đó… lại không thể chạy trốn khỏi.

————————————-

1/ Cây gai dầu: Cây gai dầu còn gọi là gai mèo, lanh mán, lanh mèo, đại ma, cần sa, sơn ty miêu, ko phai meo (Thái), khan sua (Lào) khanh chha (Cămpuchia), chanvre. Tên khoa học cannabis sativa l. Thuộc họ gai mèo cannabinaceae. Có thể sống được ở ôn đới lẫn nhiệt đới, thường được trồng để lấy sợi dệt vải, hạt ép dầu và gai còn cho nhựa làm thuốc, có chứa thành phần gây nghiện dạng nhẹ.

cay-gai-dau

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười