Đế Trụ

Chương 84-1: Lâm trận trảm tướng (1)




Tôn Huyền Đạo đã theo phò tá Chu Thái tổ Quách Uy từ lâu, cụ thể là bao nhiêu năm bán mạng cho nhà họ Quách này thì ngay cả bản thân lão cũng không nhớ rõ. Chỉ biết rằng, lão đã chứng kiến Sài Vinh- đương kim thiên tử Chu Thế Tông lớn lên mỗi ngày.

Nhớ lại ban đầu, Quách gia còn chưa phát công danh, tức là khi Quách Uy còn chưa được sủng ái, gia thế vẫn tầm thường. Người thanh niên tên Sài Vinh lúc mới đến nương nhờ Quách gia thật hồn nhiên, y lúc đó chỉ muốn tất cả những người đối tốt với y đều sống thật tốt. Quách Uy vô cùng sủng ái người cháu này, sau còn nhận y làm nghĩa tử. Mà y lúc đó cũng chỉ muốn báo đáp ân tình của vợ chồng Quách Uy nên cố gắng làm thật tốt, làm thật nhiều việc cho nhà họ Quách.

Y không chỉ giúp Quách gia quản lý việc nhà đâu vào đấy, mà còn đi buôn bán ở bên ngoài nhằm kiếm chút ngân lượng về đỡ đần Quách Uy. Có thể nói, lúc ấy, việc nhà Quách gia mỗi ngày một khấm khá hơn không thể không kể tới công lao của Sài Vinh. Cũng trong thời gian ấy, Sài Vinh vừa đọc sách vừa luyện võ, dần dần trở thành một nhân tài ưu tú.

Sau này Quách Uy được trọng dụng, đầu tiên được thăng chức Xu mật phó sứ, sau lại đảm nhiệm chức vụ Nghiệp Đô lưu thủ mật sứ, Thiên hùng Tiết độ sứ. Lúc đó, Sài Vinh đã bộc lộ rõ tài mưu lược, được phong làm Thiên hùng nha nội Chỉ huy sứ, đảm nhiệm chức Thứ sử Quý Châu, Kiểm hiệu hữu phó xạ. Sau này, khi gia quyến của Quách Uy ở Biện Châu bị Hán Ẩn Đế sát hại, Quách Uy giận dữ đem quân thẳng đến Khai Phong, để lại Nghiệp Đô cho Sài Vinh trấn giữ.

Quách Uy diệt nhà Hậu Hán, lập nên triều đại Đại Chu, kiểm soát vùng lãnh thổ gồm chín mươi tám châu ở Trung Nguyên, trở thành nước lớn nhất ở khu vực Trung Nguyên. Một người làm quan, cả họ được nhờ. Sài Vinh thân là nghĩa tử của Quách Vinh, nên đầu tiên được phong làm Thái Nguyên quận hầu, sau đó được phong Tấn Vương, nắm trong tay quyền điều khiển binh mã Hậu Chu.

Nay Sài Vinh đã đăng cơ Hoàng đế. Những năm qua, Tôn Huyền Đạo luôn theo sát từng bước đi đến đỉnh cao quyền lực của Sài Vinh, thấy rằng việc đó cũng không hề ngẫu nhiên.

Biết rõ những thủ đoạn của vị Hoàng thượng này, Tôn Huyền Đạo không thể không e sợ. Nếu như y có trách tội thì lão cũng chẳng biết tìm lý do gì để thoát tội. Bao vây Ngọc Châu đã hơn mười ngày, không những không chiếm được mà còn làm thiệt quân hại tướng, việc này dù có lấy lý do thế nào đi nữa cũng không thể biện minh được. Hơn nữa, trấn thủ thành Ngọc Châu chỉ có không đến vài ngàn binh mã, vậy mà bao lần công thành đều không xong, lão còn có thể nói gì đây?

Tôn Huyền Đạo vội dập đầu nói: – Thần tội đáng muôn chết.

Sài Vinh thở dài, quát: – Tôn Huyền Đạo, một câu tội đáng muôn chết của ngươi là xong hay sao? Ngươi có chết muôn lần thật, thì cũng đổi lấy lấy tính mạng của hai vạn dũng sĩ Đại Chu không?

Đoạn y đứng dậy, tay nắm lấy thanh bảo kiếm, nhìn ra khoảng không mờ mịt bên ngoài trướng, nói:

– Ngươi là lão tướng lưỡng triều, lãnh binh đã nhiều năm, từ xưa đến nay luôn nhận được sự tin tưởng của Tiên đế. Những năm qua, dù là Bắc Hán, Hậu Thục hay Nam Đường, ngươi đã lãnh binh là giành được chiến thắng. Vậy mà sao lần này một thành Ngọc Châu cỏn con như vậy mà không chiếm nổi?

Tôn Huyền Đạo đầu cúi chạm đất, nói: – Thần đã phụ long ân, xin Bệ hạ trách tội.

Sài Vinh hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói tiếp:

– Trách tội, tội đáng muôn chết, nhà người ngoài biết nói như vậy ra còn có gì khác nữa không? Tôn Huyền Đạo, nhiệt huyết năm xưa của nhà ngươi đâu cả rồi? Khi Tiên đế chinh phục Hậu Hán, nhà ngươi dẫn năm trăm binh mã phá tan đại doanh quân Hán, diệt hàng ngàn tên địch. Chinh phạt Hậu Thục, ngươi dẫn đầu hàng quân, thân trúng hai tên mà không hề lùi bước, vẫn truy sát quân địch hơn bảy mươi dặm. Cuộc chiến với Nam Đường và Giang Bắc, ngươi đem theo ba ngàn binh mã trấn thủ đường sông, chặn đứng đường lui quân của đại quân Nam Đường, trận chiến kết thúc, ta còn thấy áo giáp của ngươi ướt đẫm máu.

Nói rồi y nhìn thẳng vào mắt Tôn Huyền Đạo, rõng rạc hỏi: – Những chuyện đó, ngươi đã quên cả rồi sao?

Tôn Huyền Đạo toàn thân run rẩy, lão ngẩng đầu lên, gương mặt già nua nhìn Sài Vinh, sau đó lại cúi gằm mặt xuống. Cả thân người lão vẫn run lên, rõ ràng lão đang cố kiềm nén sự kích động trong lòng. Đúng, Sài Vinh nói đúng. Những việc đó chính là quá khứ huy hoàng của lão. Nhưng… nhưng hiện tại, con mãnh hổ có chết cũng không lùi bước đó đã già rồi. Trong lòng lão càng thêm bi thảm xen lẫn hoài niệm. Bộ vuốt của mãnh hổ nay đã không còn sắc lẹm, hàm răng cũng không còn sắc lạnh như xưa nữa rồi.

Lão thấy quá nhiều người chết. Lão cứ nghĩ rằng, mình đã trở nên chai lỳ, đã quen với cảnh tượng đó rồi. Nhưng khi đã về già, lão càng ngày không thể chịu đựng được cảm giác mà cái chết mang lại. Thấy binh sĩ công thành từng người, từng người ngã xuống, tự sâu trong lòng lão bỗng trào dâng niềm đau xót không thể diễn tả bằng lời. Có lẽ, khi Thái tổ Bệ hạ băng hà cũng đã mang theo cả ý chí trận mạng của lão đi cùng mất rồi.

Nếu như đêm qua không có khâm sai đại thần phụng thánh chỉ của Hoàng thượng đến đôn đốc cuộc chiến thì lão tuyệt đối không tiếp tục để binh lính của mình phải chết để tấn công thành Ngọc Châu. Chỉ một đêm nửa ngày khổ chiến, không những không chiếm được Ngọc Châu mà lại mất đi hơn một vạn mạng người, lòng lão như dao cắt. Nhưng lão có thể nói gì? Lão vốn đã phản đối cuộc chiến này, vốn lão chỉ muốn bao vây thành rồi dụ địch ra hàng, vốn lão muốn giảm tối đa số binh lính hi sinh, nhưng lão lại không có quyền quyết định.

Đã quá nhiều người chết. Nếu như không phải là Hoàng thượng liên tục thúc giục, sao nhiều người lại phải chết như vậy?

Nhưng lão thân là một đại thần, sao có thể nói ra những lời ấy.

Khi xưa, khi Quách gia còn chưa phát công danh thì lão đã ở trong Quách gia rồi. Chính mắt lão chứng kiến người nhà họ Quách đi từng bước đến đỉnh cao quyền lực, rồi lại chứng kiến họ lần lượt ra đi. Dù Quách Uy có lên ngôi Hoàng đế, nhưng sau cùng người nhà họ Quách đều bị diệt vong, chẳng còn ai nối dõi. Nước Đại Chu hôm nay, Hoàng đế đâu có mang họ Quách, lão còn có thể nói gì đây?

– Tôn Huyền Đạo, không phải trẫm trách ngươi, nhưng quả thật mấy ngày nay ngươi làm trẫm quá thất vọng.

Sài Vinh nói tiếp: – Hoàng huynh bị gian tế Bắc Hán mưu hại, Tiên đế cũng vì vậy mà quy tiên. Mối thù không đội trời chung như vậy, muôn dân oán giận, tam quân quên mình, sao ngươi dám buông tay như vậy? Ngươi liệu có xứng với sự tin tưởng của Tiên đế, xứng với sự tin tưởng của trẫm không?

– Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Hôm nay, trẫm đích thân đến trước ba quân để đốc thúc, xem ngươi làm thế nào chiếm được Ngọc Châu, giết mấy tên Bắc Hán kia, báo thù cho Tiên tế, Thái tử Điện hạ cùng hàng vạn binh sĩ đã tử trận.

Tôn Huyền Đạo người lại run lên. Lão ngẩng đầu lên, ánh mắt thê lương nhìn Hoàng đế, rồi như một thói quen, lại cúi mặt xuống. Lão run run nói: – Thần… tuân chỉ!