Đế Trụ

Chương 69: Vận mệnh bi thảm của tạ đại thiện nhân




Tư Mã Luật chết rồi, chết tại thư phòng của nhà ông ta. Lúc hạ nhân vào thư phòng mời lão gia ăn cơm tối, mới phát hiện trên ngực lão gia có một cái lỗ lớn, đã sớm mất mạng rồi. Quy định trong nhà Tư Mã Luật rất nghiêm, bất kỳ hạ nhân nào cũng không được bước vào thư phòng của ông ta, ngay đến phu nhân của ông ta cũng rất ít đi đến đây. Nếu không phải tên hạ nhân gọi cả nửa ngày cũng không thấy lão gia đáp lại, lại ngửi thấy một mùi máu tanh bay ra từ trong phòng, vội xông vào xem xét, thì vẫn không ai biết Tư Mã Luật đã chết.

Người của Thái Nguyên Phủ chạy tới trước tiên, người của Hình bộ cũng theo sau chạy đến. Điều tra hiện trường cho ra kết luận, có người đột nhập vào phòng gây án. Khám nghiệm thi thể, vết thuơng trí mạng là một đao đâm xuyên ngực từ phía trước ra đằng sau. Từ vết thương mà xem, kẻ gây án tất nhiên là người có thân hình cường tráng, nếu không sao có thể đủ sức dùng một thanh đao dày nặng đâm xuyên người của Tư Mã Luật.

Phu nhân của Tư Mã Luật khóc đến chết đi sống lại, ngất đi mấy lần. Bọn hạ nhân cũng hoảng loạn cả lên, toàn bộ trong phủ đều bị bao trùm trong một bầu không khí u ám.

Hình bộ Thượng thư bị giết, vụ án này có thể xem như là vụ án hình sự lớn nhất từ khi Bắc Hán quốc lập nước tới nay. Bộ phận hình sự của cả Bắc Hán đều tham gia vào điều tra, bao gồm Thái Nguyên Phủ, Bát Môn Tuần Sát Ti, Hình bộ, Đại Lý Tự, làm cho cả con đường này đứng đầy người. Vụ án này quá lớn, Hình bộ Thượng thư bị giết, Hình bộ Thị lang thì đang nhàn rỗi ở nhà, trong Hình bộ không có một ai làm chủ, mấy người Hình bộ quản sự không dám trì hoãn, trực tiếp báo cho Quân Cơ Xứ.

Theo lý mà nói, Quân Cơ Xứ không quản chuyện hình sự, nhưng vụ án này quá lớn ai cũng không làm chủ được, cho nên chỉ có thể mời những đại nhân của Quân Cơ Xứ làm chủ.

Lúc này Hiếu Đế đã tỉnh lại, Lý Đông Xương và vài vị Thái y thủ ở một bên, lão Thừa tướng Lư Sâm đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ cạnh giường.

Hiếu Đế vẫn còn rất suy yếu, sắc mặt trắng bệch. Y vừa ăn một chút cháo, tinh thần thoáng tốt hơn một chút. Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lư Sâm, Hiếu Đế biết lão có chuyện muốn nói, nhưng lại lo lắng sức khoẻ của mình mà không tiện mở miệng. Đối với vị lão Tể tướng này, Hiếu Đế hiểu rất rõ. Người này ngoại trừ có chút cổ hủ, làm việc tận tâm tận lực là gương mẫu của trung thần.

– Ái khanh, có chuyện gì cứ nói đi.

Y cười nhẹ nói.

Lư Sâm quay đầu nhìn thoáng qua mấy vị thái y và Lý Đông Xương, Lý Đông Xương không nói gì, mấy vị Thái y thương nghị một chút rồi nói với Lư Sâm: – Long thể Bệ hạ suy yếu, không thể nói nhiều, Tể tướng đại nhân xin người cố gắng nói ngắn gọn chút.

Lý Đông Xương thở dài nói: – Thảo dân cần phối mấy loại dược vật, cần phải về dược phòng tìm kiếm, xin được cáo lui trước.

Hiếu Đế mỉm cười gật gật đầu, Lư Sâm đứng dậy nói: – Lư Sâm thay Bệ hạ đa tạ tiên sinh. Lão tiễn Lý Đông Xương đến cửa, Lý Đông Xương xoay người muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, lập tức rời đi. Sau khi ông ta đi ra cửa cung, cũng không về dược đường của mình mà trực tiếp đi tới phủ Trung Thân Vương, chỉ tiếc là Trung Thân Vương đã đi đến đại doanh Kinh Kỳ ở bên ngoài thành.

Lư Sâm trở lại trước giường rồng, sửa sang lại từ ngữ một chút, tiếp đó chậm rãi mở miệng nói: – Bệ hạ… Hình bộ Thượng thư, Tư Mã Luật… đã bị đâm chết tại nhà.

Ánh mắt Hiếu Đế mạnh mẽ co rút, biểu tình trên mặt cũng theo đó cứng lại.

Sau một lúc, y than nhẹ một cái rồi nói: – Cứ theo quốc lễ mà an táng đi, truy phong Tư Mã Luật làm nhất đẳng Công Chính Bá Tước, phu nhân của ông ta phong làm nhất phẩm Cáo Mệnh. Trẫm nhớ Tư Mã Luật có đứa con nhỏ, gọi là Tư Mã Tuấn Đức phải không? Trước tiên phong Phiêu Kỵ Giáo Úy, đưa vào Đông cung làm thư đồng cho Thái tử. Nghiêm lệnh Thái Nguyên Phủ phối hợp Hình bộ tra xét hung thủ, không được buông thả!

Lư Sâm cung kính cúi người xuống nói: – Lão thần đã nhớ rồi, lập tức đi làm.

Nói xong, Lư Sâm liền đứng dậy lui ra ngoài, Hiếu Đế giơ tay giữ lão lại nói: – Lão Cửu… Trung Thân Vương Lưu Lăng hiện ở nơi nào?

Lư Sâm nói: – Hồi Bệ hạ, Trung Thân Vương vào buổi sáng đã đến Binh bộ điều động một vạn quân mã của đại doanh Kinh Kỳ, sáu ngàn binh mã Cấm quân, và một vạn bốn ngàn quân phòng giữ, tập kết tại nơi trú quân của đại doanh Kinh Kỳ, lúc này hẳn là đang điểm binh ở đại doanh Kinh Kỳ.

Lư Sâm do dự một chút, cuối cùng vẫn không có đem chuyện Lưu Lăng cũng bị ám sát nói cho Hiếu Đế.

Hiếu Đế gật gật đầu, dường như là mệt nhọc rồi, trầm mặc một lúc rồi nói: – Đợi Trung Thân Vương từ đại doanh Kinh Kỳ trở về, kêu hắn tiến cung tới gặp Trẫm.

Lư Sâm đáp ứng một tiếng, khom người lui ra ngoài. Chờ lão đi rồi, Hiếu Đế khoát tay nói: – Các ngươi cũng lui xuống hết đi, Trẫm muốn ngủ một lát.

Mấy vị Thái y không dám cãi lại, đều lui ra bên ngoài tẩm cung đứng đợi, chỉ là ai cũng không dám đi xa hơn một bước, vài người cùng nghị luận dùng thuốc như thế nào ngay tại hành lang. Mấy người bọn họ rời khỏi không lâu, một bóng đen đột nhiên từ trên nóc phòng rơi xuống. Người này khinh công cực tốt, rơi xuống đất không gây tiếng động.

Người áo đen trực tiếp quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hiếu Đế một cái, trong ánh mắt đều là sự quan tâm chân thành, chỉ có điều rất nhanh, bản thân hắn đã đem ánh mắt này giấu đi, lại khôi phục bình tĩnh.

– Bệ hạ… người…

Hiếu Đế nhẹ nhàng cười nói: – Trẫm không sao, yên tâm đi, chỉ là nhất thời bị cục diện thối nát ở phía Nam làm cho tức giận, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi. Lãng Thanh, chuyện Trẫm kêu ngươi đi điều tra, điều tra thế nào rồi?

Chỉ huy sứ Kỳ Lân vệ Lãng Thanh nói: – Bệ hạ, chuyện của Long Đình Vệ vẫn chưa tra ra cái gì, nhưng có một việc lại hết sức kỳ quái.

Hắn dừng một chút rồi nói: – Vào lúc chiều hôm nay, Trung Thân Vương Lưu Lăng trên đường dẫn binh đến đại doanh Kinh Kỳ, bị người hành thích!

Hiếu Đế manh mẽ ngồi dậy, trên mặt lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi. Thân thể y suy yếu, lúc này hoàn toàn quên mất thân thể của mình không thể kích động, trên mặt y toàn là kinh ngạc và lửa giận, vừa muốn nói chuyện thì kìm không được ho khan hai tiếng, y dùng tay áo che góc miệng, một chút vết máu bị y lau đi không chút dấu vết, lập tức đưa tay giấu ở phía sau.

Lãng Thanh quỳ lên trước một bước nói: – Bệ hạ yên tâm, bên người Trung Thân Vương hình như mời được hai người tuyệt đỉnh cao thủ bảo hộ. Những tên thích khách tử thương sáu bảy người, có một tên trốn thoát. Người của vi thần xa xa đuổi theo, thấy tên đó mang theo vết thương đi vào… bên trong phủ của Hình bộ Thượng thư Tư Mã Luật. Nhưng kỳ quái chính là, vẫn không thấy tên đó đi ra. Trước đó vi thần đã phái người tiến vào trong phủ Tư Mã Luật làm hạ nhân, lúc y thấy sự tình có chút không đúng thì xông vào, Tư Mã Luật đã chết rồi. Nhưng tên thích khách đó, giống như biến mất trong không khí vậy.

Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: – Trong phủ Tư Mã Luật chắc chắn có mật đạo, Bệ hạ, có cần điều tra chi tiết?

Hiếu Đế nghe nói Lưu Lăng không sao, trong lòng yên tâm một chút. Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

– Chuyện này đừng nói với người khác. Tư Mã Luật lúc sống không trong sạch, nhưng sau khi chết Trẫm nhất định phải cho ông ta một thân phận trong sạch. Chuyện mật đạo ngươi có thể cho người đi điều tra, nhưng không được để lộ ra ngoài. Về phần tên thích khách kia, nhất định toàn lực truy tung, một khi phát hiện thì giết ngay.

Lãng Thanh nói: – Bệ hạ, sau lưng tên thích khách kia tất nhiên có người sai khiến, nếu giết đi…

Hiếu Đế khoát tay áo nói: – Thôi được rồi, dừng ở đây đi.

Y từ từ nằm xuống, như có điều suy nghĩ nói:

– Chuyện này lấy cái chết của Tư Mã Luật mà dừng lại, tạm thời không cần điều tra tiếp nữa. Muốn điều tra… cũng phải đợi sau khi Trung Thân Vương từ phía Nam trở về. Ngoài ra, người từ Kỳ Lân vệ lựa chọn hảo thủ, âm thầm đi theo Trung Thân Vương xuôi Nam bảo hộ an nguy của hắn, cho dù… cho dù cuộc chiến với Hậu Chu thất bại, cũng phải đưa hắn an toàn trở về cho Trẫm.

Lãng Thanh nói: – Vi thần hiểu rõ!

Hiếu Đế dường như là mệt nhọc rồi, y có chút suy yếu nói: – Ngươi đi đi, có chuyện gì trực tiếp tới gặp Trẫm.

Lãng Thanh dập đầu một cái, thân hình chợt lóe biến mất không thấy.

Hiếu Đế nằm ở trên giường, nhưng trong lòng thì khó có thể bình tĩnh. Hiện tại y có chút oán giận Lưu Lăng rồi, là Lưu Lăng giúp y có được giang sơn Bắc Hán này, cũng chính là Lưu Lăng đem gánh nặng nặng trịch này đặt ở trên vai của y. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu là mình không có đăng cơ làm Đế, có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng đi.

Lập tức, Hiếu Đế bất đắc dĩ cười cười.

Lão Cửu à, nếu là đệ đến ngồi vị trí của Trẫm, có thể so với Trẫm làm tốt hơn không?

Bất kể như thế nào, chẳng sợ giang sơn này đánh mất, lão Cửu, đệ cũng phải bình an trở về gặp Trẫm, cùng lắm thì… cùng lắm thì huynh đệ hai người chúng ta lưu lạc chân trời, có sao đâu chứ?

Hiếu Đế cảm giác càng lúc càng mệt nhọc, có lẽ là tác dụng của dược vật, y thật sự không giữ nổi tỉnh táo, nhắm mắt lại, từ từ ngủ thiếp đi.

Lý Đông Xương từ Hoàng cung đi ra, vội vàng tới phủ Trung Thân Vương. Thị vệ trong phủ đều quen biết với ông ta, cũng không ngăn cản mà trực tiếp cho vào. Nhưng đến lúc Lý Đông Xương gặp Liễu Mi Nhi và Mẫn Huệ mới biết, Lưu Lăng đã mang binh ra khỏi thành đến nơi đóng quân của đại doanh Kinh Kỳ. Nghĩ đến bệnh tình của Hiếu Đế, Lý Đông Xuong thầm than một tiếng, bất đắc dĩ chỉ có thể trở về dược đường của mình, bắt đầu tìm đọc sách thuốc, lật xem sách cổ, hy vọng có thể tìm ra biện pháp nào đó.

Lại nói về Lưu Lăng, hắn bị thích khách phục kích trên đường, xem như hữu kinh vô hiểm. Đem những tên thích khách bắt được giao cho người vội vã chạy đến, Đề đốc Bát môn tuần sát ti Nhạc Kỳ Lân, sau khi khai báo vài câu hắn liền dẫn theo năm trăm Cấm quân đi về phía đại doanh Kinh Kỳ. Nhạc Kỳ Lân nghe được Trung Thân Vương bị người hành thích vào ban ngày ban mặt, lúc đó bị doạ tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cũng may thị vệ bên cạnh Trung Thân Vương bản lãnh cao cường, mấy kẻ xấu mới không có đạt được mục đích.

Gã mang theo mấy trăm nha dịch của Bát môn tuần sát ti, đem những lão bá tánh có mặt lúc đó, bao gồm mấy vị Ngự sử đại nhân bị thương, còn có một số sai dịch cùng áp giải về nha môn Bát môn tuần sát ti. Chỉ là cái nha môn này của gã không phải công đường, cũng không có nhà giam, nhất thời kín người hết chỗ.

Đáng thương nhất không phải là mấy trăm lão bá tánh, cũng không phải là mấy vị Ngự sử lão gia thân phận cao quý phải cùng chịu thẩm tra, mà là cái tên khua chiêng đánh trống chạy đi quyên tiền quyên lương thực Tạ đại thiện nhân. Vốn định diễn một vở tuồng hay cho Trung Thân Vương xem, chỉ mong đạt được cơ hội thăng tiến, ai ngờ được lại xui xẻo như vậy, dĩ nhiên có người ám sát Trung Thân Vương!

Khiến gã bi ai nhất là, mấy tên thích khách đó, lại là người do gã dẫn tới!

Có rất nhiều người chứng thực, mấy tên thích khách mặc quần áo bình thường của bá tánh, chính là tôi tớ mà gã Tạ đại thiên nhân dẫn tới. Nhạc Kỳ Lân lúc đó liền nổi giận, cũng không tra hỏi, trước cho người đánh Tạ Vạn Tài ba mươi gậy, đánh cho Tạ đại thiện nhân da tróc thịt bong, máu chảy đầy đất.

Tạ Vạn Tài chính là có khổ mà nói không được a, gã tuy là phú hộ lớn nhất của bổn thành, nhưng vì biểu hiện mình tiết kiệm, hạ nhân trong phủ cũng không nhiều. Lần này đến đây, vì không đủ người, gã mới kêu quản gia thuê vài người giúp đẩy xe dỡ hàng, ai ngờ được mấy tên đó chính là thích kích gan to bằng trời muốn ám sát Trung Thân Vương?

Trận đòn oan ức này, càng làm cho gã đau lòng chính là, nguyên bản hy vọng có thể bợ đỡ được Trung Thân Vương, lần này xem như là triệt để hết hy vọng.

Tuy rằng sau đó điều tra được mấy tên thích khích và Tạ Vạn Tài không có quan hệ, nhưng tội chết có thể tha, tội sống thì khó mà tránh khỏi được. Từ nha môn Bát môn tuần sát ti bị giải đến Thái Nguyên Phủ, vẫn chưa mở miệng lại phải ăn một trận đòn nữa. Không lâu sau người của Hình bộ lại tới thẩm vấn, sau khi bị đưa tới Hình bộ Tạ Vạn Tài càng là khóc không có nước mắt a. Mấy tên quan sai hung ác ăn thịt người không nhả xương ở Hình bộ, sao lại có nhiều tên không giống người như vậy chứ, sao lại có nhiều loại dụng cụ tra tấn làm người ta muốn chết cũng không được như vậy chứ?

Cuối cùng vẫn là Lưu Lăng sau khi trở về thành, phái người truyền lời cho Hình bộ nói là không nên liên luỵ bá tánh vô tội, đối với những người không biết chuyện thì nên thả ra. Tạ Vạn Tài mới nhặt lại được cái mạng già này, chỉ là lúc đi ra, đã là thương tích đầy người rồi.