Mấy tên nha dịch kia không ai ngờ đến, bản thân làm cái công việc này mà cũng gặp phải một đám kẻ xấu như vậy. Thùng quyên góp này chính là do triều đình đặt ở đây, hơn nữa bên trong cũng chẳng có mấy đồng bạc, thế nhưng lại có thể dẫn đến một đám phần tử khủng bố đánh phá cướp bóc?
Tên thị vệ Ngự sử kia vừa lên chính là lăng không một cước, xem thân thủ hiển nhiên là đi theo dã lộ. Kỳ thật nếu đánh thật sự thì loại người này so với người đi ra từ võ thuật thế gia chính thống càng khó đối phó hơn, người biết võ thuật mặc kệ luyện quyền pháp cước pháp gì, nhất chiêu nhất thức đều có bài bản có dấu vết để theo, nhưng cách đánh của dã lộ này thật làm người ta đau đầu. Ngươi Bạch Hạc Giương Cánh, hắn ta Hắc Hổ Đào Háng, ngươi Đại Bàng Triển Dực, hắn ta Hắc Hổ Đào Háng, ngươi Lực Phách Hoa Sơn, hắn ta Hắc Hổ Đào Háng…
Nha dịch kia mặc dù có đao trong tay, nhưng bởi vì không dám hạ sát thủ, ngược lại bị thị vệ kia ép liên tục lui về sau. Lúc đầu vào thời điểm thiết lập chỗ quyên góp, Tể tướng Lư Sâm cũng không ngờ tới sẽ có người đánh chủ ý vào chỗ quyên góp. Dù sao đây cũng là do triều đình thiết lập, hiện tại trong thành Thái Nguyên tuy có rất nhiều lưu manh vô lại, nhưng cũng không có ai ăn tim gấu gan báo đụng vào thùng quyên góp.
Cho nên cũng không ban bố mệnh lệnh gì như là nếu có người cướp tiền có thể giết mà không luận tội, cho nên bốn tên nha dịch lúc ra tay có chút sợ đầu sợ đuôi, hơn nữa đối phương người đông, xét trận hình đã lập tức rơi vào thế hạ rồi.
Kỳ thật cũng không thể trách Lư Sâm suy nghĩ không chu đáo, bởi vì chuyện như vậy không thể nghi ngờ là hại người mà không có lợi cho mình hơn nữa còn hậu hoạn vô cùng, cho dù là người có IQ dưới hai mươi cũng tuyệt đối không nghĩ đi cướp thùng quyên góp. Bởi vì mấy ngày nay mọi người đều thấy được, trong cái thùng kia vốn không có tiền. Nói thật, trong loạn thế này loại người ngoan độc gì cũng có, nhưng mà ít ra cũng phải có lợi thì mới làm.
Nếu bên trong cái thùng này có mấy trăm quan tiền, nói không chừng sẽ có không ít lưu manh vô lại đánh chủ ý vào nó. Chỉ cần cướp được tới tay, xông ra khỏi thành Thái Nguyên rồi còn không phải là trời cao mặc chim bay.
Nhưng là, đây là việc mà đến kẻ ngốc cũng sẽ không làm, thật sự có một đám nhìn qua không giống ngu ngốc đi làm!
Bị hơn mười người vây quanh đánh, bốn tên nha dịch muốn bảo vệ cái thùng cũng đã không thể. Mắt thấy đối phương phân ra hai người sắp ra tay phá cái thùng, một nha dịch rống lớn một tiếng nói:
- Các huynh đệ, phải liều mạng thôi!
Ba nha dịch khác lúc này cũng là mặt mũi bầm dập, sớm đã bị đánh tới một bụng lửa giận. Nghe thấy có người hô, ánh mắt ba người này đều hiện lên hung ác.
Đi con mẹ nó, đã tới bước này rồi thì cho dù có giết người, phía trên cũng không thể trách tội xuống!
Một nha dịch giận dữ rống một tiếng, cầm yêu đao trong tay múa may như điên vậy. Ánh đao loé lên, lập tức ép lui ba người đang vây quanh phía trước mấy bước. Nói trắng ra, cấp độ chiến đấu của bọn họ không phải cái loại cao thủ võ lâm so chiêu, chỉ cần dám liều mạng không sợ chết thì luôn có thể bách chiến bách thắng. Nói cái gì cũng là giả, đao trong tay có thể lấy mạng người mới là thật.
Các nha dịch trở nên ngoan độc, lần này đến lượt đám thị vệ lùi bước. Bọn họ chẳng qua là đến đập phá cái thùng, không phải đến tìm cái chết.
Nhưng, lúc bốn nha dịch xông trở về chỗ thùng quyên góp, cái thùng đã bị đập nát rồi!
Mới vừa rồi Trần Tử Ngư bỏ vào mấy chục đồng tiền, còn có hai khối bạc lẻ nhỏ, giờ đều rớt tán loạn trên mặt đất. Đám thị vệ Ngự sử cũng biết chuyện này nghiêm trọng, ai cũng không dám đụng vào số tiền đó. Bốn nha dịch áo quần xộc xệch, trên mặt toàn là vết thương, nhìn trên mặt đất toàn là mảnh vụn gỗ thì đều ngây ngốc.
Cái này không khác gì hoạ từ trên trời rơi xuống, mấy người lúc đó cũng có chút không biết phải làm sao.
Đám tôi tớ thấy cái thùng đã bị phá, cũng không dây dưa quá nhiều đều lùi trở lại. Trong đó có một người còn có ý xin lỗi nhìn bốn nha dịch một cái, biểu tình trên mặt thập phần bất đắc dĩ.
Đợi đám tôi tớ đều trở lại, lửa giận trong lòng Ngự sử đại nhân kia tựa hồ đã bớt một chút. Y nhìn mặt đất đầy mảnh vụn không xa bên kia, hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt âm lãnh của y quét qua đám tôi tớ một cái nói: - Hồi phủ!
Nói xong, y vén áo bào chui vào trong kiệu.
Ngồi ở bên trong kiệu, vị Ngự sử đại nhân tên Sở Hoàn này vẫn như cũ tức giận không thôi! Mới không lâu, Tể tướng Lư Sâm tay cầm thánh chỉ đến Ngự Sử Đài tuyên đọc. Nói cái gì để những Ngự sử bọn họ đi ra đường lớn cổ động bá tánh quyên tiền, làm bạn với những nạn dân lưu manh kia! Vậy còn ra thể thống gì nữa? Vậy có còn vương pháp quy củ hay không?
Lúc đó Ngự Sử Đài bùng nổ, cảnh tượng đó không khác gì mấy so với hội nghị Đài Loan thời hiện đại, thiếu chút nữa thì những Ngự sử lão gia ngày thường văn nhã này đã động thủ đánh người rồi, ai cũng không đồng ý đi ra đường lớn mất mặt như vậy. Giờ phút này, ý chí sắt thép nên có của những Ngự sử điều biểu lộ ra hết không bỏ sót chút nào.
Một đám Ngự sử vây quanh Lư Sâm ồn ào lải nhải, nhìn bộ dạng kích động đó của họ cứ như là âm mưu bị vạch trần vậy. Lư Sâm ngược lại rất trấn định thản nhiên, chỉ đem lời nói của Lưu Lăng nguyên văn nói lại một lần rồi phiêu nhiên mà đi.
Ngay lập tức, đám Ngự sử lão gia này nhất thời yên tĩnh lại. Lư Sâm tuy là Tể tướng, nhưng đám Ngự sử đối với lão cũng không quá kiêng kỵ. Dù sao Lư Sâm cũng không thể đem bọn họ đều bắt hết, như thế là không hợp đạo lý, mà Lư Sâm cũng không có quyền làm như thế. Nhưng Lưu Lăng lại khác, tên ma vương giết người này là một nhân vật ngoan độc dám nói dám làm!
Cũng không phải nói tất cả Ngư sử đều không tốt, mà là Ngự sử của Bắc Hán quốc này đúng thật không phải thứ tốt đẹp gì. Bổng lộc mà bọn họ lấy so với những quan viên cùng phẩm cấp cao hơn nhiều, nhưng không có một người nào làm hết phận sự của mình!
Lúc trước vào thời điểm Thái tử uy bức lôi kéo quần thần, đám Ngự sử này có người nào đứng ra nói chuyện? Lúc trước Tứ hoàng tử cả gan mưu lợi, bọn họ có người nào nói gì? Chuyện cũ không nói, nói chuyện Thái tử và Tứ hoàng tử quậy đến chướng khí mù mịt, đám người bọn họ có người nào nói gì? Không có! Một người cũng không có!
Nhưng từ sau Hiếu Đế đăng cơ, vậy mà có một Ngự sử nhảy ra nói Hiếu Đế kế vị danh bất chính ngôn bất thuận, không bằng nhường ngôi cho con của Thái tử Lưu Tĩnh, người mà Hiếu Đế đặc ý hạ chỉ giữ lại mạng sống. Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói cái gì đạo đức luân thường, nói cái gì nhân nghĩa lễ tín. Cái tên đó cũng không biết là ngu ngốc hay là điên khùng, còn tưởng mình là một trung thần có ý chí sắt thép.
Lưu Lăng đối với những Ngự sử này không có chút ấn tượng tốt nào, cho nên mới nghĩ ra một biện pháp gần như là trò đùa ác ý như vậy. Mà tên Sở Hoàn này, là một người tương đối cấp tiến trong đám Ngự sử. Sau khi Lư Sâm lặp lại lời của Lưu Lăng xong rồi rời đi, mọi người ai cũng trở nên trầm lặng thì y là người đầu tiên nhảy ra chửi rủa. Nói ra thì người này cùng Hoàng tộc Lưu thị cũng có chút quan hệ sâu xa, mẫu thân của y Sở Tống thị đã từng là nha hoàn thiếp thân của Hoàng hậu Trần thị, Trần thị đối với Sở Tống thị như là thân tỷ muội, tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Lúc đó Lưu Nghiệp vẫn chưa kiến lập Bắc Hán đăng cơ làm Đế, vẫn còn là Thái Nguyên Thủ thì Sở Tống thị đã gả đi rồi. Nhưng bởi vì bà ta cùng Trần thị cảm tình sâu nặng, sau khi Bắc Hán lập quốc trượng phu của bà ta Sở Lục Ly còn được nhậm chức Ngự sử đại phu. Đáng tiếc Sở Lục Ly là người đoản mạng, chưa hưởng thụ vinh hoa phú quý mấy ngày đã bệnh nặng không dậy nổi đi đời nhà ma. Trần thị năn nỉ cầu xin Hoàng đế Lưu Nghiệp, Lưu Nghiệp để cho Sở Hoàn kế thừa chức vụ Ngự sử đại phu của phụ thân y.
Dựa vào chút quan hệ này, Sở Hoàn trước giờ đều kiêu căng ương ngạnh không coi vương pháp ra gì. Tuy chỉ là một Ngự sử nhỏ phẩm cấp không cao trong Ngự Sử Đài, nhưng bởi vì mẫu thân y mọi người đều nhường y vài phần. Bởi vậy càng làm cho y thêm ngông cuồng, tự đại đến mức cho rằng bản thân là nhân vật có thể ngang hàng với các vị Hoàng tử, ít ra cũng nên được phong làm Quận Vương. Về sau lửa giận trong lòng người này càng ngày càng lớn, luôn cảm thấy đãi ngộ bản thân nhận được cực kỳ không công bình.
Dần dần, trong lòng người này cũng trở nên biến thái. Y luôn cảm thấy là Đại Hán quốc nợ y, không cho y mọi thứ đáng nhận được. Hiện tại chỉ phong cho y một chức quan Ngự sử ngũ phẩm nho nhỏ cho có lệ, y cho rằng Hoàng tộc Lưu thị đang vũ nhục y! Năm đó, mẫu thân y với Trần thị tình như tỷ muội, cho dù không có quan hệ huyết thống, bản thân là cháu của Hoàng hậu làm Quận Vương cũng không quá phận.
Dần dần, thù hận của y đối với Hoàng tộc Lưu thị càng ngày càng lớn, thậm chí ở nhiều trường hợp công khai tỏ ra bất mãn. Loại người này, tự cho là đúng, nhưng trong mắt người khác bất quá chỉ kẻ ngu ngốc, một kẻ ngu ngốc từ đầu đến chân.
Một phen lời nói của Lư Sâm, triệt để chọc giận kẻ ngu ngốc này. Y kiên trì cho rằng, tuy y không được làm Vương gia, nhưng bản thân làm gì thì Hoàng tộc Lưu thị cũng sẽ không trừng phạt y. Bởi vì y cảm thấy, đây là Hoàng tộc Lưu thị nợ y!
Cho nên y không cho rằng đập phá một cái thùng rách nát là chuyện gì lớn, đập thì cũng đã đập rồi.
Ngồi vào trong kiệu, Sở Hoàn mặt âm trầm nói: - Ta mệt rồi, trước tiên đưa ta về phủ. Sau khi trở về các ngươi triệu tập thêm một ít người, đem những chỗ quyên góp trên đường lớn Dương Bình này đều đập phá hết cho ta!
Ngồi được một lúc, cũng không thấy kiệu đi về phía trước, y trầm giọng hỏi: - Sao còn không đi?
Tôi tớ phía trước có chút run rẩy nói: - Đại... Đại nhân, có người chặn kiệu!
Sở Hoàn vừa nghe liền tức giận, chửi ầm lên nói: - Các ngươi đều là phế vật sao? Có người chặn lại thì đánh đi cho ta! Ta mặc kệ là ai, hôm nay tâm tình ta không tốt, hôm nay đụng phải ta coi như hắn ta xui xẻo! Người đâu! Đem người chặn kiệu đánh chết không luận tội!
Tên tôi tớ kia lắp bắp hồi đáp: - Đại nhân.... Không thể đánh a.
Sở Hoàn vén mạnh màn che kiệu quát: - Tại sao không thể đánh!
Y vừa bước ra khỏi kiệu, vừa nhìn đã thấy một người thanh niên đang đứng trước kiệu. Người thanh niên này lưng hùm vai gấu, khí thế bất phàm. Trong tay người này cầm một tấm lệnh bái ánh vàng rực rỡ chặn ở phía trước, trên mặt còn mang biểu tình như cười như không làm y chán ghét! Sở Hoàn cẩn thận nhìn kỹ, y nhận ra tấm lệnh bài kia.
- Chỉ là một Thiên tướng nho nhỏ của đại doanh Kinh Kỳ mà thôi, người đâu, cứ đánh cho ta!
Sở Hoàn hầm hừ nói.
Lời này nói ra có chút quá đáng rồi, vào thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc thiên hạ hỗn loạn, cho nên địa vị của võ tướng cao hơn nhiều so với quan văn. Thiên tướng là chính tam phẩm, so với chức Ngự sử ngũ phẩm của y thì lớn hơn rất nhiều. Tuy y đã nói ra, nhưng đám thủ hạ gia đinh cũng không phải ngu ngốc, ai cũng không dám tiến lên.
- Khẩu khí lớn lắm, bổn Vương muốn nhìn xem là ai có uy phong lớn như vậy!
Theo âm thanh xuất hiện, một người thanh niên mặc trường bào màu xanh da trời, tướng mạo anh tuấn từ bên cạnh đi tới. Người thanh niên này vừa nói, vừa đem tầm mắt phóng lại đây. Tuy hắn chỉ mặc một thân thường phục, thế nhưng cái loại khí thế bễ nghễ thiên hạ này đã chấn nhiếp tất cả mọi người. Mà trong nháy mắt thanh âm này xuất hiện, trái tim Sở Hoàn run mạnh một cái!
Đây là... Trung Thân Vương Lưu Lăng!