Lưu Lăng đọc liền một lúc hơn nửa quyển, lúc này sắc trời đã quá ngọ. Hắn đứng lên duỗi lưng một cái, chợt liên tiếp nghe thấy những âm thanh nho nhỏ truyền tới, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Chu Diên Công đang xấu hổ ôm bụng ngồi nhìn mình.
Lưu Lăng cười ha hả, nói: - Bổn Vương đói bụng rồi, ngươi bồi bổn Vương dùng cơm trưa thôi.
Nói xong, Lưu Lăng lại cầm lấy bản Lại Trị Thông Giám trong tay, đi hướng ra bên ngoài. Chu Diên Công cúi đầu đi theo phía sau Lưu Lăng, cái bụng còn rất hăng hái tranh giành kêu to. Kỳ thật người hầu trong phủ Trung Thân Vương lúc sớm đã vội đưa cơm nước sang cho Chu Diên Công, nhưng nghe thấy tiếng của Trung Thân Vương trong phòng, không dám vào quấy rầy. Lại làm khổ cho Chu Diên Công, tên này là một người không chịu được đói, tình nguyện bị chém đầu cũng không nguyện ăn không đủ no.
Lúc Lưu Lăng đi tới thư phòng của mình, tiểu nha hoàn Mẫn Tuệ cũng vì tìm không thấy Lưu Lăng mà nóng vội. Đồ ăn hâm nóng hai lần rồi, mà vẫn không biết được Vương gia đã đi đến phương nào. Hỏi người gác cổng, không thấy Vương gia đi ra. Lại đi tìm Triệu Nhị và Hoa Tam Lang, hai người cũng không nghe nói Vương gia có việc cần đi ra ngoài. Lại hỏi thị vệ phía dưới, cũng không một ai biết Vương gia đã đi đâu.
Mẫn Tuệ hoảng hốt thì thôi đi, làm cho Triệu Nhị và Hoa Tam Lang cũng luống cuống theo. Thân thể Vương gia vừa mới hồi phục một chút, nếu còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người bọn họ sẽ phải hối hận đến chết mất.
Vừa toan phát động bọn thị vệ tìm kiếm tung tích Vương gia, đã nhìn thấy Lưu Lăng chắp tay sau lưng thảnh thơi thong dong xuất hiện. Đám người Mẫn Tuệ khẩn trương tiếp đón, tiểu nha hoàn khóc nức nở vội vàng hành lễ với Lưu Lăng. Lưu Lăng vừa thấy mắt nàng hoen đỏ trong lòng dâng lên áy náy, nha đầu kia còn nhỏ mà mỗi ngày phải lo liệu đủ việc vặt trong nhà như vậy thật không dễ dàng.
- Vương gia, ngài đi đâu vậy, dọa chết nô tì rồi.
Trong giọng nói của tiểu Mẫn Tuệ có chút tủi thân.
Lưu Lăng nói: - Mau đứng dậy đi, ta chỉ ở trong phủ thôi, cùng Chu tiên sinh nói chuyện một lát.
Mẫn Tuệ nói: - Mọi người trong phủ đều không tìm được ngài, tất cả đều hoảng hốt. Vương gia, nô tì van xin ngài, lần sau mặc kệ ngài đi đâu cũng phải mang theo vài thị vệ có được không?
Lưu Lăng vừa kéo Mẫn Tuệ dậy, vừa dở khóc dở cười nói: - Ta ở trong nhà mình mà còn phải mang theo thị vệ sao? Được được được, ngươi đừng khóc nữa, ta đồng ý với ngươi. Này... ta đói bụng rồi, Chu tiên sinh sẽ cùng ta dùng cơm, mau chuẩn bị thức ăn cho hai người đi.
- Vâng ạ! Nô tì đi ngay!
Tiểu nha đầu Mẫn Tuệ nín khóc rồi mỉm cười, chạy đi phòng bếp.
Lúc này bọn Triệu Nhị đang đứng ở một bên, có hơn mười thị vệ nữa cũng đứng đó. Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Đều trở về đi, các ngươi cũng đói bụng cả rồi.
Bọn thị vệ cáo lui. Chu Diên Công cảm khái nói: - Thật không ngờ Vương gia bình dị gần gũi như thế, bên ngoài đều nói Vương gia ác nghiệt vô tình, xem ra mấy lời đồn đại đều là nói bậy.
Lưu Lăng cười nói: - Đi thôi, đến thư phòng ta nói chuyện.
Hai người mới vừa ngồi xuống trong thư phòng, chốc lát sau tiểu nha đầu Mẫn Tuệ đã bưng tới một mâm lớn. Chu Diên Công vừa thấy cơm tới, bụng lập tức sôi lên. Vốn đã xoa tay muốn hưởng ké chút thức ăn dành cho Vương gia, thế nhưng khi Mẫn Tuệ mở ra thực hạp (hộp đựng thức ăn), y liền ngây ngẩn.
Đồ ăn này... không ngờ so với thức ăn ngày thường của y còn ít hơn.
Hai chén cơm tẻ, một đĩa rau giá xào chay, một đĩa cải thìa xào tôm khô. Ngoài ra không còn gì khác.
Lưu Lăng thấy vẻ mặt Chu Diên Công khác lạ, lập tức tỉnh ngộ, nói: - Mẫn Tuệ, đi lấy thêm hai chén cơm trắng với thêm chút đồ ăn đến, sức ăn của Chu tiên sinh không nhỏ, một chén cơm trắng này nhất định không đủ.
Mẫn Tuệ ồ một tiếng, hữu ý vô ý trừng mắt Chu Diên Công một cái. Thấy nàng đi ra cửa, Chu Diên Công đang muốn nói chuyện thì nghe Mẫn Tuệ vừa đi vừa làu bàu:
- Thật không biết nuôi thứ người rảnh rỗi vậy làm gì, Vương gia nhà mình cũng mấy ngày rồi không ăn thịt, hắn là ai chứ mà muốn mỗi ngày phải có rượu có thịt dâng lên hầu hạ. Thư sinh tay trói gà không chặt, chỉ biết ngồi một chỗ rung đùi lắc đầu giả vờ giả vịt, không ngờ lượng cơm ăn lớn đến thần kỳ!
Lưu Lăng thấy sắc mặt Chu Diên Công lúc trắng lúc đỏ, lập tức tự giễu nói: - Cô bé này ngày thường được ta sủng đến hư rồi, tiên sinh chớ nên để trong lòng.
Chu Diên Công nói: - Không, Vương gia, Mẫn Tuệ tiểu thư nói rất đúng. Chu Diên Công đường đường nam nhi bảy thước, văn không thể mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước, võ không thể mở mang bờ cõi. Ngày thường lại hay tự cho là đúng, có tí thành tựu liền đắc chí ngạo mạn không chịu nổi. Hiện tại xem ra, Chu Diên Công còn không có kiến thức bằng một tiểu nha hoàn. Vương gia, Diên Công hổ thẹn!
Y kéo áo bào quỳ xuống, nói: - Mỗi ngày phòng bếp đưa đồ ăn tới, Diên Công còn luôn thốt ra nhiều câu oán hận. Mỗi bữa cơm có một món mặn một món chay, thế mà còn ghét bỏ chê bai, nói Vương gia không biết chiêu hiền đãi sĩ bôi nhọ thân phận. Bây giờ nhìn thấy phần ăn của Vương gia, Diên Công mới biết mình lỗ mãng vô tri bao nhiêu.
Lưu Lăng kéo Chu Diên Công đứng lên, nhìn qua đồ ăn rồi nói: - Gần đây triều đình gặp khó khăn, các đại thần đều cố hết sức quyên tiền cung cấp cho quốc gia. Lưu Lăng thân là Thân Vương, đương nhiên cũng phải làm gương tốt.
Chu Diên Công thở dài:
- Vương gia cao thượng, Đại Hán ta lo gì không có ngày trở nên hùng mạnh?
Lưu Lăng cười ha hả, nói: - Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Đúng lúc này Mẫn Tuệ bưng hai chén cơm trắng lên còn thêm một đĩa thịt bò kho, cũng chính là một trong những món bình thường chuẩn bị cho Chu Diên Công. Đem đồ ăn đặt trên bàn, Mẫn Tuệ hừ một tiếng sau đó đi ra ngoài. Chu Diên Công lại xấu hổ một trận, sắc mặt đổi lại đổi. Y cũng là một nam nhân để ý thể diện, bị một tiểu nha đầu tỏ thái độ chế giễu như vậy cảm thấy nhục nhã không thôi.
Lưu Lăng nói: - Nào, ăn cơm trước đã, không phải ngươi đã đói bụng lắm rồi à. Ta còn có việc cần thỉnh giáo tiên sinh đấy.
Chu Diên Công nói: - Vương gia ngàn vạn lần chớ dùng hai chữ ‘tiên sinh’, Diên Công vô đức vô tài tuyệt không đảm đương nổi hai chữ này. Vương gia cứ trực tiếp gọi tên của thảo dân là được, như vậy lòng thảo dân cũng có thể tự tại một chút.
Lưu Lăng nói: - Luận Ngữ có câu, Tử viết: tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên (trong ba người cùng đi, ắt có người là thầy của ta). Diên Công nghị lực kiên định, có thể làm được việc mà người thường khó có thể thực hiện, ngày sau tất sẽ đạt được thành tựu. Tuy vậy, nếu ngươi thật sự cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, ta đây về sau sẽ trực tiếp gọi ngươi là Diên Công.
Lưu Lăng gắp một đũa thit bò cho Chu Diên Công: - Hiện giờ trong triều các đại thần đích thực đều khẳng khái giúp tiền giúp lương để giải quyết vấn đề Liêu quốc thúc giục cống phẩm trước mắt, đối với việc này dân chúng có nhiều lời phê bình kín đáo. Ngươi thấy thế nào?
Chu Diên Công nuốt xuống một miệng cơm lớn, nói: - Chuyện này thảo dân đã nghe người trong phủ nói qua, ta biết Vương gia đề nghị làm vậy cũng là do bất đắc dĩ. Chẳng qua như vậy, triều đình thật sự quá mất thể diện, đám dân chúng có đôi lời phê bình kín đáo cũng là chuyện thường tình, đó là bởi vì bọn họ cảm thấy Đại Hán quốc ta khiến cho bọn họ thất vọng. Lòng dân chất phác mà lại ngu muội, phần lớn là hạng người không có kiến thức bảo sao hay vậy. Một người vừa hô hào khẩu hiệu, liền có rất nhiều người theo ủng hộ.
- Đây là một mặt thể hiện nô tính trong dân chúng, người khác nói cái gì đều sẽ tin ngay. Cho nên hạng người miệng lưỡi thao thao bất tuyệt đa phần sẽ không sợ bụng đói, từ xưa đến nay có không ít người như vậy trở thành thượng khách thượng tướng của các Vương Hầu, dựa vào cái miệng ba hoa là có thể sống no đủ.
Y tự trào cười cười nói: - Chính như thảo dân hiện tại, cũng là như thế.
Y tiếp tục nói: - Vương gia hẳn cũng biết, sức mạnh của dư luận mãnh liệt như hổ. Nếu không trấn an tốt lòng dân, chỉ sợ năm rộng tháng dài về sau sẽ sinh biến.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Vậy theo ý kiến của ngươi thì nên thế nào?
Chu Diên Công ngẫm nghĩ một chút nói: - Cũng như Đại Vũ trị thủy, khai thông không bằng dẫn dắt. Ngăn là ngăn không được rồi đấy, dẫu có giết một răn trăm thì cũng không phát ra nổi tác dụng gì. Nếu như vậy, không bằng dẫn đường cho dư luận.
Hai mắt Lưu Lăng tỏa sáng, để đũa xuống hỏi: - Nói cụ thể xem nào.
Chu Diên Công nói: - Là như vầy, Vương gia có thể phái một số người đến những nơi dân chúng thường tụ tập, phát động diễn thuyết. Cùng trăm họ trần thuật cái lợi và cái hại, dẫn đường cho lối suy nghĩ của bọn họ. Hiện giờ trong thành Thái Nguyên có nhiều nạn dân, những người này ngày thường vô công rồi nghề chính là công cụ truyền bá tốt nhất. Hiện tại triều đình đã thiết lập các lều phát cháo, mỗi ngày duy trì cuộc sống của bọn họ. Đây chính là một địa phương rất tốt, Vương gia ở nơi này có thể thi triển văn chương.
- Phái một số người khéo ăn nói có tài biện giải lẫn vào bên trong nạn dân, truyền bá ra ngoài sự liên hệ lợi và hại đối với tồn vong của quốc gia. Đám dân chúng tuy ngu dốt, nhưng cũng biết đâu nặng đâu nhẹ. Nước phá thì gia vong, Đại Hán không còn, bọn họ đến chút cháo cũng không có để uống, đạo lý này không khó hiểu. So sánh giữa thể diện và tính mạng của người thân, hiển nhiên cái sau quan trọng hơn.
- Chờ sau khi hình thành dư luận, Vương gia không ngại cho người đến thăm các hộ giàu có trong thành, đem cùng một đạo lý giảng giải với bọn họ một chút, khiến cho bọn họ cũng tự phát quyên một ít tiền và lương thực. Những phú hộ này so với bình dân càng sợ chết hơn, cho nên từ nơi bọn họ thu vào tiền và lương cũng nhất định không quá khó. Hơn nữa, Vương gia ngoài miệng có thể hứa hẹn cho bọn họ chút ưu đãi, ví như giảm miễn một phần thuế má buôn bán, hoặc ban phát phần thưởng gì gì, cho đồ vật này nọ.
- Đám phú hộ này cực kỳ sĩ diện, nếu nhận được sự công nhận và ngợi khen của triều đình, dù là ra chút tiền và lương trong lòng cũng đều mỹ mãn, cho bọn họ cơ hội khoe khoang lấy le cùng đồng bối. Triều đình thậm chí có thể căn cứ vào lượng tiền quyên nhiều ít, cho bọn họ một chức tán quan. Quan chức không cần lớn, chỉ là một cái tín hào, một loại hình thức mà thôi. Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, các hộ nhà giàu trên toàn Đại Hán đều sẽ rục rịch chộn rộn.
Lưu Lăng vỗ bàn một cái nói: - Hay! Theo lời giải thích của Diên Công cùng suy nghĩ của ta gần như không hề khác biệt. Kế này xem ra khả thi!
Trong lòng Chu Diên Công lấy làm kinh hãi, y còn tưởng rằng kiến giải này chỉ có mình y nghĩ đến, hóa ra Lưu Lăng sớm đã có suy nghĩ này, chẳng qua khi nghĩ đến kiến thức của mình và Trung Thân Vương không chênh lệch bao nhiêu, sự thất vọng trong lòng y lập tức tiêu tán.
Lưu Lăng đẩy bát cơm ra, cầm lấy bản Lại Trị Thông Giám của Chu Diên Công và nói: - Diên Công cứ từ từ ăn, ta đây tiến cung gặp mặt Bệ hạ trao đổi về chuyện này, thuận tiện đem bản Lại Trị Thông Giám này trình lên cho Bệ hạ xem qua, sau đó sẽ thuật lại những lời nói trước đó của ngươi cho Bệ hạ nghe chút. Ta sẽ tiến cử ngươi với Bệ hạ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Diên Công, ngươi hãy chờ ý chỉ của Bệ hạ đi.
Chu Diên Công bị hành động đột ngột này của Lưu Lăng làm cho hoảng sợ, nghe Lưu Lăng nói muốn đệ trình bản Lại Trị Thông Giám mình bỏ ra mười năm vất vả tích hợp cho đương kim Thiên tử, trong lòng y bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi, lập tức theo đó một cảm giác hạnh phúc nồng đậm đến choáng váng xông lên não. Kỳ thật ngày này y đã mơ tưởng đến cả ngày lẫn đêm vô số lần, nhưng khi sắp trở thành sự thật rồi, y lại cảm thấy bàng hoàng trở tay không kịp.
Thấy bộ dạng y ngây ngốc, nơi khóe mắt còn đọng nước mắt, Lưu Lăng đi qua vỗ vỗ bờ vai y, nói: - Quốc gia chọn sĩ không dựa vào xuất thân cao thấp. Diên Công, ngươi bác học đa tài một bụng kinh luân, về sau chắc chắn có thể tạo dựng một phen thành tựu. Đại Hán quốc ta nếu có được nhiều nhân tài như ngươi vậy, lo gì không hùng mạnh?
- Ở nhà chờ tin của ta đi, về sau ta sẽ gọi ngươi một tiếng Chu đại nhân rồi.
Lưu Lăng cười ha hả, cầm trong tay Lại Trị Thông Giám, bước nhanh ra thư phòng.
Ở ngoài cửa, Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đang đứng cách đó không xa, hai người là thật sự lo lắng. Thấy Lưu Lăng đi ra, hai người khẩn trương tiến lên hỏi: - Vương gia, có phải là muốn xuất phủ không?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Chuẩn bị ngựa, bổn Vương muốn vào cung diện Thánh!