Đế Trụ

Chương 25: Có ý tứ




Lưu Lăng liếc qua đám văn võ bách quan không dám thở mạnh, quay đầu nâng cằm, ôm quyền và nói với Hiếu đế:
- Bệ hạ, vi thần có một kế không phải là thượng sách, lại có thể tạm thời vượt qua được cửa ải khó khăn này.

- Trung thân vương có diệu kế gì?

Hiếu đế nghe thấy thế, cúi người hỏi.

- Bệ hạ, hiện giờ các châu phủ Đại Hán chúng ta lâu rồi không có mưa, đại bộ phận khu vực đều không thể thu hoạch được. Nếu tăng cường thuế má thì không thể được. Bây giờ lòng dân đang tan rã, nếu lại tăng cường thuế má chỉ e là sẽ nổi dân biến. Bệ hạ nói rất đúng, nước có thể đẩy thuyền mà cũng có thể lật thuyền. Thiên hạ này không thể đắc tội nhất chính là lê dân bách tính.

- Từ năm thứ năm Càn Hữu, Tiên Hoàng đã từng hạ chỉ không tăng thuế má. Bây giờ quốc gia đang gặp phải cảnh rối loạn, nếu sưu cao thuế nặng chỉ có thể tăng thêm tốc độ dân biến mà thôi. Tương tự như vậy, bắt đầu từ năm Càn Hữu thứ năm, quân phí cũng chưa từng tăng lên. Phía nam biên thùy ta cũng đã chờ gần 7 năm rồi, nên biết tướng sỹ biên quan chúng ta phải sống những ngày vất vả như nào.

- Tất cả đều là dựa vào lương bổng vốn đã khó mà cơm lo áo ấm được. Nếu lại giảm chi quân phí, chỉ e quân lính có biến cũng không phải là không thể xảy ra. Nếu lòng quân loạn, lòng dân loạn, thần nghĩ tất cả chỉ dựa vào chư vị đại nhân ngồi đây, e là cũng không đủ để duy trì cơ nghiệp của Đại Hán ta.

- Chư vị đại nhân, vừa rồi Tể tướng Lư đại nhân đã nói, giữa các vị có người đề nghị tăng thuế má, có người đề nghị giảm quân phí. Các vị nghĩ như vậy, đơn giản là vì một điểm. Đó chính là các vị thấy, bách tính là bách tính của Đại Hán chúng ta, quân lính là quân lính của Đại Hán ta. Quốc gia có nạn, đương nhiên là phải có tiền xuất tiền, có lực xuất lực có đúng không?

Sau khi Lưu Lăng hỏi xong, liếc mặt nhìn bách quan văn võ một lượt. Hắn thấy có không ít người đều lặng lẽ gật đầu. Rõ ràng họ đều nghĩ như vậy.

Lưu Lăng tiếp tục nói:
- Quả thật, nước vì mọi người, mọi người đều phải lấy quốc sự làm trọng. Lợi ích cá nhân so với lợi ích quốc gia đều không thể tính là chuyện lớn gì. Tổ lật không có trứng lành, nước phá thì gia vong. Nếu mọi người đều vì tư lợi của cá nhân mình mà không quan tâm gì tới sự tồn vong của quốc gia, chỉ e cuối cùng cũng sẽ đều bị rơi vào chỗ chết mà thôi.

Lưu Lăng bước tới trước mặt Hộ bộ Thượng thư Trần Liên hỏi:
- Trần đại nhân, ta nói có đúng không?

Trần Liên cúi đầu nói:
- Trung thân vương đã nói rất đúng, không có nước thì không có nhà. Thân là một người dân của nước Đại Hán ta, đương nhiên là muốn vì Đại Hán mà bỏ một phần sức lực.

Lưu Lăng gật đầu nói:
- Không sai, thân là con dân của Đại Hán ta, đều phải vì Đại Hán ta mà bỏ chút sức lực, giúp Đại Hán ta vượt qua cửa ải khó khăn. Trên là Bệ hạ, dưới là bách tính lê dân, cùng chung mối thù, đồng tâm hợp lực, có gì khó khăn không thể vượt qua được chứ?

Bách quan văn võ đều nói:
- Trung thân vương nói có lý.

Lưu Lăng cười cười, ngữ khí liền chuyển:
- Nếu là giữa tồn vong của đất nước, mọi người vẫn còn vì chút lợi ích nhỏ nhặt riêng mà tính toán chi li, không chịu vì nước xuất lực. Bách tính như vậy, quân lính như vậy đều đáng chết.

Hiếu Đế cũng không đáp lời, chỉ im lặng lắng nghe Lưu Lăng nói chuyện. Y biết Lưu Lăng muốn nói là gì, cũng rõ ràng mục đích Lưu Lăng nói nhiều như vậy là gì. Cho nên, y không cần nói nhiều, chỉ cần xem Lưu Lăng làm việc là đủ rồi.

Thần mắt của Lưu Lăng lạnh lùng, nói:
- Các vị đại nhân, các vị không những là con dân của Đại Hán ta, mà còn là trụ cột của triều đình! Hiện tại đang là thời điểm sống còn, cũng chính là lúc chư vị đại nhân lộ rõ lòng cao thượng!

Lưu Lăng bước trở về phía trước bách quan, khom người quỳ xuống nói với Hiếu Đế:
- Bệ hạ, phương pháp của vi thần chính là, bao gồm cả thần, toàn bộ quan lại Đại Hán, tự nguyện quyên hiến tiền lương, gom đủ số lượng cống nộp, giúp triều đình vượt qua cửa ải lần này!

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh hãi!

Mặc dù trước đây có người đã mơ hồ cảm thấy trong lời Lưu Lăng có hàm ý khác, nhưng lại không thể đoán ra được điều gì. Tuy nhiên, lời này của Lưu Lăng vừa nói ra, cũng đã khiến cho một đám quan văn võ triều đình sợ hãi.

Lư Sâm liếc nhìn đám quần thần một lượt, chắp tay nói:
- Trung thân vương, chuyện này dường như hơi có chút không ổn.

Lưu Lăng nói:
- Tể tướng đại nhân, xin hỏi có gì không ổn?

Lư Sâm nói:
- Bệ hạ, Trung thân vương, trong văn võ cả triều lấy bổng lộc của thần cao nhất, mỗi tháng cũng chỉ có tiền 40 quan, lương thực 60 thạch, vải 5 cuộn, lụa 1 cuộn. Các quan nhị phẩm, mỗi tháng tiền 30 quan, lương thực 50 thạch. Quan tam phẩm, mỗi tháng tiền 25 quan, lương thực 40 thạch. Quan nhất nhị tam phẩm, mỗi tháng ngoài chi dùng ra có lẽ cũng còn dư chút đỉnh. Quan lại từ tứ phẩm trở xuống cũng chính là vừa đủ chi tiêu. Tới quan lại cửu phẩm, tiền bổng lộc hàng tháng chỉ có ba quan, lương thực 5 thạch. Nếu nhân khẩu gia tộc nhiều, chỉ e còn không đủ nhu cầu cơm no áo ấm.

Lưu Lăng xua tay cắt ngang lời Lư Sâm. Từng câu từng từ nói:
- Chẳng lẽ văn võ cả triều có thể so với nỗi khổ của những nạn dân đó sao?

Tâm tình của hắn dường như có chút kích động, đưa tay ra chỉ ra ngoài đại điện nói:
- Bây giờ khắp nơi trong thành đều là nạn dân, ban ngày xin ăn, ban đêm nghỉ đầu phố. Những người này ăn không đủ no, mặc không đủ che thân, lẽ nào các ngươi còn thanh bần hơn họ sao?

Lưu Lăng nói:
- Những nạn dân đó dăm ba ngày không được ăn một bữa cơm no cũng là chuyện rất bình thường. Khắp nơi đều là nạn đói hoành hành. Nhưng những nạn dân này không bỏ chạy sang nước khác, mà vẫn ở lại đây, vì cái gì? Bởi vì họ đều xem mình là con dân của Đại Hán!

Lưu Lăng có chút xức động lẫn phẫn nộ nói:
- Còn có các tướng sỹ biên cương, mỗi bữa cơm của họ là gì? Là trấu, là rau rừng, là lá cây! Các ngươi, bữa tối của nhà ai ăn những thứ này chưa? Trong nhà ai không phải là rượu ngon món ngon? Các ngươi biết tới hương vị của trấu không? Các ngươi đã từng nếm qua mùi vị của lá cây chưa? Họ đều không có một câu oán hận, các ngươi sao lại còn oán hận!

- Các ngươi đề nghị giảm bớt quân phí, đề nghị tăng thuế má. Được, các ngươi có lý. Bởi vì con dân là con dân của Đại Hán ta. Tướng sỹ là tướng sỹ của Đại Hán ta. Đương nhiên là phải vì nước mà bỏ sức lực. Còn các ngươi thì sao? Lẽ nào các ngươi không phải là con dân của Đại Hán ta! Có thể khiến cho người khác bỏ tiền bỏ lực, lẽ nào các ngươi có thể đặt mình ra bên ngoài sự việc?

Sắc mặt Lư Sâm liền tái đi, thấp giọng nói:
- Trung thân vương không cần nói nữa, là vi thần sai rồi.

Lưu Lăng nói:
- Chư vị đại nhân, ta biết bổng lộc của mọi người thực sự không nhiều. Nhưng ta cũng thân là nhân thần, chính là tấm gương của bách tính. Đất nước đang có nguy cơ tồn vong, chỉ cần các vị đại nhân khẳng khái giúp tiền, bách tính tự nhiên sẽ noi theo. Sức mạnh của mỗi người rất nhỏ, nhưng 10 người, trăm người, nghìn người vạn người, trên dưới cả nước đều đoàn kết lại, ta không tin là không thể vượt qua được cửa ải này!

Lưu Lăng chắp tay nói với Hiếu đế
- Bệ hạ, trong nhà vi thần còn có 60 thạch lương, bổng lộc cũng còn lại chút ít, cộng thêm tiền thưởng của Bệ hạ, có lẽ cũng có thể quyên ra được ba trăm quan, lương 60 thạch, vải bố 30 cuộn, vải lụa 10 cuộn. Ngoài ra, từ tháng này vi thần xin giảm bổng lộc một nửa. Nửa còn lại quyên cho quốc khố!

Hiếu Đế tái mặt đi nói:
- Trung thân vương, đệ vẫn luôn kham khổ, Trẫm liên tiếp ban thưởng cho đệ, Đệ đều dùng lời nói nhẹ nhàng cự tuyệt. Bổng lộc của Thân vương, đệ vốn chỉ lĩnh phân nửa. Nếu bây giờ số tiền lương này cũng đều quyên ra, việc ăn uống trong phủ biết làm thế nào?

Lưu Lăng nói:
- Bệ hạ, thần đệ là Hoàng tộc họ Lưu, đương nhiên phải làm gương rồi!

Hiếu Đế còn muốn nói thêm gì nữa, lúc này một người lớn tiếng nói:
- Vi thần tán đồng với ý kiến của Trung thân vương. Vi thần nguyện đem 20 năm làm quan tích cóp được, tiền 65 quan, lương 54 thạch, vải bố, tơ lụa đều quyên ra, cống hiến cho đất nước một phần sức lực!

Giọng nói của người này trong sáng, từng câu từng từ, mỗi người trên đại điện đều nghe rất rõ ràng. Mọi người nhìn về phía giọng nói, thấy giọng nói chính là của Hình bộ Thượng thư Tư Mã Luật!

Hiếu Đế nói:
- Tư Mã, khanh là quan thanh liêm. Trẫm biết, làm khó cho khanh rồi.

Bách quan cũng không khỏi xúc động. Tư Mã Luật làm quan mười mấy năm, lại chỉ có chút tích lũy này, có thể thấy quan thanh liêm quả nhiên là danh bất hư truyền.

Tư Mã Luật cất cao giọng nói:
- Bệ hạ, thần không bị làm khó dễ, khó khăn là Bệ hạ, là bách tính!

Lưu Lăng tán thưởng nói:
- Tư Mã đại nhân cao nghĩa, Lưu Lăng khắc sâu trong lòng!

Tư Mã Luật chắp tay nói:
- Trung thân vương quá khen rồi. Đây là bổn phận của vi thần.

Lư Sâm cũng nói:
- Thần nguyện quyên ra toàn bộ tích lũy những năm này dùng vào việc nước, cùng Bệ hạ phân ưu!

Lúc này, rất nhiều người vẫn còn im lặng. Nhưng tâm tư sớm đã nhìn ra, triều sớm hôm nay chỉ e là không thể bãi triều dễ dàng như vậy. Nếu không bỏ ra chút tiền, chỉ e là Hoàng đế Bệ hạ hạ lệnh một tiếng, tới khi đó sẽ không phải là bỏ ra chút tiền, mà bỏ ra cả máu rồi.

Lập tức có người hô lớn:
- Thần nguyện đem toàn bộ tích lũy cả đời ra quyên góp cho nước dùng!

Một người, hai người, ba người, càng ngày càng nhiều người thể hiện ý quyên tiền. Tới cuối cùng đã hình thành một làn sóng, bách quan tranh nhau thể hiện thái độ bằng lòng vì nước mà xuất lực, phân ưu với Bệ hạ. Chỉ là, trong lòng mọi người đều hiểu. Tích lũy này chẳng qua là dao nhỏ bức người.

Róc xương lóc thịt một Lục Minh chính là tảng đá khổng lồ đè nén trong lòng quần thần! Có một số người thông minh đã ngầm đoán ra, trò chơi hôm nay, chỉ e là Hoàng đế và Trung thân vương sớm đã thông đồng với nhau. Lục Minh đó, chẳng qua là vận khí quá kém, bị đem ra mổ xẻ trước, đã thành con gà bị giết để dọa khỉ rồi.

Hiếu Đế đảo mắt qua những vẻ mặt lo lắng phía trước, khẽ cười nói:
- Chư vị thần công, lòng Trẫm cũng được an ủi!

Y khoát tay nói:
- Nội thị đâu?

Tổng quản thái giám của điện Chính Thái lập tức chạy tới, kéo quần áo quỳ rạp xuống đất nói:
- Bệ hạ, có nô tỳ.

Hiếu Đế cao giọng nói:
- Ghi lại, từ nay trở đi, chi tiêu trong cung giảm đi một nửa. Trẫm ngày ba bữa không thể xa hoa, một rau hai thịt, cơm trắng một bát là được rồi. Từ Trẫm trở xuống, tất cả mọi người trong cung đình tiền phát hàng tháng giảm đi một nửa, bao gồm cả Hoàng hậu, Thái tử!

Hiếu Đế đứng lên, bước xuống bậc thang nói:
- Chư vị thần công, quân thần chúng ta đồng lòng, tất nhiên sẽ có thể hưng thịnh phồn vinh Đại Hán ta!

Sau khi Hiếu Đế hạ chỉ, Lễ bộ Thị lang Lục Minh xét nhà, tru di tam tộc. Những người khác làm nô lệ, tính vào tiện tịch, trọn đời không thể trở mình được.

Trước buổi triều sáng hôm nay, chỉ e là ai cũng không thể nghĩ ra có chuyện như vậy xảy ra. Kỳ thực Hiếu Đế cũng tốt, Lưu Lăng cũng tốt. Như vậy cũng không có thể diện. Đất nước suy nhược, bị cường quốc yêu cầu cống nạp. Quốc khố trống rỗng, lại cần quần thần quyên góp tiền, quyên góp lương. Nội điều này thôi đã là một chuyện bi ai. Nhưng, với quốc lực của Bắc Hán hiện tại, không làm như vậy thì còn biết làm thế nào?

Sau khi bãi triều, Lưu Lăng được Hiếu Đế truyền vào cung nói chuyện. Hắn vừa bước đi, trong lòng vừa suy nghĩ một việc. Hắn không ngờ, người đầu tiên đứng lên lại chính là Tư Mã Luật. Hình bộ Thượng thư, đại quan tam phẩm, mười mấy năm bổng lộc tích trữ lại chỉ có 65 quan!

Mà Lưu Lăng còn chú ý tới một người. Người này khi Tư Mã Luật đứng lên đầu tiên trong mắt đã lóe lên một tia sát khí! Mặc dù sát khí này chợt lóe lên, nhưng cũng khó mà thoát khỏi ánh mắt của Lưu Lăng. Luồng sát khí lạnh lùng này, Lưu Lăng dẫn quân tác chiến nhiều năm cũng đã quen thuộc rồi.

Người này là Hình bộ Thị lang Bùi Hạo!

Trong ánh mắt của người này nhìn Tư Mã Luật, Lưu Lăng đã thấy rõ hận ý, hận vô cùng! Mà trong buổi triều sớm, duy nhất có người này từ đầu tới cuối không nói lời nào. Khi tất cả mọi người đều khẳng khái tuyên bố muốn cùng Đại Hán cùng tiến thoái, chỉ có người này không nói lời nào!

- Bùi Hạo sao?

Trong lòng Lưu Lăng thầm đọc cái tên này lên một lần. Người này trong Hình bộ càng ngày càng có ý tứ rồi.