Đế Tôn

Chương 467: Hòa thượng nham hiểm (2)




Pháp Thiên hòa thượng lấy làm kinh hãi, kim phủ, kim kiếm, kim xử, Kim Luân cùng tam xoa kích thay nhau đánh rớt, nện xuống, chặt xuống,… đều không ngoại lệ cũng rơi vào trên người Giang Nam, nhưng giống như đánh vào pháp bảo cứng rắn nhất, chấn đến những pháp bảo này hết thảy bạo liệt, toái đầy đất.

- Thân thể mạnh như vậy?

Pháp Thiên hòa thượng tung người về phía sau, giương cung liền bắn, đinh, kim tiến sau một khắc bắn trúng mi tâm của Giang Nam, đụng phải nát bấy.

- Pháp Thiên sư huynh, ngươi dùng chỉ là vài món pháp bảo mới vừa luyện đến Thần Đài Cảnh, liền muốn đem ta hàng yêu trừ ma, không khỏi có chút quá xem thường người đi?

Giang Nam thân thể vừa động, đại mãng xà màu vàng nâu kia không cách nào chịu đựng được lực lượng của hắn, băng băng ngăn ra, chia năm xẻ bảy!

- Giang Nam, ngươi tu luyện bất quá là Khổng Tước Minh Vương Kinh, cũng là một loại Phật Môn Minh Vương ta, có gì có thể khoe? Hàng Tam Thế Minh Vương chân thân!

Pháp Thiên hòa thượng gầm lên, thân thể đột nhiên nổi lên biến hóa, hai cánh tay lùi về trong cơ thể, nhưng nơi cổ dài ra hai đỉnh đầu, thân thể cũng trở nên đen nhánh, lại có một ngọn Đạo Đài hiện ra.

Pháp Thiên hòa thượng đưa tay tịch thu, từ trên Đạo Đài này quơ lấy sáu kiện pháp bảo, sáu bảo vật này cùng tám vật lúc trước kia có chút giống nhau, cũng có chút bất đồng, theo thứ tự là chiến kích, bẫy rập, kim giản, kim ấn, kim linh, kim tiến.

Pháp bảo của hắn nhiều đến làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, bất quá pháp bảo tuy nhiều, nhưng Giang Nam cũng đã nhìn ra, những pháp bảo này uy lực cũng không phải là mạnh mẻ như thế nào.

Pháp Thiên hòa thượng luyện nhiều pháp bảo như vậy, khẳng định hao tốn thời gian cùng rất lớn tinh lực rất lớn, nếu chỉ luyện chế mấy kiện pháp bảo, như vậy Giang Nam sẽ không dễ dàng giống như bây giờ.

Giang Nam sải bước tiến công, từng quyền oanh tới, một quyền nổ nát chiến kích, một chưởng chém nát kim ấn, năm ngón tay mở ra bắt được kim linh, tạo thành mảnh nhỏ, kim tiễn bắn tới, năm ngón tay hắn búng ra, toái ở trên không trung, ngay sau đó rống to một tiếng, đem bẫy rập rơi xuống rống đến từng khúc gảy lìa.

Pháp Thiên hòa thượng vung kim giản lên đánh tới, rơi vào trán của hắn, ngược lại bị chấn nát bấy!

Nhục thể của hắn mạnh mẻ, hôm nay thậm chí so sánh với Pháp Thiên hòa thượng còn cao hơn một bậc, tâm huyết cũng luyện ra hơn bốn trăm giọt, tăng thêm lực lượng lúc xuất thủ, quả thực là một Thần Phủ chi bảo, chiến đấu cơ khí!

Trong tay Pháp Thiên hòa thượng không có pháp bảo, lại thấy Giang Nam đã đánh tới, tám cánh tay tung bay, một quyền tiếp theo một quyền oanh ra, giống như cuồng phong, vội vàng giận quát một tiếng, thân thể lần nữa biến đổi, sau ót phật quang hóa thành một vòng đại nhật bay lên không.

Thân thể của hắn hiện lên màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, bốn cánh tay lùi về trong cơ thể, chỉ còn lại có hai cánh tay, hai tay hợp thành chữ thập, nhất thời thanh quang xông ra, cùng Thương Khung tương liên, tựa hồ muốn cùng tấm thanh thiên này dung làm một thể.

Bất Động Minh Vương chân thân!

Bất Động Minh Vương chân thân chính là phòng ngự pháp môn mạnh nhất trong Phật Môn Bát Đại Minh Vương kinh điển, Pháp Thiên hòa thượng tu luyện ba loại Minh Vương kinh điển, so sánh với Pháp Tướng còn nhiều hơn một loại, thực lực cường đại.

Tôn Bất Động Minh Vương chân thân này thi triển ra, trong nháy mắt Giang Nam liền có vô số quả đấm rơi xuống, hung hăng nện ở trên người của hắn, chỉ nghe đương đương đương nổ không dứt, giống như gõ động hồng chung.

- Di, môn kinh điển này phòng ngự cũng là không thể khinh thường, đáng tiếc chỉ có thể đứng bị đánh, không thể hoàn thủ!

Giang Nam ánh mắt sáng lên, vung tay lên, một ngọn Thiên Phủ Trọng Lâu bay ra, không ngừng xoay tròn, càng lúc càng lớn, hung hăng đụng vào trên người Pháp Thiên hòa thượng, cười nói:

- Nếu không thể hoàn thủ, kia chính là một mục tiêu tốt!

Thân thể của Pháp Thiên hòa thượng vốn là bị hắn oanh đến chấn động không dứt, Thiên Phủ Trọng Lâu đánh tới, đặt ở trên người này hòa thượng này, Pháp Thiên hòa thượng trong miệng hộc máu, bay ra ngoài.

Phía sau Giang Nam hiện lên thiên dực, chấn động một cái, sau một khắc liền đuổi theo Pháp Thiên, nhưng vào lúc này đột nhiên chỉ cảm thấy một cổ nguy hiểm vô cùng mãnh liệt xông lên đầu, thân thể vội vàng khựng lại, tính toán bay về phía sau, nhưng còn kịp sao?

Phía sau Pháp Thiên hòa thượng có vô số phật quang bắt đầu khởi động, hóa thành một mảnh phật quang đại hải, trong biển một ngọn chùa miểu dâng lên, phảng phất có Phật trấn giữ ở trong chùa miểu, một phật thủ từ trong chùa miểu thăm dò, một chưởng ấn xuống, hung hăng đặt ở đỉnh đầu của hắn!

- Thần Phủ cảnh giới?

Giang Nam kinh hãi, Sơn Hải Đỉnh hiện ra, mới vừa dâng lên, phật thủ kia tựa như cùng trời sập đè tới, đưa cả người mang đỉnh cùng nhau ép rơi xuống, thình thịch một tiếng đập vào trong núi đá trước sơn môn.

Bàn tay kia phách lạc, oanh, sơn môn nhất thời nhiều ra một Chưởng Ấn chu vi mấy chục mẫu.

Oanh! Oanh! Oanh!

Sơn môn chấn động, thủ chưởng kia nâng lên, không ngừng chụp xuống, dãy núi run rẩy không nghỉ, trong chớp mắt liền phách lạc trên dưới một trăm lần, sơn môn của Kim Cương Pháp Thiện Tông thậm chí bị đánh đến lâm vào mặt đất bốn năm trăm trượng, tự nhiên thấp một mảng lớn!

- Ha hả a, Giang thí chủ, cũng không phải là tiểu tăng muốn cố ý ám toán ngươi, mà là muốn thử một chút, lúc mình ở Thất Bảo Đài Cảnh có phải là đối thủ của ngươi hay không, hôm nay xem ra, tiểu tăng ở Thất Bảo Đài Cảnh quả thật không phải là đối thủ của ngươi, không thể làm gì khác hơn là vận dụng tu vi Thần Phủ cảnh!

Pháp Thiên hòa thượng cười ha ha, một ngón tay bún ra, chỉ thấy lại có một ngọn Thất Bảo Đài bay ra, bảy Xá Lợi Tử đằng không bay lên, lăng không vừa chuyển, hóa thành bảy viên cầu ngọc cũng không phải ngọc, viên cầu càng lúc càng lớn, ùng ùng cổn động, trong khoảnh khắc liền có chu vi mấy trăm trượng, gào thét rơi xuống, thay nhau ném xuống phía dưới, vô cùng vô tận đánh tới Giang Nam ở dưới Chưởng Ấn!

Hắn mặc dù trong miệng nói không có cố ý muốn ám toán Giang Nam, nhưng trên thực tế xác xác thật thật ở trong tối ám toán Giang Nam, trước bày ra thế yếu, thậm chí không tiếc bị Giang Nam trọng thương, sau đó lại đột nhiên bộc phát, nhất cử đem Giang Nam đè xuống, lâm vào hạ phong!

Hòa thượng này bề ngoài trung hậu, nhưng kỳ thực gian xảo vô cùng, làm cho người ta khó lòng phòng bị!

Pháp Thiên hòa thượng nguyên bản bị đè đánh, để cho nhiều tăng nhân của Kim Cương Pháp Thiện Tông nhìn thấy cũng cau mày không dứt, cảm thấy hắn làm Pháp Thiện Tông mất thể diện. Bất quá hòa thượng này đột nhiên triển lộ ra tu vi thực lực Minh Đường Thần Phủ cảnh giới, không khỏi khiến mấy tăng nhân này gật đầu không dứt, tán thành liên tục.

- Pháp Thiên sư điệt chẳng những tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có mưu lược, là một nhân tài!

Một vị lão tăng cười nói.

Chúng tăng rối rít cười nói:

- Chưởng giáo thu đệ tử giỏi, không nghĩ tới Pháp Thiên sư điệt cũng đã tu luyện tới Thần Phủ cảnh giới, hắn trước bày ra thế yếu, dụ địch xâm nhập, mặc dù Giang Tử Xuyên được xưng Tiểu Tà Vương, cũng phải tao ương rút lui!