Đế Tôn

Chương 426: Bức ra thần huyết (2)




Lạc Hoa Âm ánh mắt sáng lên, hưng phấn chạy về phía Tông Chủ Phong, cười nói:

- Ta đi xem một chút, nói không chừng có thể vì vậy mà lĩnh ngộ ra đạo lý thành Thần!

Nữ ma đầu vừa đi chính là mấy tháng không quay lại, Giang Nam cũng tĩnh hạ tâm lai, bế quan không ra, mượn Minh Vương thần huyết tinh tế thôi diễn cảnh giới tâm pháp cao hơn của Ma Ngục Huyền Thai Kinh.

Nửa năm sau, hắn liền đem Đạo Đài tám cảnh tâm pháp của Ma Ngục Huyền Thai Kinh hết thảy thôi diễn ra.

Giang Nam nhìn da của mình, khẽ cau mày, Minh Vương thần huyết mặc dù vô cùng cường đại, nhưng mà đối với hắn mà nói, này dù sao cũng là huyết mạch của Bất Tử Minh Vương.

Mặc dù rất nhiều người vì theo đuổi lực lượng cường đại, mà hấp thu huyết mạch người khác, Ma Tộc là như thế, Khiếu Mang thậm chí dung hợp không biết bao nhiêu loại huyết mạch đề cao thực lực của mình.

Nhưng Giang Nam không có ý định như thế, trong cơ thể mình có huyết mạch người khác, bao nhiêu cũng để cho hắn có chút khó chịu.

Hắn nếu như đã ngộ ra Đạo Đài bát cảnh tâm pháp, như vậy những Minh Vương thần huyết này liền không có bao nhiêu chỗ dùng.

Giọt giọt thần huyết bị hắn bức ra bên ngoài cơ thể, máu màu vàng tràn ngập thần uy mơ hồ, Bất Tử Minh Vương ở trong thần huyết để lại lạc ấn của hắn, bất quá Bất Tử Minh Vương đã chết, lạc ấn của hắn liền hoàn toàn không có chỗ dùng.

Những thần huyết này ly thể, lực lượng như nước thủy triều thối lui, Giang Nam nhất thời cảm giác được suy yếu mãnh liệt cùng cảm giác mất mác, năm mươi lần pháp lực cùng cường độ thân thể, liền như vậy từ trong cơ thể hắn hút ra.

Hắn rất là hoài niệm loại cảm giác nắm giữ lực lượng này.

- Này dù sao cũng là lực lượng của người khác, mặc dù có thể vì ta sở dụng, nhưng tương lai ta đem một thân huyết mạch tăng lên, còn có thể trở nên mạnh hơn, tuyệt sẽ không so sánh với dung hợp thần huyết thua kém!

Giang Nam đem không bỏ trong lòng áp chế xuống, nửa năm qua hắn vừa thôi diễn Ma Ngục Huyền Thai Kinh vừa cần tu không ngừng, chẳng những tu vi tăng lên tới Linh Đài Cảnh viên mãn, hơn nữa mình cải tạo huyết mạch cũng đạt tới trăm giọt!

Trăm giọt máu tươi cải tạo, đủ để cho tu vi của hắn tăng lên gấp hai lúc trước!

Mặc dù so sánh với năm mươi lần lực lượng còn có chênh lệch cực lớn, nhưng Giang Nam đã thấy một Đại Đạo để cho thực lực mình gần như vô hạn tăng lên!

- Thần Thứu, ngươi theo ta nhiều năm, vẫn bất ly bất khí, những thần huyết này liền giao cho ngươi.

Giang Nam gọi Thần Thứu Yêu Vương, đem Bất Tử Minh Vương thần huyết phân ra tám phần giao cho hắn, đầu Yêu Vương này không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Thần Thứu Yêu Vương cũng tu luyện tới Linh Đài Cảnh, trước kia Giang Nam để lại cho hắn cùng đám người Giang Lâm không ít thịt rồng, đầu Yêu Vương này ăn rất nhiều thịt rồng, thân thể đã mạnh mẻ đến trình độ có thể so với Thiên Long cùng cảnh giới, có thể cùng Vân Bằng đánh một trận.

Nhưng mà kể từ khi Giang Nam trở lại Lĩnh Tụ Phong, hắn nửa năm gần đây liền có thể nói là ngăn trở không ngừng.

Giang Nam từ Minh giới mang đến một đầu Chiến Minh cự thú, trong ngày thường liền nuôi nấng ở trên Lĩnh Tụ Phong, Thần Thứu Yêu Vương tự nhiên trong lòng khó chịu, lo lắng địa vị của mình bị đoạt, không hề bị cưng chìu, vì vậy hướng Chiến Minh cự thú khiêu chiến.

Nhưng mà đầu Yêu Vương này còn chưa kịp động thủ, liền bị Chiến Minh cự thú dẫm ở dưới chân, như thế liên tục, mất hết thể diện, bị đánh đến một điểm tính tình cũng không có.

- Nếu không thể hùng lên, danh tiếng đệ nhất tọa kỵ này của Lão Tử, liền phải chắp tay tặng cho đầu hung thú kia rồi!

Thần Thứu Yêu Vương có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Bất quá, Giang Nam đem tám phần thần huyết giao cho hắn, này liền ý nghĩa Thần Thứu Yêu Vương rốt cục có tiền vốn cùng Chiến Minh cự thú chống lại, một mình đấu, tuyệt không sợ nó!

Hai thành thần huyết khác, Giang Nam ném cho Chiến Minh cự thú, để cho hai đầu tọa kỵ này thực lực cũng tăng lên thật to.

Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú luyện hóa thần huyết, tu vi thực lực cũng tăng lên, hai đầu cự thú khắp cả người lưu kim, nhất là Thần Thứu Yêu Vương, hóa thành một đầu cự điểu trải rộng Long Lân màu vàng, hung khí tràn ngập, thậm chí so sánh với Giang Nam mạnh hơn rất nhiều lần!

Giang Nam lần này xuất quan, bạn cũ ngày xưa rối rít tới chơi, Lĩnh Tụ Phong lại cực kỳ náo nhiệt, đám người Vân Bằng, Giang Lâm, Mộ Yên Nhi, còn có đám người Thác Bạt Lưu Chiếu, Thác Bạt Lan Vân, Quân Mộng Ưu, Thiên Yêu Thánh Nữ, Thải Dực cùng Sở Hương Hương, tề tụ trong động phủ của hắn, mỗi ngày trao đổi đạt được của mình, cuộc sống trôi qua rất là thích ý.

Cũng không lâu lắm, Vô Tướng Thiền Sư cũng đến động phủ của hắn, quấn Giang Nam muốn hắn truyền thụ Vô Tướng Kiếp Kinh. Thương thế của hắn như cũ không có khỏi hẳn, nhưng lại không chịu bỏ qua cho cơ hội trao đổi này.

Ánh mắt của nha đầu Giang Lâm ở trên mấy thiếu nữ qua lại quét nhìn, thỉnh thoảng tới gần một thiếu nữ lặng lẽ nói, đơn giản là hỏi thăm đối phương có đạo lữ hay không, có nguyện ý làm chị dâu ta hay không.

- Thanh Vân Tông Chưởng Giáo Chí Tôn, Thanh Vân Đạo Nhân đã chết!

Vân Bằng mang tới một tin tức kinh người, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Nghe nói Long Hoàng cho mời, muốn mời Thanh Vân Đạo Nhân đi Vạn Long Sào tham gia trăm năm một lần Long Lan đại hội, Thanh Vân Đạo Nhân đi gặp, trên đường trở về bị lục đại ma đầu Thí Thần Cốc đánh lén. Trận chiến ấy đánh cho thiên băng địa liệt, mặc dù Thanh Vân Đạo Nhân đẫm máu chiến đấu hăng hái, cuối cùng vẫn bị ma đầu của Thí Thần Cốc giết chết.

Giang Nam trong lòng cả kinh, quét Vô Tướng Thiền Sư một cái, sắc mặt ngưng trọng, hướng Vân Bằng nói:

- Vân sư huynh, lời ấy thật không?

Thanh Vân Đạo Nhân chính là chưởng giáo Thanh Vân Tông, địa vị cao thượng, tu vi của hắn mặc dù không phải là mạnh nhất trong Chưởng Giáo Chí Tôn các phái, nhưng hắn chính là một cái đức cao vọng trọng nhất trong Chính Đạo!

Hơn nữa Thanh Vân Tông cùng Thái Huyền Thánh Tông quan hệ thật tốt, hai phái trong lúc đó thường xuyên đi lại, vị chưởng giáo này chết, tất nhiên sẽ khiến oanh động lớn lao!

- Tuyệt không nửa phần giả dối!

Đột nhiên, thanh âm một nữ tử từ bên ngoài truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bách Hiểu Lâu Chủ Mị Nguyệt chẳng biết lúc nào đi tới Lĩnh Tụ Phong, cô gái này mị hoặc thiên hạ, mới vừa đi vào liền đem mấy vị nam tử mê đến thần hồn điên đảo, nhất là Vô Tướng Thiền Sư, lại càng sắc tâm đại phóng, cơ hồ lộ bản tính đi ra ngoài!

- Mị Nguyệt lâu chủ làm sao đến nơi này của ta rồi?

Giang Nam nhìn Vô Tướng Thiền Sư một cái lần nữa, trong lòng lẫm nhiên:

- Mị Nguyệt lâu chủ chính là một trong Vạn Hoa Lâu tam đại hoa khôi, mặc dù tu vi nàng thâm hậu, nhưng nếu là Vô Tướng sắc đảm ngập trời này động thủ, chỉ sợ nàng cũng chịu khổ dâm tăng độc thủ. Ta chi bằng âm thầm nhắc nhở nàng một chút, tránh khỏi dâm tăng khai quang cho mình....