Đế Tôn

Chương 422: Còn không ra tay (2)




Cùng lúc đó, công kích của bọn người Mặt quỷ nam tử rơi xuống, ở trên người Bất Tử Minh Vương lưu lại đạo đạo vết thương.

Trận chiến đấu này, Mặt quỷ nam tử đã sớm đoán trước, lưu lại chuẩn bị ở sau, kéo Thần Thi từ Táng Thần Cốc tới trợ trận, Bất Tử Minh Vương bại cục đã định.

Dù vậy, Thần Thi cũng cơ hồ bị Bất Tử Minh Vương nổ nát, thực lực đầu Thần Thi này, cơ hồ tương đương với Thái Hoàng cường giả, nhưng dù sao không phải Thần minh chân chánh, tuy gặm được rất nhiều huyết nhục của Bất Tử Minh Vương, đem Bất Tử Minh Vương đánh thành trọng thương, nhưng còn không phải đối thủ của Bất Tử Minh Vương.

Nhưng mà, cũng may mắn có đầu Thần Thi này khiêng tuyệt đại đa số công kích của Bất Tử Minh Vương, để cho bọn người Mặt quỷ nam tử đồng dạng cũng đem Bất Tử Minh Vương trọng thương.

Cuối cùng nhất, Thần Thi té trên mặt đất, phá thành mảnh nhỏ, Bất Tử Minh Vương quỳ một chân trên đất, trên người thần huyết chảy dài, không còn có khí lực chiến một trận.

Thọ nguyên của hắn ở trong một trận chiến này tiêu hao hầu như không còn, đã dầu hết đèn tắt, cũng vô lực chiến một trận, mà bọn người Mặt quỷ nam tử cũng đồng dạng vô lực chiến một trận, ngã chỏng vó nằm trên mặt đất.

- Nếu như ta lại trẻ vài thập niên...

Bất Tử Minh Vương chán nản nói.

Một đạo búa quang đánh xuống, rơi vào trên cổ Bất Tử Minh Vương, lại chỉ chém ra một vết máu, Thạch Cảm Đương liên tục chém tới, nhưng thủy chung không có thể đem đầu lâu của hắn chặt xuống.

- Ha ha, tiểu quỷ họ Thạch, ngươi cũng không có khí lực đến giết ta sao?

Trong ánh mắt của Bất Tử Minh Vương lộ ra vẻ châm chọc:

- Phế vật!

Búa trong tay Thạch Cảm Đương leng keng rơi xuống đất, cũng không còn có một tia khí lực, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai mắt vô thần. Những người khác kể cả mặt quỷ nam tử, giờ phút này cũng không có bao nhiêu khí lực, nằm trên mặt đất vù vù thở hổn hển.

Một trận chiến này, bọn hắn tiêu hao quá lớn, cơ hồ là thiêu đốt thọ nguyên cùng Bất Tử Minh Vương chiến một trận, nếu không có Thần thi gia nhập chiến cuộc, bọn hắn nhất định sẽ hết thảy bỏ mạng.

Nhưng mà dù vậy, bọn hắn cũng không có khí lực tái chiến.

- Ta cuối cùng còn không phải thần a, so ra kém Thái Hoàng...

Mặt quỷ nam tử đôi mắt ảm đạm, thấp giọng nói.

Thiên Cơ tú sĩ nằm rạp trên mặt đất, hắn bị Bất Tử Minh Vương cắt nát tất cả cốt cách, trên mặt lộ ra dáng tươi cười bất đắc dĩ:

- Đại ca, không nghĩ tới chúng ta muốn cùng tiến lên đường rồi, đệ tử của Bất Tử Minh Vương đã phá vỡ trận pháp trụ cột của ta, rất nhanh sẽ đi vào...

Ầm ầm!

Một cây thăm bằng trúc biến thành cột gỗ chặn ngang bẻ gẫy, lập tức lại có một cây cột gỗ đỉnh thiên lập địa đón lấy ngăn ra, Thiên Cơ tú sĩ bố trí Thiên Cơ trận rốt cục cáo phá, Minh Vương đệ tử sắp sát nhập nơi đây!

Một trận chiến này là kinh thiên động địa bực nào, không chỉ có Thiên Cung cường giả, nhân vật chưởng giáo cấp Chí Tôn, còn có tồn tại gần thần, cùng với Thần Thi, Ma Thần đánh đập tàn nhẫn, căn bản không cách nào dấu diếm được người ở phía ngoài, thậm chí ngay cả Minh Vương thành bát đại Thần Tộc đều bị kinh động, nhao nhao chạy đến.

Kim Sát các loại Minh Vương đệ tử vào đầu phá trận, ý đồ nhảy vào trong Thần cung cứu viện, bất quá lại bị vây ở trong Thiên Cơ trận, trì hoãn một thời gian ngắn.

Nếu là lúc trước, đám đại ma đầu Thí Thần Cốc căn bản không sợ Hoàng Kim Thần tộc như Kim Sát, mà giờ khắc này bọn hắn ngay cả khí lực động đầu ngón tay cũng không có, nếu đám người Kim Sát đi tới nơi này, bọn hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Đột nhiên, Bất Tử Minh Vương lung la lung lay đứng dậy, thân hình thẳng tắp, thở dốc nói:

- Thần minh không cần mượn tay người khác đến tiêu diệt địch nhân, nếu như thế, uy nghiêm Thần minh ở đâu?

Hắn đi lại lảo đảo, hướng bọn người Thạch Cảm Đương đi đến, cười lạnh nói:

- Tùy ý các ngươi tính toán như thế nào, thực lực cuối cùng là thực lực, các ngươi cuối cùng nhất vẫn là chết ở trong tay của ta!

Mặt quỷ nam tử ánh mắt chớp động, đột nhiên cười nói:

- Bất Tử Minh Vương, ngươi chớ quên, chúng ta còn có một quân đầy đủ sức lực, đó là ta lưu lại một cái chuẩn bị ở sau!

Bất Tử Minh Vương nao nao, gian nan quay đầu nhìn về phía Giang Nam, nghẹn ngào cười nói:

- Như lời ngươi nói quân đầy đủ sức lực, là thân thể này của ta? Hắn vẫn là tiểu thí hài, vừa mới tu luyện tới Linh Đài cảnh! Cái này chính là chuẩn bị ở sau mà các ngươi đối phó ta?

- Không sai.

Mặt quỷ nam tử ánh mắt nóng bỏng, cười nói:

- Thất đệ, ngươi còn không ra tay?

Thạch Cảm Đương, Thiên Cơ tú sĩ nhao nhao hướng Giang Nam nhìn lại, Cáp Lan Sinh ho khan liên tục, oa một tiếng đem nội tạng nghiền nát phun ra, cười thảm nói:

- Lão Thất, ra tay a!

Thiên Cơ tú sĩ con mắt sáng ngời:

- Thất đệ, kính xin ra tay chém giết Thần này!

Trên gương mặt của Vô Tướng thiền sư sinh ra miệng, tán thán nói:

- Thiện tai thiện tai, Giang thí chủ ra tay Đồ Ma, công đức vô lượng!

Ngũ Ma lời ít mà ý nhiều:

- Ra tay!

...

- Đã như vầy...

Giang Nam một tiếng trống vang lên, rơi xuống bước chân, đi nhanh hướng Bất Tử Minh Vương, đằng đằng sát khí nói:

- Vậy thì do ta tới giết hắn!

Thân thể Bất Tử Minh Vương lung la lung lay, nhìn xem Giang Nam tiếp cận, một bên ho ra máu một bên cười to:

- Ngươi muốn giết ta? Bằng ngươi cũng có thể giết ta?

- Không sai.

Giang Nam đi đến trước mặt Bất Tử Minh Vương, ngẩng đầu nhìn lên vị Ma Thần này, không có ý tứ nói giỡn chút nào, chăm chú nói:

- Mấy vị huynh trưởng của ta không có khí lực, cho nên ta tới giết ngươi!

- Ngươi giết được ta sao?

Bất Tử Minh Thần lộ ra vẻ châm chọc.

Giang Nam giãn ra thân hình, thân hình đùng đùng tăng vọt, bay lên trời, quát lớn nói:

- Ta thử xem xem!

Từng đạo ngũ sắc phủ quang sáng lên, xuy xuy xùy... giăng khắp nơi, như một đầu ngũ sắc Cự Long, quay chung quanh Bất Tử Minh Vương cao thấp tung bay, trong nháy mắt Giang Nam liền bổ ra mấy vạn búa, nhắm ngay đầu của hắn, sau đó trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất, đem tám thanh Địa Từ Nguyên Phủ thu nhập giữa mi tâm của mình, ngẩng đầu nhìn lên vị Ma Thần cổ xưa này.

Xùy...

Mi tâm của Bất Tử Minh Vương hiển hiện một đạo tơ máu kim sắc, sau đó càng nhiều tơ máu nữa hiện ra, rậm rạp chằng chịt, đan vào thành lưới, trải rộng các nơi toàn thân hắn.

Đầu của hắn dẫn đầu vỡ ra, một khối sọ não như núi lớn chảy xuống, sau đó vị Ma Thần như là núi lớn này đổ xuống, toái đầy đất!

- Không hổ là Ngũ Sắc kim, Thiên Đạo thần vật...

Mặt quỷ nam tử thật dài thở phào một cái, giãy dụa thoáng một phát, lại không có khí lực đứng dậy.

Bọn hắn đã là tình trạng kiệt sức, phải bế quan chữa thương mấy tháng, mới có thể đem thương thế trấn áp, ở trong mấy năm, mới có thể triệt để phục hồi như cũ.

Đột nhiên, bên trong huyết nhục chồng chất như núi của Bất Tử Minh Vương, một đạo kim quang bay ra, bỗng nhiên chui vào giữa mi tâm của Giang Nam.