Đế Tôn

Chương 2611: Ta đi giết người




Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Từng đợt tiên quang bay ra khỏi Tiên vực, tiên bút hóa thành cột thông thiên, tiên điệp biến thành thiên thạch, dây tiên cầm thành các thiên đạo. Núi tiên bao la, tiên hảo mênh mông nhấn chìm Côn Luân Tiên Quân.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Côn Luân tiên sơn đè sụp Tiên vực dưới chân núi, tiên điệp thu Côn Luân tiên sơn vào trong. Dây tiên cầm biến thành thiên đạo phủ lên điệp, tiên hải rót xuống điệp. Côn Luân tiên sơn đập xuống đầu Côn Luân Tiên Quân.

Hai người cùng gặp nạn, cùng đổ máu.

- Côn Luân, hèn gì Đế và Tôn khai thiên, khai sáng Tiên giới, tạo hóa chúng sinh. Bảy mươi hai đệ tử các ngươi ngu dốt, chỉ hai, ba người thành đạo. Suốt ngày nhìn đám ngu xuẩn các ngươi, Đế và Tôn thấy chán cũng phải.

Thiếu Hư bị đè dưới núi bỗng rùng mình nhập vào sách tiên, lại bay ra khỏi xách, người rách rưới. Côn Luân Tiên Quân cũng rất chật vật chạy ra tiên điệp luyện hóa. Hai người lướt qua nhau trong không trung.

Thiếu Hư đáp xuống cây cầu đỏ, mCôn Luân Tiên Quân lảo đảo, người nổ cái bùm. Máu thịt vặn vẹo thành lục đạo tiên luân, rơi vào lục đạo thiên địa nhân thần quỷ Tu La.

Nhưng lục đạo này không phải của Hậu Thổ Tiên Quân mà lấy đại đạo của sáu thời đại thiên sư huynh, nhân đạo, thần đạo, hồn đạo, yêu tộc luyện ra, uy thế hơn xa Hậu Thổ Tiên Quân.

Côn Luân Tiên Quân sơ sẩy một cái bị kéo vào lục đạo tiên luân.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Sách tiên bay tới, ma quang tỏa sáng từ quyển sách tiêu diệt Côn Luân Tiên Quân biến thành lục đạo tiên luân ra tro.

- Ngươi không nhìn ra ta lấy mục tiêu đánh bại Huyền Thiên giáo chủ. Có đối thủ cả đời như giáo chủ, làm sao ta không cố gắng tiến tới? Nếu không ta chẳng có tư cách đứng trước mặt hắn.

Thiếu Hư triệu sách tiên về, vẫn đứng ở đầu cầu nhìn đại đạo trong sách.

Thiếu Hư lạnh nhạt nói:

- Hôm nay ngươi thua... Phụt.

Mặt Thiếu Hư trắng bệch, ngửa đầu hộc máu. Thiếu Hư vội cất sách tiên, ngồi xếp bằng chữa thương.

Thiếu Hư buồn bã nói:

- Quả nhiên không thể làm bộ làm tịch, ta vẫn bị thương nặng, không thể đứng trước mặt Huyền Thiên. Rất muốn đánh bại hắn...

* * *

An Thanh Tiên Quân cât bước leo lên một con đường, từng bước lên cao. Không lâu sau An Thanh Tiên Quân đến trước một cánh cửa, bên trong có người khổng lồ nổi trống gióng chuông. Tiếng trống chấn trời, tiếng chuông chấn động.

Điểm trận pháp do người này trấn thủ, dùng tiếng trống thúc giục một phần uy lực đại trận nguyên tháp.

- An Thanh Tiên Quân!

Người khổng lồ trông thấy An Thanh Tiên Quân, thân thể vĩ đại to lớn đè trống to.

Người khổng lồ cười khẩy nói:

- Chó săn ba họ cũng dám đến chịu chết?

An Thanh Tiên Quân cười gằn:

- Ngươi là ai?

- Ly Châu Ma Hoàng!

Người khổng lồ bay lên, chân to đá. Trống lớn bay hướng An Thanh Tiên Quân, chuông gióng lên. Ly Châu Ma Hoàng đánh chuông to, trống nổ ầm ầm.

- Chơi pháp bảo trước mặt ta? Huyền Thiên không dạy ngươi khi gặp ta thì nên làm gì sao?

An Thanh Tiên Quân phẩy tay, chuông to vòng về chụp Ly Châu Ma Hoàng vào trong chuông. Trống to cũng bị An Thanh Tiên Quân khống chế ngã dưới chuông. Trống chuông cùng ngân, chấn vỡ Ly Châu Ma Hoàng, thân chết đạo tiêu.

An Thanh Tiên Quân thi triển thế giới tiên bảo, điểm trận pháp tan vỡ. Hơn mười vạn tiên nhân dưới tay Ly Châu Ma Hoàng chạy khỏi đại trận ngay.

- Báo thù cho Ma Hoàng bệ hạ!

Đám tướng sĩ đa số là tộc địa ngục ma thần được Ly Châu Ma Hoàng đưa đi theo. Thấy đại trận nguyên chung chết thảm, bọn họ đỏ mắt, vô số pháp bảo oanh giết An Thanh Tiên Quân.

An Thanh Tiên Quân cười to bảo:

- Môn hạ của Huyền Thiên đều là thứ ngu xuẩn như vậy thì đại trận này dễ phá rồi!

hai tay An Thanh Tiên Quân giang ra, vô số pháp bảo bị gã khống chế giết ngược lại chủ nhân. Vô số xác chết từ giữa hư không rơi lộp độp như mưa. Chưa đến một giây, hơn mười vạn tiên binh tiên tướng Huyền Châu bị đồ sát sạch.

- Quá yếu.

An Thanh Tiên Quân cười nói:

- Đi điểm trận pháp tiếp theo, nhìn xem môn hạ của Huyền Thiên giáo chủ có ai làm mắt ta sáng lên không.

An Thanh Tiên Quân đi tiếp, bước lên tầng hai đại trận nguyên tháp, đến trước một cánh cửa đểm trận pháp. An Thanh Tiên Quân giương mắt nhìn, bên trong vân khí mông lung, một trung niên nhân sĩ đang châm trà, có hai cái chén, một bốc khói trắng mờ mịt, một chén chưa rót.

- Đệ tử của Huyền Đô, Tịch Ứng Tình Tịch Thiên vương?

An Thanh Tiên Quân cười nói:

- Pháp bảo của ngươi đâu?

- Cho đến nay ta chưa luyện pháp bảo, cũng muốn có một báu vật khác với mọi người nhưng không may là khó tìm tài liệu.

Tịch Ứng Tình đặt ấm trà xuống, gã nhìn An Thanh Tiên Quân, cười nói:

- May mắn An Thanh đạo hữu tìm đến cửa, nghe nói thân thể Tiên Quân là tài liệu luyện chế pháp bảo tốt nhất. Pháp bảo của ta chính là Tiên Quân!

An Thanh Tiên Quân cười phá lên, đột nhiên thi triển thế giới tiên bảo. Vô số pháp bảo bay ra khỏi thế giới, uy lực vô tận dâng lên, phô thiên cái địa ùa hướng Tịch Ứng Tình.

Tịch Ứng Tình cầm chén trà chưa rót nước lên chiếu hư không, tất cả pháp bảo biến mất. Tịch Ứng Tình đứng dậy đi tới bên cạnh An Thanh Tiên Quân, giơ tay ấn một cái. Chợt vang tiếng nổ, An Thanh Tiên Quân bị đánh thành thịt nát.

Tịch Ứng Tình quay về lương định, bưng chén trà lên, nước trà còn nóng.

- An Thanh xông vào chỗ ta, xem ra Ly Châu đạo hữu đã bị hại.

Tịch Ứng Tình nhấp ngụm trà, thầm nghĩ:

- Cửa Tử Quy trấn thủ không biết tình hình chiến đấu như thế nào...

* * *

Ngọc Lâm Tiên Quân cất bước đi trên đường thông hướng điểm đại trận nguyên tháp, dọc đường đi sóng to tận trời, hai bên sông có địa thủy phong hỏa dâng lên. Mấy ngôi sao to chìm nổi trong địa thủy phong hỏa, các thiên thuyền lướt qua thiên hà. Vô số tướng sĩ đứng thẳng, sát khí đằng đằng.

Đây là một góc đại trận nguyên tháp, Ngọc Kinh Thiên Quân đi con đường Đại La Thiên quân mở cửa, mấy tướng sĩ trên thiên thuyền muốn công kích gã cũng không được.

Ngọc Lâm Tử đến trước cánh cửa, nhìn vào trong. Một thiếu niên Hỗn Nguyên Thánh Nhân quần áo mộc mạc, cầm cây kéo đang cắt hoa cỏ, sửa sang lại vườn hoa.

- Tịch Trọng đạo hữu.

Ngọc Lâm Tử cười tủm tỉm chào thiếu niên:

- Thì ra là đạo hữu trấn thủ điểm trận pháp này.

Tịch Trọng vội ném kéo đi, đáp lễ:

- Ngọc Lâm Tử sư huynh, ta không dám nhận lễ!

Hai người hành lễ thì sát khí nổi lên bốn phía. Khi Ngọc Lâm Tử chào, chuông, đỉnh, ấn, đao, kiếm, châu, các pháp bảo đông nghìn nghịt bay ra từ sau lưng gã đánh vào Tịch Trọng.

Tịch Trọng đáp lễ khom người, lưng hiện ra tiên thiên Tiên vực. Tiên vực đột nhiên tách ra biến thành rồng bay giương nanh múa vuốt nuốt hết pháp bảo Ngọc Lâm Tử đánh ra.

Cây kéo bị Tịch Trọng ném dưới chân lắc mình biến thành hai con rồng vàng răng rắc cắt Ngọc Lâm Tử.

Ngọc Lâm Tử bay lên né hai rồng vàng cắt, thầm nghĩ:

- Cái tên Tịch Trọng nhìn như thật thà nhưng thật ra âm hiểm không thua gì ta.

Vẻ mặt Tịch Trọng chân chất lao lên, cười nói:

- Ngọc Lâm sư huynh, chúng ta đã lâu không gặp. Hay chúng ta tâm sự đi?

* * *